Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Bảo Bối Của Tài Phiệt - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:28:39

1.

 

Tôi phá sản rồi. Bị chính lão già đó giở trò, toàn bộ tài sản bị đem đi gán nợ.
Trên người tôi lúc này, ngoài vài trăm tệ rách nát chẳng còn gì cả.

 

Thuê tạm một căn hầm ẩm thấp, số tiền còn lại không đủ ăn một bữa.
Để sống sót, tôi xin được một chân phục vụ tại khách sạn hạng sang.

 

Chưa kịp yên ổn vài ngày, đám người trong giới cũ đã đánh hơi được tin, kéo tới xem trò vui.
Tất cả đều là những kẻ từng cậy tiền lấn người. Chúng bao trọn phòng VIP đắt nhất, chỉ đích danh tôi phục vụ. Tôi khoác bộ đồng phục, bước vào.

 

Hơn chục người, nam nữ đủ cả, ai nấy ngồi vắt vẻo, nhìn tôi rót từng ly nước với ánh mắt khinh thường, giọng điệu mỉa mai không ngớt:

 

“Ơ kìa, có phải là Tô Cẩn Hạ đấy không? Sao giờ đi bưng nước thế này?”

 

“Phá sản thật rồi chứ gì~”

 

Tôi chẳng buồn đáp, lặng lẽ rót nước đến lượt Giang Thừa Hy.
Hắn ngả người tựa lên ghế, tay xoay ly không, những ngón tay thon dài khẽ vuốt quanh vành ly như đang chơi đùa.

 

Tôi khẽ mím môi:
“Anh Giang, cho tôi xin cái ly, tôi rót nước cho anh.”

 

Nghe vậy, hắn ngước đôi mắt dài hẹp, ánh nhìn nửa cười nửa chế giễu,hắn bật cười:
“Tô Cẩn Hạ, cầu xin tôi đi.”

 

Cái bản mặt đáng ăn đấm đó khiến tôi siết chặt nắm tay. Chúng tôi đấu đá nhau bao năm trời, chưa từng ngừng nghỉ.
Tôi phá vỡ hợp đồng của hắn, hắn dụ mất kỹ sư trụ cột bên tôi. Tôi thuê người cắt mạng công ty hắn, hắn mua chuộc bảo vệ cúp luôn điện công ty tôi.

 

Trong giới ai chẳng biết: tôi và hắn là cặp oan gia nhìn nhau ngứa mắt.

 

Không ngờ, người ngã trước lại là tôi. Giờ đây, hắn nắm được điểm yếu, đè tôi ra mà nhục mạ.

 

Cầu xin hắn?
Nằm mơ à.

 

Tôi giả vờ trượt chân, cả bình trà trên tay dội thẳng lên người hắn.
Nước nóng rỉ xuống, thấm đẫm bộ vest đắt tiền.

 

Tôi cúi đầu, che đi nụ cười bên môi, giọng nhỏ nhẹ:
“Xin lỗi anh Giang, tôi lỡ tay.”

 

Giang Thừa Hy im lặng, còn đám đi theo bắt đầu xôn xao:

 

“Cô bị làm sao vậy?”
“Làm ăn kiểu gì thế hả?”
“Cô có biết bộ vest của anh Giang bao nhiêu tiền không, đền nổi không?”

 

Tôi cúi mặt, vẻ mặt tội nghiệp:
“Đợi tôi có tiền sẽ đền.”

 

Còn trong lòng? Tôi chửi rủa chúng tám trăm lần rồi.
Tưởng tôi phá sản là dễ bắt nạt?

 

Đợi tôi trở mình được, lũ các người không ai yên đâu.

 

Giang Thừa Hy nghe họ xỉa xói, vẫn cười cợt, tay gõ nhẹ mặt bàn, đầu hơi nghiêng, ánh mắt đầy chế giễu:

 

“Hôn tôi một cái, tôi cho cô mười vạn.”

 

2.

 

Mười vạn?

 

Ồn ào cả đám, nhưng cũng xem như chịu chơi.

 

Tôi nhìn hắn, lòng bỗng rục rịch.

 

Bọn xung quanh thấy tôi im lặng, tưởng tôi bị làm nhục đến câm nín, nhao nhao lên:

 

“Nghe chưa? Hôn một cái – mười vạn!”
“Mười vạn bằng cả năm lương của cô rồi đấy!”
“Còn chần chừ gì nữa?”

 

Đúng thật – thương vụ lời to.

 

Tôi nhìn đôi môi đỏ mọng như anh đào của Giang Thừa Hy, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo.

 

Chưa để bọn họ kịp hiểu chuyện, tôi cúi người, đặt một nụ hôn lên môi hắn.

 

Đôi môi hắn mềm như đậu hũ, khiến tôi bất ngờ.
Hắn đứng hình, vành tai đỏ bừng, đẩy tôi ra trong cơn bối rối:
“Cô… cô làm vậy vì tiền à?!”

 

Sao không?

 

Một cái hôn – mười vạn.
Giao dịch hời như thế, không nhận thì tiếc.

 

Huống chi, hắn đẹp trai cực phẩm, tôi chẳng thiệt gì.

 

Tôi lại nhìn đôi môi chín mọng ấy, nước miếng suýt chảy.
Chỉ mười vạn thôi sao? Không đủ.

 

Tôi nuốt nước bọt, bất ngờ túm cổ áo hắn, kéo sát lại.

 

Lần này là cơn bão hôn thật sự.

 

Từng nụ hôn rơi dày đặc lên môi, lên má hắn.
Giang Thừa Hy bị tôi hôn đến đỏ mặt tía tai, ánh mắt long lanh như mộng du.

 

Cả phòng lặng ngắt. Không còn ai cười cợt, chỉ còn tiếng hít thở kinh hãi.

 

Tôi hôn đến mức môi tê rần, mới chịu dừng lại.

 

Rút điện thoại từ túi sau, tôi đưa ra trước mặt hắn, nhếch môi:
“Một trăm vạn. Chuyển khoản WeChat hay Alipay?”

 

3.

 

Giang Thừa Hy đỏ bừng mặt, mắt mơ màng nhìn tôi, chưa thể hoàn hồn.

 

Tôi tặc lưỡi, đưa điện thoại sang phía Trần Trình – bạn thân hắn, cũng là kẻ từng không ưa gì tôi:

 

“Cậu thanh toán giúp đi.”

 

Trần Trình ngớ người, mở điện thoại lắp bắp:
“À… WeChat…”

 

Nhận được tiền, tôi vỗ nhẹ vai hắn, cười tươi như nắng:
“Cảm ơn nhà hảo tâm đã ủng hộ lúc khó khăn.”

 

Nói rồi, tôi nghênh ngang rời đi, vừa đi vừa ngân nga.

 

Vốn đang lo tiền vốn khởi nghiệp, ai ngờ Giang Thừa Hy lại tự đưa tới cửa.
Không nhận thì phí quá.

 

Nhìn theo bóng lưng tôi khuất dần, Trần Trình vò đầu bứt tai:
“Mẹ kiếp, phá sản rồi mà còn ra vẻ oai phong.”

 

Hắn giơ tay tát luôn Giang Thừa Hy một phát:
“Anh Giang, tỉnh lại đi! Tính làm nhục người ta, cuối cùng lại bị phản dame, đúng là thua đau!”

 

Họ thua hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ biết mình đang rất vui.

 

Tôi dùng số tiền đó bồi thường hợp đồng với khách sạn, rồi thong dong tính đường làm lại từ đầu.

 

Cho đến khi…

 

Một chiếc Rolls-Royce đen bóng dừng lại ngay trước mặt.

 

Tâm trạng tôi lập tức rơi xuống đáy vực.

 

Cửa xe bật mở, hai vệ sĩ áo đen đeo kính râm bước xuống, nghiêm nghị nói:

 

“Tiểu thư, tiên sinh mời cô về nhà.”

 

Tôi lạnh mặt:
“Tô gia không còn là nhà tôi. Tôi không về.”

 

Vệ sĩ khẽ xoay cổ tay, giọng không cảm xúc:
“Hôm nay cô bắt buộc phải về.”

 

Nhìn dáng vẻ sắp động thủ, tôi khẽ lùi lại, định tìm đường chạy.

 

Nhưng chưa kịp bước thì lưng tôi đã đập vào một bờ ngực vững chãi.

 

Một cánh tay vòng qua eo tôi, giữ chặt.
Giọng nói trầm thấp vang lên ngay sau tai:

 

“Ban ngày ban mặt, các người đang tính bắt cóc đấy à?”

 

Không khí lặng ngắt ba giây.
Một trong hai vệ sĩ vội vàng giải thích:
“Anh Giang, hiểu lầm rồi, là hiểu lầm thôi! Bọn tôi không phải bắt cóc, chỉ được lệnh mời cô Tô về nhà… làm khách!”

 

Giang Thừa Hy nhướn mày:
“Ồ, không phải bắt cóc à? Vậy thì được.”

 

Hắn cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt sáng như tinh tú chất đầy ý cười:
“Vậy đi thôi, cô Tô.”

 

Tôi thản nhiên đối lại:
“Tôi mới là kẻ bắt cóc. Bắt cóc sắc.”

 

Bắt sắc?
Mới mấy ngày không gặp, khả năng nói hươu nói vượn của Giang Thừa Hy xem ra lên level rồi.

 

Tôi cười nhạt:
“Nghe chưa? Báo với lão già đó là tôi bị bắt cóc rồi, không thể về.”

 

Hai tên vệ sĩ đứng sững ra, nét mặt dần méo mó.
Không phải đối thủ truyền kiếp sao? Sao lại dính nhau như thế này?

 

Hay là họ đang chơi kiểu nhập vai?

 

Tôi thừa cơ nhéo một phát vào eo Giang Thừa Hy. Hắn hít một hơi, đau đến rên khẽ, vội siết chặt lấy tôi để tôi không giở trò tiếp.

 

Hắn trừng mắt cảnh cáo bọn vệ sĩ:
“Còn đứng đấy làm gì?”

 

“Đi đi đi! Đi liền đây!”
Bọn họ cúi đầu lia lịa, lên xe rồi chuồn mất.

 

Người vừa đi khuất, tôi lập tức đẩy Giang Thừa Hy ra, cười nhạo:
“Không ngờ anh Giang lại là loại háo sắc như vậy.”

 

Giang Thừa Hy ôm ngực, tỏ vẻ tổn thương sâu sắc:
“Cô nói thế oan cho tôi đấy. Tôi vừa cứu cô đấy thôi. Đây là cách cô đối xử với ân nhân sao?”

 

Tôi khựng lại. Không thể phủ nhận – hôm nay đúng là hắn ra tay giúp tôi.

 

Tôi nghiêm mặt, miễn cưỡng nói:
“Cảm ơn.”

 

Sau bao năm đối đầu, quen việc chửi nhau, câu cảm ơn này thốt ra nghe còn kỳ cục hơn là chửi thề.

 

Hắn chẳng buồn đáp, tôi cũng quay người định rời đi:
“Thôi, tôi đi trước.”

 

Chưa kịp bước xa, cổ tay đã bị một bàn tay ấm áp giữ lại.
Tôi quay đầu, bắt gặp Giang Thừa Hy đang nở nụ cười ranh mãnh:
“Ít nhất cũng phải mời tôi ăn một bữa chứ? Với lại… cô vừa kiếm của tôi cả trăm vạn đấy, một bữa ăn có gì quá đáng đâu?”

 

Ừ thì… cũng đúng.

 

Tôi gật đầu:“Đi thôi, tôi mời.”

 

4.

 

Tôi đi theo Giang Thừa Hy lên xe.

 

Vừa bước vào, Trần Trình – bạn thân hắn – nhìn thấy tôi thì sợ tái mặt:
“Cô… cô lên đây làm gì?!”

 

“Chẳng phải vừa rồi còn hôn chưa đủ hay sao? Môi anh Giang sắp bị cô hôn rách luôn rồi đấy!”

 

Tôi… mạnh vậy à?

 

Lén liếc nhìn khóe môi Giang Thừa Hy — quả thật có hơi đỏ, chắc do tôi sơ ý cắn trúng khi hôn.

 

Môi anh ta vẫn đẹp, đỏ sẫm và hơi sưng lên, quyến rũ như thể dụ người phạm tội.
Tôi nuốt nước bọt, vội vàng dời mắt. Nhưng vừa quay đi đã đụng ngay ánh mắt Giang Thừa Hy.

 

Hắn cong môi cười khẽ, ánh mắt mang theo trêu chọc:
“Vẫn muốn hôn nữa à?”

 

Tim tôi đập nhanh. Phản xạ đầu tiên là… suýt gật đầu.

 

Hắn cúi sát, thì thầm bên tai:
“Một nụ hôn – mười vạn.”

 

Tôi suýt nữa lao lên hôn tiếp, nhưng đầu óc tôi cuối cùng cũng kịp phản ứng:

 

M* nó.
Cái bẫy của mỹ nam đây mà .May mà còn giữ được lý trí, tôi lập tức quay mặt đi, thầm niệm tâm kinh:
Một trăm vạn, một trăm vạn, tỉnh táo lại!

 

Không khí trong xe bắt đầu trở nên mờ ám… cho đến khi —

 

“Vãi cả linh tinh!!!”

Loading...