Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Bảo Bối Của Tài Phiệt - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Trần Trình hét to:
“Anh Giang tỉnh lại đi! Vừa bị Tô Cẩn Hạ hôn đến ngơ ngác, giờ lại chủ động đòi hôn tiếp là sao?!”

 

Hắn quay sang tôi, nghiến răng:
“Tô Cẩn Hạ! Có phải cô hạ bùa mê gì lên anh Giang không?! Đấu không lại người ta, liền dùng thủ đoạn hèn hạ? Tôi coi thường cô rồi đấy!”

 

Không khí ái muội lập tức tan sạch.
Thay vào đó là một mớ… ngượng ngùng.

 

Phố Hoa Đại, quán nướng vỉa hè.

 

Ông chủ mang hai khay thịt nướng và một thùng bia ra bàn.

 

Tôi cầm xiên thịt, cười nói:
“Tôi mời, ăn thoải mái đi.”

 

Trần Trình cuối cùng cũng dịu lại, vừa nhai thịt vừa uống bia:
“Công nhận, bao năm rồi mà quán này vẫn ngon như cũ.”

 

Hắn quay sang tôi, nhíu mày:
“Khoan đã… sao cô biết quán này…?”

 

Nói đến giữa chừng, ánh mắt hắn hơi đờ ra như vừa nhớ điều gì.

 

“Đệt, tôi quên mất… hồi đại học tụi mình có quen biết mà…”

 

Không phải chỉ quen biết.

 

Hồi đó, tôi – Giang Thừa Hy – Trần Trình chơi khá thân. Tôi học cùng lớp với Giang Thừa Hy từ cấp 3.

 

Ngày đó, chúng tôi là đối thủ tranh thành tích, là đồng bọn trốn tiết, là đồng minh bịa chuyện, là hung thần phá hết mối đào hoa của nhau.

 

Lên đại học, khác lớp nhưng cùng trường, vẫn còn giữ liên lạc. Thậm chí… tôi từng thích Giang Thừa Hy.

 

Nhưng từ khi nào mọi thứ trở nên gay gắt thế này?

 

Chắc là từ sau khi tốt nghiệp, tôi tiếp quản công ty mẹ để lại, còn anh ta vào Giang thị.

 

Hai công ty cùng ngành, cạnh tranh trực tiếp.
Muốn sống thì phải tranh giành thị phần.

 

Chúng tôi từ bạn bè trở thành đối thủ — kẻ thù không đội trời chung.

 

Ký ức trào lên, tôi uống hơi nhiều.
Chống cằm lên vai Giang Thừa Hy, cảm giác hơi chếnh choáng.

 

Anh ta khẽ đổi tư thế, để tôi dựa thoải mái hơn.

 

“Cô say rồi. Tôi đưa cô về nhé?”

 

Giọng anh ta nhẹ như gió, từng chữ chạm vào tim tôi như mơn trớn.

 

Tôi lười cãi, khẽ đáp:
“Làm phiền rồi…”

 

Anh ta đỡ tôi lên xe, vừa đúng lúc điện thoại reo.

 

Anh ta nhìn màn hình rồi nhấn nghe, giọng trầm hẳn xuống:
“Tống Nguyệt?”

 

Tôi lập tức dựng tai lên nghe. Tên này… không phải là mối tình đầu từng xuất ngoại của anh ta sao?

 

Tôi từng nghĩ họ sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp.
Ai ngờ cô ta bỏ sang nước ngoài, để lại anh ta độc thân cho đến tận bây giờ.

 

Bên kia nói gì đó, Giang Thừa Hy lạnh giọng cười khẩy:

 

“Cô còn nhớ đường về à? Tôi tưởng cô đi rồi chẳng muốn quay lại nữa chứ!”

 

Trong cơn say lơ mơ, tôi nghe được tin… Tống Nguyệt sắp quay về.

 

Con tim vừa được lay động của tôi, dần dần nguội lạnh.

 

Cô ta quay lại rồi…
Vậy thì… chắc họ sẽ về bên nhau thôi.

 

5.

 

Cầm một trăm vạn vừa moi được từ Giang Thừa Hy, tôi thuê một văn phòng nhỏ để bắt đầu lại từ đầu.
Chỗ làm chẳng lớn, nhân viên cũng chỉ có một mình tôi.

 

Đang bận xử lý hồ sơ thì cửa bị đẩy ra.
Tôi ngẩng lên — là Giang Thừa Hy.

 

Hắn đi ngược ánh sáng, gương mặt góc cạnh bị bóng tối phủ một lớp mơ hồ, trông đẹp đến mức khó thở.
Tôi bất giác nhớ lại chuyện mấy hôm trước mình đã hôn hắn thế nào, tim đập chệch vài nhịp.

 

Tôi ho nhẹ, ép bản thân tỉnh táo:
“Anh đến đây làm gì?”

 

Hắn chẳng khách sáo, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, chân bắt chéo, ánh mắt nheo lại, giọng châm chọc:
“Xem cô giờ thảm cỡ nào.”

 

Tôi sa sầm mặt:
“Xem đủ rồi thì cút.”

 

Chúng tôi đúng là oan gia trời định.
Cứ vừa mới động lòng với hắn chút xíu, hắn lập tức có cách khiến tôi muốn đập bàn đứng dậy.

 

“Cô nói chuyện với ân nhân cứu mạng kiểu đấy à?”
Hắn tặc lưỡi, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn:
“Nghe nói cô đang tìm nhà đầu tư. Tôi đến đầu tư cho cô.”

 

Tôi nheo mắt, cười lạnh:
“Anh mà có lòng tốt thế à?”

 

Không lừa tôi đã là tử tế, còn dám nói giúp đỡ?

 

Giang Thừa Hy thu lại nụ cười trêu chọc, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi:
“Tuy bây giờ quan hệ chúng ta không tốt… nhưng hồi cấp 3 chúng ta cũng là bạn học, hồi đại học cũng coi như bạn bè, cô quên rồi sao?”

 

Lời hắn khiến tôi nhớ lại những chuyện ngày xưa.

 

Cấp 3, tôi và hắn ngồi cùng bàn.
Chép bài hộ nhau, trốn học cùng nhau, đóng giả người yêu để diệt đào hoa của nhau… chuyện gì cũng từng làm.

 

Năm lớp 11, hoa khôi lớp bên thích Giang Thừa Hy, cứ tỏ tình mãi mà không được.
Một hôm, nhân tiết thể dục, cô ta canh giờ nghỉ để chặn đầu hắn tỏ tình.

 

Học sinh mà, mấy chuyện này là đề tài cực hot.
Chẳng mấy chốc đã tụ lại một đám người hò hét:
“Đồng ý đi, đồng ý đi!”

 

Giang Thừa Hy mặt đen như đáy nồi, liếc thấy tôi cũng đang góp vui trong đám đông, liền kéo mạnh tôi ra trước mặt hoa khôi.
“Xin lỗi, tôi không thể nhận lời cô — tôi có bạn gái rồi. Là cô ấy.”

 

Nói rồi hắn quay sang tôi, khóe môi nhếch lên đầy khiêu khích:
“Phải không, bạn gái?”

 

Tôi còn đang đơ mặt, hắn đã nhéo vào hông tôi một cái rõ đau, kiểu nếu tôi dám nói "không", hắn sẽ giết người ngay tại chỗ.

 

Tôi lập tức phối hợp:
“À… phải! Tôi là bạn gái anh ấy. Cô sao lại đi tỏ tình với bạn trai tôi vậy?”

 

Hoa khôi vẫn chưa tin:
“Cô nói xạo! Lúc nãy còn thấy cô cũng cổ vũ mà?”

 

Tôi toát mồ hôi, lắp bắp không biết đáp sao thì Giang Thừa Hy đã tháo miếng ngọc bội trên cổ đưa cho tôi:
“Đây là miếng bùa bình an bà tôi cầu được ở chùa, dặn tôi phải đeo mãi cho đến khi gặp được người mình thích. Tôi và Cẩn Hạ vừa mới bắt đầu, chưa kịp tặng — hôm nay tiện thể đưa luôn.”

 

Miếng ngọc đó tôi biết.
Từ khi quen Giang Thừa Hy, hắn lúc nào cũng đeo nó, treo ở xương quai xanh như một thứ bùa hộ mệnh.

 

Tôi biết đó là bảo vật quý, bà hắn đích thân đến tận chùa xa cầu về.

 

Tôi hơi lúng túng, không muốn nhận, nhưng hắn đã nhét vào tay tôi rồi nắm chặt lại:
“Giờ tin chưa?”

 

Hoa khôi khóc chạy đi. Để không bị lộ, tôi đành đeo miếng ngọc đó suốt hai tháng.

 

Từ đó trở đi, chúng tôi càng thành thạo việc “diệt đào hoa” cho nhau.
Hồi tưởng lại, tôi thấy lòng mềm ra, giọng cũng dịu đi:
“Tất nhiên là nhớ.”

 

Ánh mắt tôi vô thức lướt qua cổ hắn — trống không.Miếng ngọc năm nào không còn ở đó nữa.

 

Tôi nuốt nước bọt, không hiểu vì sao lại hỏi:
“Miếng ngọc đó đâu rồi? Sao không đeo nữa?”

 

Giang Thừa Hy thoáng sững lại, rồi nở nụ cười tà:
“Hỏi làm gì? Muốn đòi lại à?”

 

6.

 

Ai thèm!

 

Tôi trừng mắt, né sang chuyện khác:
“Không nói chuyện đó nữa. Anh không phải đến đầu tư sao? Định rót bao nhiêu?”

 

Hắn tựa lưng vào ghế, nhướn mày hỏi lại:
“Cô cần bao nhiêu?”

 

“Tôi cần ba trăm triệu.” Tôi bật chế độ chiến đấu ngay lập tức:
“Chỉ cần anh dám đầu tư, tôi cam đoan mang về lợi nhuận gấp bội cho anh.”

 

Giang Thừa Hy cười khẩy:
“Cô chắc chắn vậy sao?”

 

Tôi chống tay lên bàn, áp sát lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu như mực của hắn:
“Anh đấu với tôi bao năm rồi, chẳng lẽ còn không biết thực lực của tôi?”

 

Rồi tôi đưa tay chạm vào môi hắn, cười khẽ:
“Hoặc chúng ta tiếp tục kiểu mua bán lần trước. Một nụ hôn — mười vạn. Tính ra ba trăm triệu thì tôi nợ anh ba nghìn nụ hôn. Không sao, có thể trả góp.”

 

Giang Thừa Hy nhìn tôi, ánh mắt dần tối lại.
Hắn nuốt nước bọt, giọng khàn khàn:
“Câu đó là cô nói đấy nhé. Vậy nụ hôn này tính lãi suất.”

 

Nói xong, hắn cúi người hôn lên môi tôi.

 

Hôn sâu đến mức tôi khó thở, đến khi nhịp thở rối loạn mới chịu dừng lại.
Hắn đứng dậy, cười ranh mãnh:

 

“Lãi đã trả xong, giờ chờ trả vốn nhé, Tổng Giám đốc Tô.”

 

Nhìn theo bóng hắn rời đi, tôi đập bàn nghiến răng:
“Sao trước đây không phát hiện hắn… dâm như thế?”

 

Nhưng mà — hắn là nhà đầu tư. Dù có dâm, tôi cũng phải nhịn.

 

Nhờ khoản đầu tư này, công ty mới của tôi chính thức hoạt động. Tôi thuê văn phòng lớn hơn, nhân sự cũ lần lượt quay lại, khí thế ngút trời.

 

Tôi bận tối mắt tối mũi, điện thoại không kịp nghe.

 

Đến lần thứ ba Giang Thừa Hy gọi, tôi mới bắt máy.
Vừa ấn nghe, giọng hắn chọc quê vọng tới:

 

“Cô lên ngôi hoàng hậu rồi à? Bận đến mức không thèm nghe điện thoại luôn?”

 

Tôi ngừng vài giây, hờ hững đáp:
“Biết tôi bận còn gọi hoài. Phiền.”

 

“...Cô hài hước ghê đấy.”

 

Hắn cười lạnh:
“Tối nay đi ăn, báo cáo tình hình công ty.”

 

“Từ chối được không?”

 

“Không.”

 

“Tại sao?”

 

“Vì tôi là nhà đầu tư.”

 

...

 

Được thôi.
Anh là nhà đầu tư, anh nói gì chả đúng. Tôi cúp máy, thu dọn xong đồ rồi rời công ty.

 

Vừa ra đến cửa thì — một chiếc xe đen phanh kít trước mặt.
Hai gã mặc đồ đen bước xuống.

 

“Cô Tô, ông chủ mời cô về nhà.”

 

Vẫn là hai tên vệ sĩ lần trước. Vẫn là cái thái độ đáng ghét đó.

 

Chỉ khác là — lần này không có Giang Thừa Hy xuất hiện giải vây.

 

Hừm.
Đúng là... đến lúc cần thì hắn cũng có chút tác dụng.

 

Tôi ước lượng khả năng trốn khỏi hai tên to xác này.

 

...Gần như bằng không.

 

Đành ngậm ngùi chui vào xe.

 

7.

 

Vừa bước vào phòng khách.

 

“Choang!”
Một chiếc tách bay thẳng tới, vỡ tan ngay dưới chân tôi, nước trà nóng hổi văng lên mu bàn chân, bỏng rát.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang giận đến phát run trước mặt, nhếch môi cười lạnh:
“Ba, sao bực đến thế?”

 

Người đó chính là gã cha cặn bã của tôi — Tô Chính.
Ông ta giận đến trợn mắt, chỉ tay vào mặt tôi:
“Mấy tin xấu gần đây về công ty là do mày tung ra đúng không?”

 

“Tin gì cơ?” Tôi giả ngây. “Ba à, đừng có vu oan giá họa.”

 

Lúc ông ta phá nát công ty tôi thì chẳng thấy áy náy.
Giờ tôi mới rò rỉ chút tin đen, ông ta đã nổi trận lôi đình?

 

“Tổ cha cái đồ bất hiếu, còn định giả bộ?!”

 

Tô Chính nổi điên, vớ lấy ấm trà ném tiếp về phía tôi.
Tôi nghiêng người tránh, chiếc ấm đập xuống sàn vỡ tan, nước nóng bắn lên chân, bỏng rộp cả làn da trắng.

 

Hồi bé, tôi từng nghĩ mình có một người cha tốt. Nhưng từ khi ông ta ngoại tình, mọi thứ thay đổi.

 

Ông ta dung túng tiểu tam ức hiếp mẹ tôi, khiến bà vì tức giận mà đổ bệnh. Dù sau đó khỏi, sức khỏe cũng yếu hẳn.

Loading...