Báo Thù Cho Em
Chương 1
1
Khi tôi bị đẩy vào hố đất sâu khoảng chừng hai mét.
Tôi chỉ lo bảo vệ bụng dưới đã nhô cao của mình.
Thế cho nên cả khuôn mặt đều trầy xước, chân trái cũng bị gãy.
Vụn đất tung tóe đập vào mặt tôi, rất nhanh hố sâu này sẽ bị lấp đầy.
Tôi chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt, lê cái chân gãy quỳ dưới đáy hố, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Tôi chết không sao, nhưng đứa con của tôi đã bảy tháng rồi.
Đứa bé đã thành hình hình dạng, chỉ còn hai tháng nữa thôi.
Nếu như hiện tại có thể có cơ hội sinh ra đứa bé, cũng coi như có con đường sống.
“Hình như cô ta sắp sinh rồi…”
Hình như có người có chút không đành lòng, nhỏ giọng nói một câu.
Nhưng rất nhanh đã bị người kia mạnh mẽ cắt đứt.
“Lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy, lấy tiền của người ta, thay người ta làm việc, tiếp tục đi.”
Tôi ngã ngồi dưới đất, ôm bụng dưới, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía mấy người đứng ở trên miệng hố.
“Đại ca, ánh mắt này của cô ta quá mức dọa người……”
“Cô ta chết như vậy, có thể biến thành quỷ tới tìm chúng ta báo thù không?”
“Nhìn các người sợ kìa.”
Người đàn ông nói như vậy nhưng âm cuối cũng có chút phát run.
“Nếu không thì làm mù mắt cô ta đi, cô ta không nhìn thấy, cũng không có cách tìm chúng ta báo thù.”
“Đúng vậy đại ca, cô ta sắp sinh rồi, chúng ta đây chính là tội nghiệt lớn, hai mạng người đấy.”
“Vậy thì khoét mắt cô ta đi.”
Người đàn ông đè vành mũ thấp xuống, che khuất nửa khuôn mặt.
Rút dao ra và nhảy xuống hố sâu.
Mà lúc này, ánh trăng lại càng ngày càng sáng ngời.
Trong cái nhìn cuối cùng, con dao găm tỏa sáng dưới ánh trăng và tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tôi nhìn thấy khóe miệng người đàn ông kia, một vết sẹo lõm như con rết.
2
Khi Tần Cửu Xuyên từ máy bay tư nhân xuống.
Vẫn mặc chiếc áo sơ mi rẻ tiền mà tôi đã mua cho hắn.
Sáng hôm đó, tôi cài nút áo cho hắn như thường lệ, phát hiện một cái nút áo bị lỏng lẻo.
Liền tiện tay khâu lại.
Chỉ là đầu óc tôi không được tốt, tay cũng rất ngốc, đường chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Còn không cẩn thận đâm vào tay.
Sau khi kết hôn Tần Cửu Xuyên rất nuông chiều tôi, dần dần tôi bị hắn nuôi thành người ương bướng.
Còn ghé vào trong lòng hắn khóc một hồi.
Máu trên tay liền cọ vào nút áo bằng gỗ kia.
Có lẽ là do giọt máu ở đầu ngón tay này.
Sau khi tôi chết, hồn phách không tiêu tán, lại cứ như vậy lơ lửng đến bên cạnh Tần Cửu Xuyên.
3
Tôi nhìn thấy vài chiếc máy bay tư nhân, còn có gần trăm chiếc xe sang trọng.
Một đoàn xe trùng trùng điệp điệp nhìn không thấy đuôi.
Tần Cửu Xuyên mặc áo cũ, sát khí đầy người đi xuống cầu thang.
Lập tức bị rất nhiều người mặc âu phục màu đen vây quanh.
“Tần ca, anh sao lại bỗng nhiên trở về Hồng Kông, có chuyện gì sao……”
“Cửu ca, mấy năm nay không có tin tức của anh, các anh em đều nhớ anh, ngày qua ngày lại càng nhớ.”
“Cửu ca, lần này anh trở về sẽ không đi chứ?”
Tôi có chút hoảng hốt nhìn Tần Cửu Xuyên, lại nhìn những người kia vẻ mặt kích động ngưỡng mộ.
Tại sao bọn họ lại gọi hắn là Tần ca với Cửu ca?
Giống như rất kính trọng hắn, rất sợ hắn.
Mà hắn từ đầu đến cuối đều không nói gì.
Chỉ là mặt mày hơi trầm lặng, vẻ mặt đìu hiu.
Đám người dần dần bình tĩnh.
Mấy người nói chuyện kia cũng im lặng.
Không khí như là đọng lại một mảnh tĩnh mịch.
Tôi hơi sợ.
Nhịn không được bay qua trốn ở trong lòng Tần Cửu Xuyên.
“Ông xã, Tiểu Ly sợ.”
Tôi ôm chặt hắn nhỏ giọng nói.
Nhưng hắn không cảm giác được có tôi ở bên cạnh.
Không có bất kỳ sự đáp lại nào.
Khí tức quanh thân phát ra càng lạnh đến đáng sợ.
Tôi nhịn không được rùng mình một cái, lại có chút ấm ức.
“Ông xã, anh ôm Tiểu Ly một cái đi.”
4
Từ nhỏ tôi đã bị bọn buôn người đánh cho sợ.
Bởi vì tôi lớn lên đáng yêu, lại thông minh lanh lợi.
Bọn buôn người đặc biệt chọn những người mua có tiền để bán tôi với giá cao.
Mới đầu tôi có thể nhớ rõ thông tin của tất cả các thành viên trong gia đình.
Khi bị bán đi lại không chịu sửa miệng gọi những người mua kia là cha mẹ.
Bọn họ sợ tôi khó nuôi chỉ có thể trả lại hàng.
Sau mỗi lần bị trả lại, tôi đều bị bọn buôn người đánh đập dã man.
Lặp đi lặp lại mấy lần, mạng nhỏ cũng phải mất một nửa.
Cuối cùng tôi vẫn sợ.
Dần dần tôi quên mất hình dáng của cha mẹ ruột.
Quên đi những chuyện xảy ra trước năm năm tuổi.
Thậm chí đến cuối cùng, ngay cả tên của mình cũng quên sạch sẽ.
Lần cuối cùng bị trả lại, tôi bị đánh đập nặng nề nhất.
Đầu bị thương, không còn thông minh như hồi nhỏ, trở nên vụng về, hành động cũng có chút chậm chạp.
Cuối cùng người bắt cóc tôi cũng bất lực.
Chuẩn bị cắt lưỡi tôi hoặc bẻ gãy tay chân tôi để tôi đi làm một kẻ ăn xin kiếm tiền cho bọn họ.
Nhưng tôi may mắn.
Đêm trước khi bọn họ chuẩn bị ra tay tôi được người tốt bụng cứu, đưa đến viện phúc lợi.
Sau đó, tôi lớn lên, được đi học.
Tìm được một công việc bình thường nhất, miễn cưỡng có thể nuôi sống chính mình.
Nhiều người thường nói tôi là kẻ ngốc.
Nhưng kỳ thật, tôi chỉ là so với người bình thường sống càng đơn giản càng thuần túy.
Chỉ là có chút bướng bỉnh có chút ngốc nghếch mà thôi.
Tần Cửu Xuyên cũng nói như vậy.
“Ai nói Tiểu Ly của chúng ta là kẻ ngốc?”
Hắn sẽ vuốt mặt tôi, hôn tôi, dịu dàng dỗ dành:
“Tiểu Ly của chúng ta sẽ làm việc, sẽ kiếm tiền, còn có thể làm trứng gà xào cà chua ngon nhất nữa, rất là lợi hại.”
Mỗi lần hắn nói như vậy, tôi lại vui vẻ không thôi.
Điều tôi sợ nhất là cảm thấy mình vô dụng.
Mà Tần Cửu Xuyên mỗi một lần đều cẩn thận dùng một việc nhỏ.
Rất có sức thuyết phục nói cho tôi biết, Khương Ly cũng không phải kẻ ngốc, không phải là phế vật.
Giống như lần đầu tiên tôi học cách may quần áo.
Tần Cửu Xuyên còn đặc biệt khoanh tròn một trang trên lịch.
Sau đó, nắm tay tôi ở bên cạnh viết một hàng chữ nhỏ màu đỏ: “Ngày kỷ niệm Khương Ly học may quần áo!”
5
Lúc này, tôi nhìn cúc áo trên áo sơ mi của hắn có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.
Không khỏi có chút xấu hổ.
Muốn tháo xuống tìm cơ hội khâu lại.
Nhưng lại quên mất mình đã chết.
Ngón tay tôi như là ánh sáng trong suốt, xuyên qua cái cúc áo kia.
Tôi chết, con của tôi và Tần Cửu Xuyên cũng chết.
Tôi chậm rãi cúi đầu, nhìn chính mình biến thành linh hồn.
Bụng tôi vẫn còn phồng lên.
Nhưng bên trong, sẽ không còn đứa bé nữa.
“Tần Cửu Xuyên……”
Tôi thì thào gọi tên hắn, tưởng tượng lúc trước bị ấm ức như vậy, khóc như một đứa trẻ.
Rồi lại khóc không nổi thậm chí ngay cả nước mắt cũng không có.
Tôi lại vươn tay ra, ấm ức muốn ôm hắn.
Nhưng cả người lại xuyên qua cơ thể hắn.
“Lần này về Hồng Kông chỉ vì một chuyện.”
Từ lúc Tần Cửu Xuyên xuống máy bay đã không nói gì, bỗng nhiên mở miệng.
“Rốt cuộc là chuyện lớn gì, có thể kinh động tới Tần ca.”
“Đúng vậy Cửu ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì vậy?”
Mọi người vây quanh hắn, mỗi người một sắc mặt.
Tần Cửu Xuyên chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve nút áo.
Giọng nói hắn bình thản, từng câu từng chữ trầm giọng nói.
“Ba năm trước tôi lấy vợ.”
“Hai ngày trước cô ấy mất tích.”
Ngón tay Tần Cửu Xuyên dùng sức, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn mọi người trước mặt.
Sắc mặt hắn lạnh lẽo như sương mù, trong mắt lại tràn đầy lệ khí.
“Lúc mất tích, cô ấy còn mang thai bảy tháng.”
Tần Cửu Xuyên nói tới đây, đôi môi mỏng khẽ hiện lên ý cười.
Giọng nói của hắn càng ngày càng nhẹ đi vài phần, thậm chí có thể nói là bình thản.
“Chuyện thứ nhất, dùng toàn bộ người tìm cho ra cô ấy.”
“Chuyện thứ hai, tìm ra là ai làm, Tần Cửu Xuyên tôi muốn tự tay lột da hắn.”
6
Tần Cửu Xuyên từ chiếc xe màu đen đi xuống.
Trời sắp sáng rồi.
Hắn không thay quần áo, vẫn là bộ quần áo cũ giá rẻ kia.
Cũng không dẫn người theo, chỉ có một mình hắn.
Đứng trước cánh cửa sắt chạm trổ tinh xảo này, bộ dáng hắn có chút nghèo túng.
Tôi theo hắn từ trên xe xuống, có chút nghẹn họng, không chớp mắt mà nhìn “Biệt thự” trước mặt.
Thì ra đây chính là nhà của cha mẹ ruột tôi.
Cửa lớn mở ra, Tần Cửu Xuyên đi vào.
Tôi thấy được một cô gái rất trẻ tuổi xinh đẹp, lau nước mắt bước nhanh ra đón.
Tôi ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm cô gái kia không thôi.
Đây chính là đứa con gái nuôi tên Chân Châu mà cha mẹ tôi nói.
Nhưng tôi không nghĩ tới, cô ấy lại xinh đẹp như vậy.
Tôi ngây ngốc đứng yên tại chỗ, cho đến khi Tần Cửu Xuyên đi tới trước mặt bọn họ.
Tôi không thể không bay theo lực hút kia, cũng đuổi theo về phía trước.
“Anh rể.”
Chân Châu đỏ mắt, nghẹn ngào gọi một tiếng, nước mắt liền rối rít rơi xuống.
Tôi không khỏi mở to mắt, nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Sao có thể có cô gái khóc lên cũng đẹp như vậy, lại khiến người ta đau lòng.
Không giống như tôi, gặp chuyện bị bắt nạt chỉ biết oa oa khóc như trẻ con.
Lúc khóc không ngừng, nước mắt nước mũi đều bôi lên quần áo Tần Cửu Xuyên, không hề có tí hình tượng nào.
Tôi nhịn không được nhìn Tần Cửu Xuyên.
Khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh, chỉ lễ phép liếc Chân Châu một cái rồi dời tầm mắt.
“Ba mẹ thế nào rồi?”
“Sau khi nghe tin chị mất tích, mẹ em đã ngất xỉu…”
Chân Châu nhỏ giọng nghẹn ngào: “Ba mẹ đang chờ ở bên trong, anh rể, em dẫn anh vào.”
“Được, làm phiền rồi.”
Tần Cửu Xuyên đi theo Chân Châu, đi về phía cửa chính.
Chân Châu xoay người, giơ tay lau nước mắt, dưới chân không cẩn thận bị trẹo.
Tôi thấy Tần Cửu Xuyên đưa tay, vững vàng đỡ lấy cô ấy: “Cẩn thận.”
Chân Châu vội vàng đứng vững, hai má ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn anh rể.”
7
Tần Cửu Xuyên giơ tay ý bảo cô ấy dẫn đường.
Đi hai bước vòng qua một gốc cây hoa, tôi không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.
Nhưng tôi không muốn theo sau nữa.
Lại có chút tức giận, làm quỷ như thế nào thì vẫn là lòng dạ hẹp hòi thích tức giận như vậy.
Nhưng bây giờ tôi tức giận cũng vô dụng.
Tần Cửu Xuyên không nhìn thấy, không cảm giác được, đương nhiên cũng sẽ không dỗ dành tôi.
Mà hồn phách của tôi, cũng không thể cách Tần Cửu Xuyên quá xa.
Tôi buồn bã theo họ vào nhà chính.
Sau khi Tần Cửu Xuyên ngồi xuống.
Tôi cố gắng tránh xa hắn hết mức có thể, ngồi xổm xuống bên cạnh một chiếc bình và bắt đầu cắn móng tay của mình.
Đối với cha mẹ ruột, kỳ thật trong lòng tôi cũng không có chấp niệm quá lớn.
Một là bởi vì thời gian quá lâu thật sự quên rồi, hơn nữa sau khi tôi bị đánh hỏng đầu suy nghĩ liền đặc biệt đơn giản.
Hai là bởi vì trong tiềm thức tôi giống như đã cảm thấy cha mẹ hẳn là cũng sẽ không muốn một đứa con gái ngốc nghếch.
Dù sao con gái nuôi của bọn họ xinh đẹp như vậy lại khiến người ta yêu thích.