Báo Thù Cho Em
Chương 2
8
“Cửu Xuyên, Bảo Nhi nhà chúng ta, mấy năm nay có phải chịu rất nhiều khổ cực không?”
Mẹ tôi run rẩy bắt lấy tay Tần Cửu Xuyên, đầu đầy tóc bạc, hai mắt khóc sưng đỏ.
Bà ấy tha thiết nhìn Tần Cửu Xuyên, nước mắt liên tục rơi.
“Đứa nhỏ này, hỏi con bé cái gì cũng không chịu nói, chỉ nói mình sống tốt, con đối tốt với con bé.”
“Nhưng trong lòng mẹ biết, từ nhỏ con bé bị người ta bắt cóc, làm sao có thể không chịu khổ không chịu tội chứ.”
“Mẹ và ba con bé nhớ con bé, nhớ hai mươi năm rồi, thật vất vả mới chờ được ngày con bé về nhà…”
“Không biết tại sao lại mất tích rồi.”
“Con bé còn đang mang thai cũng không biết hai ngày nay ở nơi nào, ăn no hay không, ngủ ngon hay không ngon.”
Bà ấy tiếp tục nói cho đến khi cha tôi ngắt lời: “Được rồi, bà hỏi nhiều như vậy, bảo Cửu Xuyên phải trả lời thế nào.”
Chân Châu cũng tiến lên, đỡ bà ấy ngồi xuống.
Bà ấy nắm tay Chân Châu rơi nước mắt, Chân Châu cũng lặng lẽ khóc.
Tôi không biết từ lúc nào linh hồn tôi bay đến trước mặt mẹ và cha rồi quỳ xuống.
Khoảng cách gần như vậy, tôi nhìn thấy trên khuôn mặt của bà ấy, đều là sự tiều tụy.
Tôi nhìn thấy nước mắt đục ngầu trong đáy mắt cha tôi.
Thậm chí còn có Chân Châu, nỗi bi thương của cô ấy, cũng chân thành như vậy.
“Mẹ, ba……”
Tận mắt nhìn thấy cha mẹ ruột, cùng giọng nói trong điện thoại cuối cùng vẫn là cảm giác khác nhau.
Cái loại ràng buộc huyết mạch này, trong nháy mắt liền sống lại.
Tôi muốn ôm lấy bọn họ, an ủi bọn họ.
Thế nhưng không thể nữa.
“Ba, mẹ, con đã sai người đi tìm Tiểu Ly rất nhanh sẽ có tin tức.”
“Huống chi Tiểu Ly tính tình thiện lương, chưa bao giờ kết thù với người khác, nhất định sẽ không sao.”
Giọng nói Tần Cửu Xuyên đặc biệt chắc chắn, làm cho người ta nghe xong liền tin.
Mẹ tôi có lẽ là được an ủi, đôi mắt trong nháy mắt sáng lên: “Cửu Xuyên, lời này của con là thật sao?”
“Đương nhiên.”
Tần Cửu Xuyên đứng lên: “Mấy ngày nay, hai người nghỉ ngơi thật tốt, chuyện của Tiểu Ly cứ giao cho con.”
“Con nhất định sẽ đưa cô ấy cùng đứa bé về nhà.”
Hắn đi ra ngoài, tôi cũng chỉ có thể theo hắn đi ra ngoài.
“A Châu, con mau thay chúng ta tiễn anh rể con…”
Chân Châu vội lau nước mắt gật đầu tiến lên.
“Không cần.”
Tần Cửu Xuyên dừng bước, xoay người nhìn về phía Chân Châu: “Mấy ngày nay còn phải làm phiền em thay anh cùng Tiểu Ly chăm sóc ba mẹ.”
“Đây là bổn phận của em, là việc em nên làm… ” Chân Châu vội vàng nói.
Tần Cửu Xuyên gật gật đầu, không nhiều lời nữa, sải bước đi ra ngoài.
Tôi quyến luyến không nỡ, chạm vào tầm mắt tha thiết của cha mẹ, càng hận không thể ở lại bên cạnh bọn họ.
Nhưng chỉ có thể đi theo Tần Cửu Xuyên rời đi.
Mãi cho đến khi lên xe, tâm tình của tôi càng ngày càng sa sút.
Xe vừa khởi động, bỗng nhiên Tần Cửu Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vừa rồi đi vào chiếc xe kia, thấy rõ chưa?”
Tài xế nhỏ giọng nói: “Vừa rồi lúc tới đã chú ý tới, là xe của Tống gia.”
“Tống gia?”
Tống gia và Chân gia là có qua lại, Chân phu nhân và Tống phu nhân lại là bạn thân.
Tần Cửu Xuyên như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
“Chân gia xảy ra chuyện như vậy, Tống phu nhân tới thăm, cũng là chuyện đương nhiên.”
“Lái xe đi.”
Tần Cửu Xuyên tựa vào ghế xe, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lại giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ cúc áo kia.
Tôi ngồi ở góc sau, không chịu đến bên cạnh hắn.
Nhưng hắn sờ sờ nút áo, tựa hồ nghĩ đến cái gì, đáy mắt lại mang theo nụ cười.
“Đồ ngốc.”
Hắn lẩm bẩm một tiếng, nụ cười trong đáy mắt dần dần nhạt đi.
“Chờ em trở về, anh nhất định sẽ hung hăng đánh em một trận.”
“Khương Ly, Tần Cửu Xuyên anh nói được làm được.”
Tôi nhịn không được bĩu môi, vươn tay muốn sờ mặt hắn một cái.
“Em sắp sinh rồi, anh còn muốn đánh em.”
“Anh có biết lúc ấy em sợ hãi, đau đớn thế nào không?”
“Tần Cửu Xuyên, anh còn muốn chờ em trở lại rồi đánh em……”
Nhưng tôi nhìn bộ dáng của hắn lúc này, cũng chỉ có đau lòng.
Tần Cửu Xuyên, đời này là không có khả năng.
Nếu như còn có kiếp sau, tôi nhất định phải cùng hắn bên nhau đến già.
9
Xe vừa đến khách sạn.
Liền có một lão già chống trượng, râu tóc bạc phơ đi tới.
Đỡ ông ấy là một cô gái trẻ tuổi cắt tóc ngắn rất phong cách.
“Cửu Xuyên à, đi thăm ba mẹ vợ rồi hả?”
Tần Cửu Xuyên đứng lại, tầm mắt xẹt qua trên mặt cô gái kia, mới khẽ gật đầu: “Ông Chu, sao ông lại tới đây?”
“Chuyện của cậu, tôi có nghe nói.”
Ông Chu thở dài một tiếng, vỗ vai hắn: “Đừng nóng vội, ở Hồng Kông này sẽ không có chuyện không tìm được đâu.”
Giọng nói Tần Cửu Xuyên rất nhạt: “Tôi rời khỏi Hồng Kông đã được vài năm rồi.”
“Cậu không còn ở trong giang hồ, nhưng giang hồ khắp nơi đều biết truyền thuyết về cậu.”
Ông Chu cười một tiếng, lại chỉ chỉ cô gái bên cạnh: “Đây là cháu gái tôi, gọi là Tống Anh Nam.”
Ông ấy nói xong thở dài: “Đáng tiếc, đứa nhỏ Chân gia kia vốn cùng tuổi với Anh Nam, nếu như lúc trước không xảy ra chuyện gì, dựa vào quan hệ của mẹ mấy đứa nhóc, khẳng định cũng là chị em tốt.”
“Anh Cửu Xuyên, em đã sớm nghe qua đại danh của anh, nhưng lúc này mới biết được cái gì là trăm nghe không bằng mắt thấy.”
Tống Anh Nam tiến lên chào hỏi.
Ánh mắt Tần Cửu Xuyên nhìn vào trên mặt cô ấy.
Tôi cũng nhìn về phía cô ấy.
Cô gái này và Chân Châu là hai kiểu hoàn toàn khác nhau.
Chân Châu là kiểu cô gái nhu nhược, yếu đuối làm cho lòng người thương xót, hơn nữa sẽ làm cho đàn ông đau lòng.
Mà Tống Anh Nam, cô ấy vô cùng tự nhiên hào phóng, rất dễ dàng được con gái yêu thích.
Nếu cho tôi chọn, tôi ước chừng cũng nguyện ý làm bạn với cô ấy.
Mà không phải Chân Châu khóc lên nước mắt đều giống như viên trân châu kia.
Lúc này cô ấy nhìn Tần Cửu Xuyên, đáy mắt sáng lấp lánh tràn đầy ngưỡng mộ.
Tôi cũng là một cô gái mặc dù tôi hơi ngốc một chút.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra dưới sự ngưỡng mộ của cô ấy, lại mang theo cả sự ái mộ của cô bé mới lớn.
Chỉ là thẳng thắn thuần túy đến mức làm cho người ta chán ghét cũng chán ghét không nổi.
Ước chừng Tần Cửu Xuyên cũng không chán ghét cô ấy.
Giọng điệu nói chuyện với cô ấy cũng hết sức ôn hòa, rất giống một anh trai.
“Thì ra em chính là Anh Nam, không giống hồi nhỏ.”
Tống Anh Nam ngượng ngùng cười: “Hồi còn nhỏ em tham ăn, có chút béo.”
Tần Cửu Xuyên cũng cười cười, nói với Ông Chu: “Đây thật sự đúng là nữ đại thập bát biến.”
Cái gì mà nữ đại thập bát biến.
Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, đi qua một bên ngồi xổm xuống dưới bóng cây.
Vợ con vừa chết vài ngày.
Hắn đã có tâm trạng liếc mắt đưa tình với người ta.
Lúc trước đối với Chân Châu còn làm bộ dạng tuyệt tình tuyệt ái.
Bây giờ thấy Tống Anh Nam lại là bộ mặt này.
Kỳ thật trong lòng tôi đã mơ hồ hiểu được cái gì.
Từ đêm đó Tần Cửu Xuyên từ trên máy bay tư nhân xuống.
Trăm chiếc xe sang trọng tới đón hắn, vô số đại nhân vật thoạt nhìn có đầu có mặt mũi vây quanh hắn.
Tôi liền biết được ở trong mắt tôi người chồng đặc biệt anh tuấn nhưng không có tiền này.
Ước chừng còn có một mặt khác mà tôi căn bản không biết.
Tôi đã kết hôn với hắn được ba năm.
Vẫn luôn cho rằng hắn là một người bình thường thất bại.
Tôi cũng luôn khăng khăng một mực muốn cùng hắn sống bình thường đến hết cả đời này.
Nhưng xem ra hôm nay.
Khương Ly tôi thật sự là một kẻ ngốc.
Mấy người Tần Cửu Xuyên vào khách sạn.
Lần này tôi thật sự không muốn đi theo nữa.
Tôi đã chết, ranh giới sinh tử khó có thể vượt qua.
Mỗi người trở về thế giới của mình mới là chính xác nhất.
Hồn phách của tôi bị vây ở chỗ này lại có ích lợi gì.
Chẳng lẽ muốn tôi nhìn Tần Cửu Xuyên sau này cưới vợ sinh con sao?
Tôi cũng muốn hắn bắt đầu một cuộc sống mới.
Chỉ là tâm tôi đặc biệt nhỏ, chung quy vẫn hy vọng hắn có thể vì tôi, ít nhất thủ thân ba năm, nếu không một năm, nửa năm đi.
10
Đêm thứ ba sau khi tôi chết.
Có người vớt được một thi thể nam từ dưới biển lên.
Thời gian tử vong ban đầu được xác định là trong vòng 48 giờ.
Tạm thời không phát hiện trên thi thể có dấu vết bị thương, cảnh sát nói khả năng say rượu trượt chân rơi xuống nước rất lớn.
Lúc Tần Cửu Xuyên chạy tới, tự nhiên tôi cũng đi theo.
Chỉ là khi đó Tần Cửu Xuyên đã tắm rửa thay quần áo.
Hồn phách của tôi phiêu phiêu đãng đãng đã rất khó lại gần hắn.
Khi nhìn thấy khuôn mặt phồng lên của thi thể nam kia.
Tôi có chút giật mình, rồi lại không ngoài ý muốn nhớ lại.
Vết sẹo dữ tợn trên khóe miệng hắn tôi rất quen thuộc.
Vết sẹo lõm xuống như một con rết.
Trước khi tôi chết, nhờ ánh trăng tôi thấy rất rõ ràng.
Hắn lấy tiền của người ta giết tôi, bây giờ lại bị người ta diệt khẩu ném xuống biển.
Coi như là quả báo đi.
“Là giết người thuê, trả tiền thì làm việc.”
“Cũng có giá trị, mấy năm nay danh tiếng trong giới ngầm khá tốt.”
Tần Cửu Xuyên sắc mặt lạnh lùng: “Theo đường dây này đi điều tra.”
“Cửu ca, anh hoài nghi…… Chuyện hắn và vợ anh mất tích có liên quan sao?”
Tần Cửu Xuyên không nói, chỉ chậm rãi giơ tay lên.
Hắn theo thói quen lại muốn sờ cái nút áo kia.
Rồi lại dừng tay.
Một lát sau, mới mở miệng: “Đừng bỏ qua một chút manh mối.”
“Còn nữa, truyền lời của tôi ra ngoài.”
“Hiện tại…… Chỉ cần thả người về, Tần Cửu Xuyên tôi cam đoan, một mực bỏ qua chuyện cũ.”
“Dạ, Cửu ca.”
Tần Cửu Xuyên đứng ở bờ biển một hồi lâu mới xoay người đi về phía xe.
Có lẽ là bờ biển sóng to gió lớn, bước chân của hắn lại lảo đảo một chút.
Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy mặt hắn, một mảnh đen tối trắng bệch.
Tôi biết, người cơ trí thông minh như hắn, ước chừng đã cảm thấy được vài phần điềm xấu.
Chỉ là hắn không muốn tin tưởng mà thôi.