Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Báo Thù

Chương 5



Sau khi dùng con dao làm bánh đâm vào ngực Lâm Tửu, tôi đã chết trong cơn đau đớn tột cùng.

Và cô ta đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.

Bên ngoài phòng bệnh, Giang Thiêm nắm lấy Lục Tâm Đình chất vấn:

“Anh đã nói rõ ràng rằng đã sắp xếp mọi thứ và sẽ bảo vệ tốt cô ấy——”

Lục Tâm Đình gạt tay anh ta ra, lạnh lùng nói:

“Tôi đã hứa sẽ chia sẻ cô ấy với anh. Anh, một đứa con ngoài giá thú, không có sự giúp đỡ của tôi, làm sao có thể điều khiển được Lục gia? Đừng có được voi lại đòi tiên.”

Giang Thiêm loạng choạng vài bước, phản bác:

“Anh đang giúp tôi à? Rõ ràng là——”

Đang nói thì đột nhiên dừng lại.

Lục Tâm Đình cười lạnh: “Đúng vậy, là em gái tôi đã giúp anh, nhưng nó đã chếc rồi. Người đổ axit lên người nó chính là người mà anh đã sắp xếp. Anh quên rồi à?”

Giang Thiên đứng im lặng.

Đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu nhấp nháy.

Một lúc sau, Lâm Tửu bị đẩy ra ngoài.

Bác sĩ nói: “Bệnh nhân vẫn chưa qua cơn nguy kịch…”

Đôi mắt của Giang Thiêm lướt qua khuôn mặt tái nhợt và không còn chút máo của Lâm Tửu, run rẩy.

Sau đó bình tĩnh nói: “Tôi không quên.”

“Tôi cũng không bao giờ hối hận.”

……

Tôi tỉnh dậy sau giấc mơ, loạng choạng đi vào phòng tắm và nôn ói một lúc lâu trong bồn cầu.

Sau khi đứng thẳng lên, tôi chống tay lên mặt bàn và nhìn mình trong gương.

Đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy hận thù.

“Không hối hận……”

Tôi lẩm bẩm: “Không sao đâu, kiếp này anh sẽ hối hận. Hối hận khi được sinh ra”.

“Cứ chờ đấy đi.”

15.

Vào ngày diễn ra buổi biểu diễn kỷ niệm trường.

Tôi tình cờ gặp Lâm Tửu cạnh hồ nước nhân tạo của trường.

Cô ta mặc một chiếc váy màu trắng sang trọng và giản dị, trên cổ là một chiếc vòng kim cương đắt tiền.

Tôi biết rất rõ, rất có thể là Lục Tâm Đình mua về để an ủi cô ta.

“Lục Tâm Hi, cô cho rằng làm con gái Lục gia thì có thể bảo vệ được cô cả đời sao?”

“Cô ức hiếp tôi lâu như vậy, cô thật sự cho rằng tôi sẽ không đánh trả sao?”

“Tôi sẽ bắt cô phải trả giá gấp ngàn lần.”

“Cô biết quan hệ của tôi với Giang Thiêm rồi thì sao? Anh ấy yêu tôi, ngay cả anh trai cô cũng chỉ yêu tôi.”

“Người như cô thì có ai thèm yêu cơ chứ.”

Cô ta cứ đứng đó nói rất nhiều, tôi chỉ mỉm cười đáp lại:

“Nước trong bồn cầu uống có ngon không?”

Sau đó, mặc cho sắc mặt của cô ta tối sầm lại, tôi quay người bỏ đi.

Buổi tối, ánh hoàng hôn rực rỡ trải khắp bầu trời.

Tôi và nhóm nữ trong đội nhảy thay trang phục biểu diễn và lao từ phòng tập nhảy đi vào hậu trường của buổi biểu diễn.

Đi được nửa chặng đường, tôi nhận ra rằng những đạo cụ tôi chuẩn bị cho đêm chung kết đã bị thiếu.

“Nó rơi ở phòng tập nhảy sao?”

Tôi cẩn thận nhớ lại và định quay lại tìm.

Tô Lan hỏi: “Có muốn tớ đi cùng không?”

“Không sao, không nặng, một mình tớ có thể xách được.”

Tôi cười nói: “Cậu vào hậu trường trang điểm trước, sau đó nhờ cô giáo sắp xếp thứ tự biểu diễn của chúng ta đi.”

Khu phức hợp khổng lồ không một bóng người.

Tôi giơ chiếc váy mạ vàng xinh đẹp và sải bước lên cầu thang.

Nhưng khi sắp đến sàn tập nhảy thì tôi dừng lại.

Có một người đang đứng trên bậc thềm cách đó vài bước.

Ánh sáng vàng đỏ của hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ nhưng chỉ chiếu lên một nửa khuôn mặt nhỏ của anh ta.

Hầu hết khuôn mặt của anh ta chìm trong bóng tối, và đôi mắt ấy tăm tối như xoáy nước dưới biển sâu.

Giang Thiêm.

Anh trầm giọng nói, giọng như tiếng mưa lớn sắp rơi:

“Hi Hi, em định làm gì vậy?”

“Không phải chuyện của anh, cút đi đi.”

Tôi muốn vượt qua anh ta và đi lên lầu.

Trên vai lại bỗng nhiên truyền đến một lực đẩy rất lớn.

Suy nghĩ của tôi hẫng đi một nhịp.

Khi kịp phản ứng , thân thể đã nhẹ bẫng, cả người ngã về phía sau

Phía sau tôi là hàng chục bậc thang cao ngất ngưởng.

Tôi ngã ngửa và lăn xuống bậc thang một cách nặng nề.

Trong cơn đau đớn tột cùng, tôi ngã xuống cạnh lan can sắt, xương cổ chân gần như phát ra tiếng nứt nhẹ.

Giang Thiêm bước xuống từng bậc thang và dừng lại bên cạnh tôi.

Anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản lại đau thương.

Khi nói, giọng điệu lạnh lùng:

“Hi Hi, đừng trách tôi.”

“Từ khi sinh ra cô đã có tất cả rồi. Cho dù có bỏ lỡ cơ hội này, thì vẫn có rất nhiều con đường cô có thể đi.”

“Nhưng A Tửu khác với cô.”

“Cô ấy đã cố gắng hết sức trong phạm vi nỗ lực của mình rồi.”

Nói xong, anh ta nắm chặt bắp chân đã bị bong gân của tôi.

Đập mạnh bắp chân của tôi vào lan can sắt bên cạnh.

16.

Cảnh tượng trong giấc mơ chợt hiện lên trong tâm trí tôi.

Anh ta đứng ngoài phòng bệnh với anh trai tôi.

Nhìn Lâm Tửu bị đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, ánh mắt tràn đầy dịu dàng yêu thương.

Khi nhắc đến tôi, giọng anh ta chỉ thờ ơ: “Tôi chưa bao giờ hối hận”.

Mười lăm năm tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.

Tình yêu ấm áp và chân thành nhất.

Bị ràng buộc với một người như vậy.

Tôi chợt cười lớn, ngay trước khi bắp chân tôi sắp bị anh ta đập mạnh vào lan can, tôi giật mạnh khỏi tay anh ta.

“Phế vật.”

Cơn đau ở mắt cá chân bị bong gân khiến tôi khó thở.

Chương trước Chương tiếp
Loading...