Báo Thù
Chương 6
Nhưng trước khi Giang Thiêm kịp phản ứng, tôi đã túm tóc anh ta và đập mạnh vào lan can.
“Đồ khốn nạn, anh lại muốn hại tôi, anh đừng nằm mơ!”
Đầu Giang Thiêm đập mạnh vào lan can sắt, phát ra một tiếng động lớn.
Trán anh đập vào một góc nhọn, máo đỏ tươi lập tức tuôn ra.
Nó chảy xuống má và rơi xuống quần áo anh ta, từng giọt một.
“…Hi Hi…”
Tôi hít một hơi, buông tóc anh ta ra rồi đứng dậy.
Mắt cá chân bị bong gân làm tôi đau đớn.
Nhưng nó không thành vấn đề.
Tôi cụp mắt xuống nhìn đôi mắt đau đớn đến mờ đi của anh ta, chậm rãi cười:
“Thật cảm động mà. Thiếu gia của tôi, không tiếc hi sinh chính mình, cũng muốn ở đây hủy hoại tôi, muốn vì đóa bạch liên hoa nhỏ của mình tranh thủ một cơ hội tốt.”
“Đây chính là việc Lục Tâm Đình đã cảnh cáo tôi sao? Hai người lúc này đã bàn bạc xong muốn cùng hưởng thụ cô ta chưa?”
“Thực sự quá kinh tởm.”
Tôi vén váy lên, xoa vết máo trên mặt anh ta cho đến khi chiếc váy nhiễm đỏ.
Sau đó, bỏ anh ta ở đó và chạy vào khán phòng dọc theo bầu trời tối đen.
Xa xa, tiếng đàn piano du dương vang lên từ khán phòng.
Đúng như dự đoán, Lâm Tửu đã chơi cùng một bài hát từ kiếp trước.
“Ánh trăng” của Debussy.
Cô ta đang ngồi trước cây đàn piano trắng tinh trên sân khấu, mặc một chiếc váy màu bạc.
Sân khấu hoàn toàn tối om, chỉ có một ngọn đèn chiếu vào cô ta, giống như tia sáng duy nhất chiếu sáng trong đêm tối.
Cũng giống như kiếp trước, tại lễ đính hôn của tôi, trèo lên máo thịt của tôi để leo lên cao, cô ta đẹp đến chói mắt.
Tôi chạy dọc theo con đường hẹp giữa hai hàng ghế.
Đẩy nhân viên bảo vệ và người chủ trì đang cố ngăn cản tôi lại.
Xoay người lên sân khấu.
Đứng dưới tia sáng duy nhất, tôi đá Lâm Tửu ngã ra, đấm vào đàn piano.
Trước đôi mắt đờ đẫn không thể tin nổi của cô ta, tôi bắt đầu phát điên:
“Đàn, đàn, đàn, tôi sẽ cho cô đàn!”
“Sao cô dám sai con chó liếm của mình đến hại tôi, còn ở đây đánh đàn, đánh cái đầu cô!”
Tôi dừng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô ta và cười nhạo một tiếng.
“Piano là thứ mà cô tự hào nhất. Vậy mà ngay cả lòng tin đánh bại tôi cô cũng không có hay sao?”
Trên dưới sân khấu loạn thành một bầy.
Cuối cùng, giáo viên phụ trách buổi biểu diễn kỷ niệm trường phải đưa tôi và Lâm Tửu ra khỏi sân khấu.
Người chủ trì đi lên để giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Tiết mục tiếp theo là bài múa cổ điển của nhóm chúng tôi.
Tôi ở hậu trường cùng các bạn nữ tham gia biểu diễn gặp một lúc.
Tô Lan rưng rưng nước mắt chạy tới nắm tay tôi:
“Cậu bị thương rồi phải không?! Đáng lẽ tớ nên đi cùng với cậu.”
“Tớ không sao.”
Tôi mỉm cười xoa đầu cô ấy để an ủi,
“Lên biểu diễn đi. Luyện tập lâu như vậy, hãy thể hiện thật tốt nhé.”
Vị trí đầu tiên trong buổi biểu diễn kỷ niệm trường sẽ nhận được tiền thưởng 100.000 nhân dân tệ.
Ngay từ đầu, điệu nhảy này đã không được sắp xếp cho tôi.
Nhìn họ bước lên sân khấu, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi nhắm mắt lại giữa cơn đau dữ dội và mệt mỏi dâng trào khắp cơ thể.
Ngay cả ý thức cũng chìm trong bóng tối.
……
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện.
Đêm đó, Lục Tâm Đình xông vào phòng bệnh:
“Điên rồi! Lục Tâm Hi, mày đúng là người điên!”
Anh ta muốn từng bước, từng bước một để đưa người mình yêu lên một vị trí rực rỡ và tỏa sáng.
Giống như việc chính tay chăm sóc một bông hoa đâm chồi và nở rộ, nó sẽ mang lại cho người trồng cảm giác vô cùng thành tựu.
Nhưng anh trai à, làm sao em có thể cho anh được như ý?
“Anh à, làm sao bây giờ? Cô nàng Bạch liên hoa của anh còn chưa chơi xong bản nhạc, kế hoạch đánh gãy chân của em cũng bị bại lộ, cô ta đã không thể đến ngôi trường mà cô ta mong muốn nữa.”
Tôi chợt nhớ lại điều gì đó,
“Đúng rồi, đồng phạm của anh, Giang Thiêm còn đang nằm trên mặt đất trong khu phức hợp, nếu có thời gian, nhớ đến đưa anh ta đi bệnh viện nhé.”
Tôi nắm lấy góc chăn cười lớn, điều này ảnh hưởng đến vết thương trên mắt cá chân, khiến nét mặt tôi hơi méo đi vì đau đớn.
Từ hình ảnh phản chiếu trong con ngươi của anh ta, tôi thấy mình hiện tại trông như thế nào.
Như một kẻ điên.
Hoặc tôi đã là một kẻ điên từ ngày chếc đi ở kiếp trước.
Cơ mặt Lục Tâm Đình khẽ co giật, trong mắt hiện lên sự tức giận.
Khi nhìn lại, nét mặt anh ta đã lại trở về vẻ thờ ơ và trịch thượng thường ngày:
“Có ích không? Lục Tâm Hi, cho dù Lâm Tửu biểu diễn không thành công, mày cũng không thể biểu diễn vũ đạo của mình. Không chỉ vậy, dáng vẻ đi.ên cuồng của mày đã hoàn toàn bị camera ghi lại.”
“Lần này, mày đã không thể dùng một tờ chứng nhận giả của bệnh viện làm cớ cho qua chuyện nữa rồi.”
“Nhà trường đã liên lạc với cha mẹ, chuẩn bị cho mày nghỉ học.”
“Ha ha ha ha!”
Tôi cười: “Chỉ là nghỉ học thôi mà, anh nghĩ tôi có quan tâm đến chuyện này không.”
“Lục Tâm Đình, đừng quên, tôi cũng là con của Lục gia giống như anh. Đúng như Giang Thiêm đã nói, không có con đường này, tôi vẫn còn rất nhiều con đường khác để đi.”
“Ngay từ đầu mục đích của tôi chỉ có một, là kéo cô nàng của anh xuống địa ngục, chỉ vậy thôi.”
Những điều mà cô ta giá họa cho tôi ở kiếp trước, tôi chỉ đơn giản để chúng lần lượt trở thành hiện thực.
Tôi sẽ chặn mọi con đường cô ta đã đi ở kiếp trước.
Thù hận của chúng ta còn chưa xong đâu, Lâm Tửu.
19.
Tôi đã làm ầm ĩ trong buổi lễ kỷ niệm của trường trước mặt mọi người, thậm chí còn đánh Giang Thiêm và Lâm Tửu.
Cùng với việc bắt nạt Lâm Tửu ở trường trước đó, cũng được đăng tải trên mạng.
Nó gây ra khá nhiều chấn động trong dư luận.
Cuộc tranh chấp giữa con gái nhà giàu và nhà nghèo dù mười năm trước hay mười năm sau vẫn là chủ đề được bàn tán.