Báo Thù
Chương 7
Nhưng lần này lại có sự khác biệt.
Lần này là vì tôi đã nói rõ ràng mọi chuyện trên sân khấu.
Dáng vẻ vô cùng chật vật.
Mang theo sự phẫn nộ và điên cuồng.
Có rất nhiều người đứng về phía tôi.
“Không nhất thiết là con gái nhà giàu bắt nạt nhà nghèo đúng không? Nghe tiếng đàn của cô ấy, cô ấy không giống người như vậy.”
“Chếc cười mất, dựa vào tiếng đàn piano, lầu trên còn có thể đoán mệnh nữa à?”
“Không, không nói đến những thứ khác, hãy nhìn chân cô ấy đi, mắt cá chân sưng tấy như ổ bánh mì, toàn thân bê bết máu. Ai bắt nạt người khác lại biến mình thành thế này?”
“Không nói chuyện khác nữa, nhưng cô em này trí tưởng tượng cũng thật phong phú, đi trước thời đại tám phiên bản…”
Cuối cùng, Tô Lan và những bạn nữ khác trong đội múa cùng tôi cũng chạy ra tranh cãi cùng cư dân mạng:
“Lục Tâm Hi không phải là người như mọi người nói!”
“Là Lâm Tửu khiêu khích cô ấy trước!”
Trên mạng vì chuyện này trở nên vô cùng ồn ào.
Những ngày này tôi sống trong bệnh viện, không biết Lục Tâm Đình đã nói gì với bố .
Dù sao hôm tôi từ bệnh viện về nhà, bố nhìn tôi với thái độ cực kỳ lạnh lùng:
“Bố không quản con một thời gian, con lại náo loạn đến mức như này.”
“Nếu đã bị trường đuổi học thì đi du học đi.”
“Hãy tránh đi vài năm, chờ dư luận lắng xuống hãy quay lại.”
Tôi không hề ngạc nhiên chút nào trước thái độ của bố.
Bởi vì giữa tôi và Lục Tâm Đình, con trai bảo bối của ông, ông ấy sẽ luôn ưu tiên hướng về anh ta.
Khi chuyện xảy ra ở tiệc đính hôn của tôi ở kiếp trước, bố vẫn còn sống.
Lục Tâm Đình muốn gây ra náo động lớn như vậy thì khó có thể giấu được ông.
Nhưng ông ấy lại giữ im lặng, không nói với tôi bất cứ điều gì cho đến khi tôi chết.
Nhưng điều đó đã không quan trọng.
Tôi nhếch khóe môi: “Được.”
“Con vẫn luôn muốn học diễn xuất, bố sẽ giúp con nộp đơn vào trường nghệ thuật…”
“KHÔNG.”
Tôi chợt nói: “Con muốn học tài chính và kinh doanh”.
Hai người trước mặt nhất thời sửng sốt.
Khi bố nhìn tôi lần nữa, trong mắt ông đầy thâm ý.
20.
Đơn xin nhập học của tôi được hoàn thành rất nhanh chóng.
Vết thương của Giang Thiêm nghiêm trọng hơn tôi rất nhiều, sau khi tôi bình phục, anh ta vẫn phải nằm trong bệnh viện.
“Tớ nghe nói Lâm Tửu tới gặp, an ủi nói đây không phải lỗi của anh ta, mà là do cậu quá tuyệt tình.”
Tô Lan đến nhà gặp tôi với một bó hoa huệ lớn trên tay.
“Hai người đó đúng là một cặp đôi đi.ên xứng đôi vừa lứa, là họ muốn đánh gãy chân của cậu. Xin hỏi cậu tuyệt tình chỗ nào chứ?”
Tôi liếc nhìn bó hoa trên tay cậu ấy: “Cái này chắc rất đắt? Tiền thưởng các cậu hãy giữ lại cho mình đi.”
“Không sao đâu, mọi người đều biết cậu sắp ra nước ngoài nên đều muốn góp một phần và nhờ tớ đặc biệt mua đến tặng cậu.”
Cậu ấy đặt bó hoa vào tay tôi, hít một hơi thật sâu, như thể làm ra một quyết tâm nào đó.
“Tâm Hi.”
“Ừm?”
“Tôi luôn cảm thấy cậu biết điều gì đó mà tôi không biết. Kể từ sau khi Lâm Tửu chuyển đến trường, cậu liền có gì đó rất khác… Tớ cũng không biết phải nói thế nào. Nếu cậu nghe không hiểu, cứ cho là tớ đang nói nhảm đi.”
Cô ấy tránh bó hoa, cẩn thận đến ôm tôi,
“Hãy sớm quay lại nhé. Khi cậu trở về Trung Quốc, chúng ta cũng vẫn sẽ là bạn.”
Đêm trước khi đi, mẹ con tôi ngồi ngoài ban công đón gió chiều thổi qua.
Bà ấy nhìn tôi, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tôi nắm tay mẹ, nhìn thẳng vào mắt bà: “Mẹ ơi, đừng lo lắng cho con”.
Kiếp trước mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn ô tô.
Khi bà ấy ở đây, dù bố có thiên vị đến đâu, Lục Tâm Đình cũng không dám trực tiếp nhắm vào tôi.
Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy trong lòng ớn lạnh.
Ở kiếp trước, Lục Tâm Đình gần như yêu Lâm Tửu đến điên cuồng.
Liệu rằng có ẩn tình gì đằng sau vụ tai nạn xe hơi bất ngờ của mẹ không?
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi chợt ớn lạnh, bàn tay đang ôm bà ấy vô thức dùng sức:
“Mẹ phải chú ý an toàn và bảo vệ chính mình nhé.”
Sau một lúc im lặng, tôi vẫn nói:
“…Hãy cẩn thận với Lục Tâm Đình.”
“Tiểu Hi, con thật sự có gì đó rất khác với trước đây.”
Mẹ kinh ngạc nhìn tôi và thở dài:
“Là mẹ đã sơ ý rồi.”
“Con vốn rất ngốc, tin lời người khác nói, mẹ nói cậu thiếu gia Giang gia kia không đáng tin cậy, con còn phản bác mẹ, anh ấy không phải như mẹ nói.”
“Nhân dịp sinh nhật của con, mẹ muốn giúp con xin cổ phần của bố, con lại làm mẹ cứng họng bằng cách nói tặng con trang sức váy vóc gì cũng được. Thật sự làm mẹ vô cùng tức giận.”
“Lúc đó mẹ hy vọng con sẽ thông minh hơn. Nhưng nếu phải dùng đến cái giá lớn như vậy đổi lấy thì mẹ thà rằng con cứ ngu ngốc một chút còn hơn.”
Trên đời này làm sao có người mẹ không hiểu con mình?
Kiếp trước, tôi là một người ngốc nghếch, luôn suy đoán người khác bằng thiện ý lớn nhất.
Cho nên dù bị Lâm Cửu hãm hại vô số lần, nhưng lại chưa từng thật sự muốn mạng của cô ta.
Vì vậy, cuối cùng tôi đã chếc trong bữa tiệc đính hôn của chính mình.
“Không đâu mẹ.”
Tôi dụi khóe mắt đỏ hoe của mình và cười khúc khích,
“Trong thế giới này chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót, ngốc bạch ngọt chỉ có thể bị ăn đến xương cốt cũng không còn.”
Thật tiếc là tôi đã không hiểu được điều này cho đến khi chết đi một lần.
21.
Năm tôi kéo vali ra nước ngoài, tôi mới mười tám tuổi.
Môi trường xung quanh và mọi thứ tôi tiếp xúc đều hoàn toàn xa lạ.
Nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Bởi vì tôi biết quá nhiều về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Dù chi tiết không được rõ ràng nhưng một vài bước ngoặt lớn cũng đủ để tôi làm được rất nhiều việc.
Điều quan trọng nhất là hai năm sau.