Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Báo Ứng Đến Rồi! - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:16:33

1
Nam nhân đè lên ta cũng nóng rực toàn thân.


Để giữ tỉnh táo, ta đã cắn môi đến bật máu.

 

Bên ngoài phòng dường như có người đang canh giữ.


Không biết là người của nàng ta hay lão phu nhân.


Cũng có thể… là phu quân của ta.

 

Dù ta có kêu cứu, cũng sẽ chẳng ai đến cứu ta cả.

 

Nam nhân đã bắt đầu luồn tay xuống, vừa động vừa thổi hơi bên tai ta:


"Nương tử ngoan, thành toàn cho ta đi!"

 

Hắn vậy mà vẫn hoàn toàn tỉnh táo!

 

Dạ dày ta lập tức cuộn trào, suýt nữa đã nôn ra.


Hắn gấp gáp cọ sát trên người ta, gần như theo phản xạ, ta co gối lên, thúc mạnh vào hạ thân hắn.

 

Hắn đau đến mức ôm chặt lấy chỗ đó, ngã lăn xuống giường.


Ta hoảng loạn, còn chưa kịp suy nghĩ xem phải làm gì thì bỗng nhìn thấy một chiếc gối ngọc quý đặt ngay chỗ hắn vừa nằm.

 

Giờ phút này hắn không ch ết, chỉ sợ đợi đến lúc hắn hồi lại sức, lập tức sẽ gọi người đến xử trí ta.

 

Ta cắn răng, vội vàng nhấc chiếc gối ngọc lên, đập mạnh xuống!

 

Nam nhân kia không ngờ một nữ nhân thấp hèn như ta lại dám ra tay với hắn, hắn chỉ mải chịu đau, hoặc là đang nghĩ xem nên xử lý ta thế nào, hoàn toàn không hề phòng bị!

 

Không ngờ ta lại ra tay thành công!

 

Hắn hét thảm một tiếng, lập tức ngất lịm!

 

Sợ hắn vẫn còn sống, ta lại cầm gối lên, đập thêm mấy lần.


Đến khi đầu hắn nát bấy, má u thịt be bét, chẳng còn nhận ra hình người nữa.

 

Tim ta đập dồn dập, chẳng rõ là do dư âm của xuân dược hay là do ta vừa g iết người.


Đầu ta choáng váng, gần như không đứng nổi.

 

Hai tay cũng kiệt sức, chẳng còn đủ lực để nắm thứ gì, cuối cùng chiếc gối ngọc rơi xuống đất, phát ra một tiếng "choang" vang dội.

 

Người canh bên ngoài nghe thấy hai tiếng thét thảm thiết, lại thêm âm thanh vỡ nát, rốt cuộc cũng nhận ra có điều bất ổn.

 

Cửa phòng bị đẩy mạnh ra.

 

Trước khi ngất đi, ta chỉ nghe thấy tiếng một nữ nhân thất thanh kêu lên:


"Không… không ổn rồi! Thiếu gia, thiếu gia xảy ra chuyện rồi!"

 

2
Ta bị sặc nước mà tỉnh lại.

 

Mở bừng mắt, phát hiện bản thân đang bị nhốt trong một cái lồng heo, bị một đám đàn ông vác đi giữa hồ nước!

 

Bọn họ muốn dìm ta xuống ao!

 

Phu quân của ta đứng trên bờ, cùng lão phu nhân và thiếu phu nhân tận mắt nhìn ta sắp bị nhấn chìm, vậy mà hắn không hề có chút phản ứng.

 

Hắn muốn dùng cái ch ết của ta để phủi sạch liên can.

 

Ta sao có thể để hắn được như ý!

 

Thật khó khăn mới sống lại một đời, ta còn chưa kịp khiến bọn họ trả giá, sao có thể cứ thế mà ch ết đi!

 

Ta dốc hết sức, hít một hơi thật sâu, rồi lớn tiếng hô về phía bờ:


"Phu nhân! Phu nhân! Ta và thiếu gia đã cùng nhau... chuyện đó, ta e rằng đã mang thai con của hắn!"

 

Lão phu nhân không dám mạo hiểm.


Bà ta đã mất con trai, đương nhiên muốn tìm mọi cách giữ lại một hai đứa cháu.

 

Nghe ta nói vậy, bà ta gần như không chần chừ, lập tức ra hiệu bảo bọn đàn ông dừng tay.

 

"Người đâu! Mau đi mời đại phu!"

 

Bà ta hoảng hốt sai người nhanh chóng thả ta ra, chỉ sợ đứa cháu chưa thành hình của mình gặp bất trắc.

 

Thiếu phu nhân đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe, dường như đang đau lòng vì phu quân vừa ch ết của mình.

 

Nàng ta thấy lão phu nhân đã sắp xếp xong xuôi, muốn đưa ta về phủ, liền vội vàng ngăn lại, nước mắt lưng tròng:


"Mẫu thân! Nữ nhân này đã hại ch ết phu quân! Sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng ta!"

 

Ta mở đôi mắt mệt mỏi, cẩn thận quan sát nàng ta.

 

Nữ nhân này vì muốn có một đứa con để đứng vững trong nhà này, cam tâm để phu quân của mình chung chạ với người khác.


Thậm chí, còn vụng trộm với kẻ khác sau lưng phu quân.

 

Thế mà giờ đây, nàng ta lại hiếm hoi có được một chút chân tình.

 

Lão phu nhân có tính toán riêng của mình.


Bà ta nghiến răng, căm hận trừng mắt nhìn thiếu phu nhân:


"Con trai ta rốt cuộc bị ai hại ch ết, trong lòng ngươi rõ ràng nhất!"

 

Nói xong, bà ta quay sang nhìn ta.

 

"Nhiều nhất hai tháng nữa, đại phu sẽ bắt mạch được. Đến lúc đó, ngươi sống hay ch ết, chúng ta sẽ định đoạt!"

 

3
Lão phu nhân nhốt ta vào một căn phòng bỏ trống trong phủ.


Bên ngoài bà ta gọi không ít gia nhân đến canh giữ, phòng ta chạy trốn.


Bên cạnh ta cũng sắp xếp hai nha hoàn thân cận để chăm sóc và giám sát.

 

Sau khi vội vàng thu xếp ổn thỏa, bà ta liền bắt tay vào lo liệu tang sự cho thiếu gia.

 

Căn phòng ta ở bỗng chốc trở thành cấm địa trong phủ.


Ngoại trừ đại phu, không ai chủ động đến gần ta.


Hai nha hoàn cũng không cho phép ta nói chuyện nhiều với đại phu hay gia nhân khác, càng không được bước ra khỏi phòng nửa bước.

 

"Hai tỷ tỷ, xin hãy thương xót ta, cho ta gặp phu quân một lần đi!"


Ta quỳ xuống, cầu xin hai nha hoàn.

 

Nước mắt không ngừng rơi xuống, ta giả vờ sợ hãi, sợ rằng phu quân sẽ ghét bỏ mình, hèn mọn van nài các nàng.

 

"Chỉ nhìn một lần thôi cũng không được sao?"

 

Ta vừa khóc vừa kể lể:


"Nếu chàng không chịu tha thứ cho ta, ta làm sao có thể yên tâm sinh hạ đứa bé cho thiếu gia được! Nếu biết trước thế này, chi bằng để ta ch ết đi còn hơn!"

 

Nói rồi, ta làm bộ muốn lao đầu vào tường.

 

Hai nha hoàn hoảng hốt ngăn lại.


Lão phu nhân đã dặn các nàng phải trông chừng ta cẩn thận, nếu ta xảy ra chuyện, các nàng nhất định không thoát tội.

 

"Hay là… gọi Quản gia Tống đến đây? Dù sao cũng có nhiều người canh chừng, nàng ta không chạy được đâu."


Một nha hoàn cuối cùng cũng xiêu lòng.

 

Người còn lại chần chừ một lúc, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.

 

"Chúng ta sẽ nhắn lại với Quản gia Tống, nhưng có đến hay không, còn tùy vào hắn."

 

Ta vội vã dập đầu tạ ơn.

 

"Đa tạ hai vị tỷ tỷ, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ nói tốt cho các tỷ trước mặt lão phu nhân."

 

Hai nha hoàn hài lòng gật đầu.


Một người ở lại trông ta, người kia rời đi, có vẻ là đi tìm Tống Trường Từ.

 

Ta ngồi xuống bên bàn, cẩn thận suy tính làm sao để lợi dụng hắn khuấy đục vũng nước này.

 

4
Không bao lâu sau, Tống Trường Từ theo nha hoàn quay lại.

 

Vừa thấy ta vẫn ngồi uống trà, hắn liền vung tay tát ta một cái.

 

Cái tát mạnh đến mức ta cảm thấy rát buốt, nơi khóe miệng dần rịn ra vị má u tanh.

 

"Hôm qua thiếu gia nhập liệm, thiếu phu nhân vì quá đau lòng mà treo cổ tự vẫn, suýt nữa không cứu được, vậy mà ngươi vẫn còn mặt mũi sống sót!"

 

Mắt hắn đỏ ngầu, vừa nói vừa giơ tay định đánh tiếp.

 

Hai nha hoàn lo sợ ta xảy ra chuyện, vội vàng cản hắn lại:


"Quản gia Tống! Lão phu nhân đã căn dặn! Không thể để nàng ta gặp bất kỳ tổn hại nào!"

 

Nghe đến lão phu nhân, hắn mới chịu dừng tay.


Nhưng ánh mắt vẫn găm chặt vào ta, như thể đang oán hận vì ta suýt hại ch ết nữ nhân hắn yêu.

 

"Phu quân… ta bị đưa đến phòng thiếu gia cũng đâu phải do ta tự nguyện. Ta còn vì chuyện này mà mất đi trong sạch, suýt nữa bị dìm xuống ao. Sao chàng có thể đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu ta…"

 

Ta cố gắng hạ giọng, che mặt khóc nức nở, tỏ ra si tình.

 

Nhưng Tống Trường Từ hoàn toàn không động lòng.

 

Hắn bật cười khinh bỉ, lạnh lùng nhìn ta:


"Trong sạch? Một kỹ nữ như ngươi cũng nói đến trong sạch?"

 

Kỹ… kỹ nữ.

 

Thì ra, trong mắt hắn, ta luôn là hạng người như vậy.

 

Bảo sao hắn cam tâm đưa ta vào phòng thiếu gia, bảo sao hắn ép ta sinh con cho nữ nhân hắn yêu!


Ta – một kỹ nữ, chẳng phải là người thích hợp nhất để gánh lấy chuyện này hay sao?

 

"Khi chuộc thân cho ta, chàng đã nói không hề chê ta xuất thân thanh lâu mà…"

 

Ta nghẹn ngào chất vấn.

 

Nhưng hắn chỉ cười nhạt một tiếng.

 

"Ngươi tin thật sao?"

 

Đúng vậy, sao ta lại tin thật chứ!

 

Rõ ràng ta đã dành dụm đủ bạc chuộc thân cho mình.


Rõ ràng ta có thể mua một gian hàng nhỏ, sống một cuộc đời bình lặng nơi không ai quen biết.

 

Vậy mà ta lại tin lời hắn, gả cho hắn, để rồi ch ết thảm!

 

"Phu quân, chàng lừa ta khổ quá rồi…"

 

Ta đứng dậy, kéo hắn ra khỏi chỗ hai nha hoàn.


Sau đó, dựa sát vào hắn, ghé tai thì thầm cười khẽ:

 

 

"Nhưng ta cũng lừa các ngươi đấy. Thiếu gia căn bản chưa kịp động vào ta đã bị ta g.i.ế.c ch ết rồi."

 

"Chàng sốt ruột muốn ta sinh con cho chủ tử của chàng đến vậy sao? Nếu ta tìm đại một con mèo hay con ch.ó để sinh ra một đứa hoang thai, chàng nói xem, bọn họ có tức ch ết không?"

 

Tống Trường Từ trừng lớn hai mắt.


Lập tức, cơn giận bùng lên, hắn đưa tay bóp chặt cổ ta:

 

"Tiện nhân! Ngươi suýt hại ch ết thiếu phu nhân!"

 

Hắn thực sự muốn gi ết ta.

 

Hai nha hoàn thấy không thể ngăn cản, vội vàng gọi gia nhân bên ngoài vào kéo hắn ra.

 

Ta vừa khóc vừa kêu lên:

 

"Phu quân! Ta vốn không muốn sinh con cho thiếu gia! Chàng không thể tha thứ cho ta, nhưng đứa bé vô tội, sao chàng nỡ nhẫn tâm ra tay như vậy!"

 

5
Sau khi xảy ra chuyện này, lão phu nhân hạ lệnh cấm tuyệt đối không cho Tống Trường Từ đến gần phòng của ta dù chỉ một bước.


Nhưng điều đó đối với ta không quan trọng.

 

Tống Trường Từ nghĩ rằng ta không biết người trong lòng hắn chính là thiếu phu nhân.


Những lời ta nói ra chỉ khiến hắn cho rằng ta hận hắn vì không coi ta là người, hận hắn vì để ta tùy tiện sinh con cho Thẩm gia này.


Hắn sẽ không nghĩ đến việc ta chỉ muốn thông qua miệng hắn để đưa tin rằng thiếu gia chưa từng chạm vào ta đến tai thiếu phu nhân.

 

Thiếu phu nhân hận ta thấu xương.


Nhưng vì trong bụng ta có thể đang mang thai, nàng ta không thể dễ dàng ra tay với ta.


Tống Trường Từ vì muốn dỗ dành người trong lòng, nhất định sẽ nói chuyện này với nàng ta.


Mà ta, chỉ cần lặng lẽ chờ đợi thiếu phu nhân tìm đến ta là được…

 

“Tiện nhân! Ngươi đã hại ch ết phu quân ta, lại còn muốn lừa dối chúng ta sao?”

 

Cửa phòng bị đạp tung ra.


Người ta chờ đợi, cuối cùng cũng đến.

Loading...