Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Báo Ứng Đến Rồi! - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:16:34

Thiếu phu nhân dẫn theo đám nha hoàn dưới trướng xông vào.


Bởi vì thân phận của nàng ta, đám gia nhân bên ngoài cũng không dám ra mặt ngăn cản.

 

Thiếu phu nhân giáng một cước vào bụng ta, ta bị đá ngã xuống đất, sau đó nàng ta lại sai nha hoàn lôi ta ra ngoài.

 

“Ta muốn xem thử cái bụng này của ngươi có thể sinh ra nghiệt chủng gì đây!”

 

Nàng ta đá ta từng cú một, đá hết lần này đến lần khác.


Vẫn chưa hả giận, nàng ta quay đầu ra lệnh cho nha hoàn:

 

“Đi lấy kéo đến đây! Hôm nay ta phải m.ổ b.ụ.n.g ả tiện nhân này ra, tự tay tìm con của phu quân ta!”

 

Lời vừa dứt, nàng ta liền bị lão phu nhân tát cho một bạt tai.

 

Hai nha hoàn canh giữ ta trước đó thấy thiếu phu nhân đến khí thế hung hăng, lúc nàng ta đạp cửa vào liền lập tức chạy đi báo tin cho lão phu nhân.


Lão phu nhân vội vã chạy đến, vừa đến nơi đã thấy thiếu phu nhân đang dùng chân tàn nhẫn giẫm đạp lên bụng ta.

 

“Đồ đàn bà độc ác!”

 

Tát xong một bạt tai, lão phu nhân vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục giáng xuống hai cái bạt tai nữa.

 

“Bản thân không sinh được con, lại dám đến đây phá hoại! Nếu ngươi hại ch ết cháu trai ta, sau này đừng mong sống yên ổn!”

 

Thiếu phu nhân ngang ngược hống hách, nhưng trước mặt lão phu nhân lại luôn cúi đầu nhỏ nhẹ.


Nàng ta ôm mặt, trong mắt tràn đầy bất cam, vội vàng giải thích:

 

“Mẫu thân! Nàng ta lừa người đó! Phu quân chưa từng chạm vào nàng ta! Nàng ta không thể nào mang thai con của phu quân được! Nàng ta đã gi ết phu quân, đáng ra phải đền mạng!”

 

Lão phu nhân liếc nhìn ta một cái, sau đó lạnh lùng nhìn thiếu phu nhân:

 

“Ngươi nghe ai nói?”

 

Thiếu phu nhân mở miệng, nhưng lại không thể thốt ra lời.


Ta biết, nàng ta chắc chắn định nói là Tống quản gia.

 

Nhưng… Tống Trường Từ vừa bị lão phu nhân cấm tiếp cận ta vì không chịu được việc ta đang mang thai con của người khác mà ra tay sát hại ta.


Nếu nàng ta nói do hắn nói ra, chẳng phải là tự mâu thuẫn sao?

 

Thiếu phu nhân cuối cùng cũng nhận ra điểm này.


Nàng ta cúi đầu, khó tin nhìn ta:

 

“Ngươi… tất cả đều là do ngươi tính toán!”

 

Ta toàn thân đầy vết bầm tím, chật vật quỳ rạp dưới đất, đau đớn ôm bụng khóc ròng:

 

“Thiếu phu nhân, nếu lão phu nhân đến trễ một chút, ta đã mất mạng rồi! Ta tính toán ngươi ư? Ta có thể được lợi gì đây?”

 

6
Đúng vậy.


Ngay cả bụng ta suýt chút nữa cũng bị rạch ra.


Ta còn có thể được lợi gì đây?

 

Lần này thiếu phu nhân gây chuyện quá lớn, lão phu nhân lo lắng nàng ta sẽ lại phát tác làm hại ta, nên đưa ta về viện của bà.


Đồng thời hạ lệnh cho đám gia nhân rằng nếu lần sau thiếu phu nhân còn ra tay với ta, mà bọn họ vẫn khoanh tay đứng nhìn, thì tự động đi lĩnh phạt đi.

 

Nhờ trận đòn này, ta cuối cùng cũng đạt được mong muốn, được đưa đến bên cạnh lão phu nhân.

 

Lão phu nhân sợ cháu trai mình vì cú đá của thiếu phu nhân mà gặp chuyện, liền cho người mời một vị đại phu nổi danh đến phủ ở lại, ngày đêm bắt mạch, theo dõi tình trạng của ta.

 

Đại phu liên tục bắt mạch ba ngày, cuối cùng nhíu mày bẩm báo với lão phu nhân:

 

“Mạch tượng này không khác gì người bình thường, thực sự không giống như có thai.”

 

Lão phu nhân nhìn ta bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.

 

Ta trấn định lại tinh thần, cười khổ một tiếng:

 

“Là do Tống quản gia mời người đến phải không?”

 

Đại phu không hiểu vì sao ta lại hỏi vậy, nhưng vẫn thật thà trả lời:

 

“Đúng vậy, Tống quản gia nhờ ta đến, còn đặc biệt dặn dò ta phải bắt mạch cẩn thận, nhất định phải nói thật.”

 

Ta im lặng thu tay về, không nói thêm lời nào.


Nhưng trong lòng lão phu nhân, chắc hẳn đã có tính toán của riêng mình.

 

Bà cho người tiễn đại phu ra ngoài.


Sau đó, gọi một gia nhân lanh lợi nhất bên cạnh đi mời một đại phu khác.

 

Người này họ Thẩm, tên Văn.


Ngày ta vừa được đưa đến đây, ta đã nhận ra hắn.

 

Trước đây hắn từng đắc tội thiếu phu nhân, bị Tống Trường Từ trừ nửa năm tiền lương.


Sau đó, còn bị hắn ta điều sang viện của lão phu nhân.

 

Thẩm Văn liếc nhìn ta một cái, rồi xoay người đi mời đại phu.

 

Vị đại phu mới đến, lại đưa ra kết luận hoàn toàn trái ngược với người trước:

 

“Mạch tượng này tuy hơi yếu, nhưng rất trôi chảy, giống như ngọc lăn trên đĩa. Chỉ cần đợi đến thời điểm thích hợp, chắc chắn có thể bắt được hỷ mạch!”

 

Lão phu nhân sợ bị chẩn đoán sai, lại bảo Thẩm Văn đi mời thêm vài vị đại phu khác.

 

Nhưng tất cả các đại phu được mời đến đều có cùng một chẩn đoán…


Bọn họ đều khẳng định mạch tượng của ta, chỉ cần đợi đến thời gian thích hợp, chắc chắn có thể bắt được hỷ mạch.

 

7
Lão phu nhân vui mừng rạng rỡ, không ngớt lời khen ngợi Thẩm Văn làm việc nhanh gọn.


Đúng lúc bà đang sinh lòng nghi kỵ với Tống Trường Từ, không muốn hắn nhúng tay vào chuyện của ta và đứa bé trong bụng nữa. Vì vậy, bà liền đề bạt Thẩm Văn, giao cho hắn tạm thời quản lý mọi việc lớn nhỏ trong viện của bà.

 

“Đa tạ Thẩm đại ca đã cứu mạng ta.”


Đợi lão phu nhân rời đi, nhân lúc hai nha hoàn canh giữ ta bị Thẩm Văn sai đi sắc thuốc, ta chân thành quỳ xuống dập đầu trước hắn.

 

“Không cần cảm ơn ta, đôi bên chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Sau này, tự cầu phúc đi.”


Thẩm Văn nghiêng người né tránh, không nhận lấy cái lạy này.

 

Hắn không muốn có quá nhiều liên hệ với ta, nhưng ta thì không thể bỏ qua bất kỳ cọng rơm nào có thể cứu mạng mình.

 

“Thẩm đại ca! Ta tuy không biết vì sao huynh giúp ta che giấu chuyện chưa mang thai, nhưng chắc hẳn ít nhiều cũng liên quan đến phu quân ta!”


Ta vội vàng túm lấy vạt áo hắn, sốt sắng nói:

 

“Ta biết bí mật của hắn! Nếu huynh muốn đối phó hắn, ta có thể giúp huynh!”

 

Lúc này, Thẩm Văn mới cúi đầu nhìn ta một cái.

 

“Nếu ta muốn gi ết phu quân của ngươi, ngươi cũng muốn giúp ta?”

 

Ta không biết Tống Trường Từ đã làm gì để khiến Thẩm Văn căm hận hắn đến vậy, nhưng chắc chắn không chỉ vì chuyện bị trừ lương đơn giản như thế.


Ta nhìn hắn chăm chú, chỉ hận không thể để hắn nhìn thấu tâm tư của mình.

 

“Hắn không để ta sống! Ta còn có lựa chọn nào khác sao?”

 

Sợ hắn không muốn cùng ta hợp tác, ta vội vàng hứa hẹn:

 

“Nếu bị phát hiện, ta sẽ một mình gánh chịu mọi tội danh! Hơn nữa, ch ết là quá dễ dàng cho bọn chúng! Ta có thể khiến bọn chúng phải chịu giày vò đến mức sống không bằng ch ết!”

 

Thẩm Văn im lặng nhìn ta chằm chằm một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.

 

“Được, ngươi muốn làm gì, cứ nói với ta.”

 

8
Ta kể toàn bộ kế hoạch của mình cho Thẩm Văn.


Khi biết ta bị chính phu quân và thiếu phu nhân chuốc thuốc rồi đưa vào phòng thiếu gia, hắn cũng không hề ngạc nhiên.


Chỉ cười lạnh một tiếng, nói rằng có chuyện thất đức nào mà bọn họ không làm được đâu?

 

Nhưng hắn cũng hiểu rằng những lời an ủi sáo rỗng chẳng có tác dụng gì đối với ta.


Hắn chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý sẽ giúp ta lo liệu mọi việc.

 

Mặt khác…

 

Thiếu phu nhân vì chuyện lần trước đã bị lão phu nhân hành hạ không ít, chắc chắn trong lòng đầy uất ức.


Tống Trường Từ nhất định rất xót xa cho nàng ta, nhưng cũng không dám hành động tùy tiện nữa.


Hắn đang chờ cơ hội.


Một cơ hội có thể khiến ta hoàn toàn không thể gượng dậy nổi.

 

Gần đây, trong viện của lão phu nhân lại xuất hiện mấy gương mặt xa lạ, chắc chắn là do Tống Trường Từ sắp xếp vào.


Ta cố gắng tránh xa bọn họ, để hắn không thể nắm được nhược điểm của ta.

 

Nhưng…


Sắp đến ngày ta tới kỳ nguyệt sự rồi.

 

9
Tống Trường Từ và ta đã làm vợ chồng nhiều năm, hắn nhớ rõ ngày ta đến kỳ nguyệt sự.

 

Ta đã chuẩn bị trước, sẵn sàng băng vải và đai nguyệt sự, lại dùng trái cây quý mà lão phu nhân ban thưởng để đổi lấy mấy bộ váy áo màu sẫm từ nha hoàn canh giữ ta.


Dù có hành kinh, chỉ cần không bị lột y phục, bề ngoài sẽ không dễ bị phát hiện.

 

Nhưng Tống Trường Từ vẫn đến.

 

Lần này, vì sợ người trong lòng lại bị ta hãm hại, hắn dẫn theo gia phó đến tìm ta một mình.

 

“Việt Kiều Kiều, ngày giả vờ của ngươi đến đây là hết rồi.”

 

Hắn ra lệnh cho gia phó lật tung gian phòng của ta.


Cuối cùng, họ cũng tìm thấy chiếc đai nguyệt sự mà ta giấu dưới đáy bình hoa.

 

Tống Trường Từ lạnh lùng nhìn ta, lập tức sai người đi gọi thiếu phu nhân và lão phu nhân, nói rằng đã tìm được chứng cứ ta lừa dối chủ nhân.

 

Đợi tên gia phó làm việc cho hắn đi xa, ta mới bật cười thành tiếng.

 

“Ngươi cười cái gì?”

 

Tống Trường Từ sa sầm mặt quát lên.

 

Ta càng cười to hơn:

 

“Sao thế? Đây chính là chứng cứ ngươi tìm được để chứng minh ta không có thai à?”

 

Ta cầm lấy một dải “đai nguyệt sự” từ tay hắn, cẩn thận giơ lên trước mắt hắn để hắn nhìn cho rõ.

 

Dải vải này chồng lên trông giống hệt đai nguyệt sự của nữ nhân, nhưng nếu trải rộng ra thì sẽ thấy đó chỉ là chiếc mũ vải nhỏ che gió cho trẻ sơ sinh.

 

Sắc mặt Tống Trường Từ biến đổi liên tục, trông vô cùng đặc sắc.

 

Nhưng cuối cùng không biết nghĩ đến điều gì, hắn lại lạnh lùng cười:

 

“Ngươi tưởng thế này thì ta không làm gì được ngươi sao?”

 

Hắn phất tay, ra lệnh cho thuộc hạ:

 

“Lôi ả lên giường, cởi quần áo kiểm tra cho kỹ!”

 

10
Ta bị kéo lên giường.

 

Hai nha hoàn chăm sóc ta lo có chuyện chẳng lành, liền chạy đến ngăn cản người của Tống Trường Từ, nhưng lại bị đuổi ra ngoài.

 

Bọn chúng nhận lệnh, không nói một lời liền xông đến muốn lột y phục của ta.

 

“Các ngươi dám!”

 

Ta quát lớn.

 

“Bây giờ ta đang mang cốt nhục của thiếu gia, dù gì cũng xem như là nửa chủ tử của các ngươi! Các ngươi sỉ nhục ta thế nào cũng được, nhưng nếu làm tổn thương đứa bé, lão phu nhân nhất định sẽ không tha cho các ngươi!”

 

Lão phu nhân coi trọng đứa cháu nội tương lai, điều này ai ai cũng thấy rõ.

 

Trong chốc lát, một số người sợ gặp chuyện phiền phức nên do dự không dám tiến lên nữa.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm một chút.

Loading...