Báo Ứng Đến Rồi! - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:16:34
Nhưng không ngờ, người Tống Trường Từ phái đi đã gọi thiếu phu nhân tới.
“Ngươi đến lúc ch ết còn dám cậy thế hả!”
Vừa bước vào, nàng ta đã chửi ầm lên một câu.
Dứt lời, nàng ta thô bạo đẩy đám gia phó đang chần chừ không dám động thủ ra, tự mình trèo lên giường của ta:
“Một lũ vô dụng! Tránh hết ra! Ta tự làm!”
Nha hoàn của nàng ta cùng nhau đè chặt ta xuống.
Thiếu phu nhân không nói thêm lời nào, thẳng tay giật tung váy ta.
Ta nhắm mắt đầy nhục nhã, mặc cho những kẻ trong phòng tùy tiện quan sát.
Mãi đến khi giọng nói kinh hãi của thiếu phu nhân vang lên:
“Không… không thể nào! Sao lại không có máu! Rõ ràng ta cũng nhớ là mấy ngày này mà!”
11
Thiếu phu nhân sắc mặt điên cuồng, thậm chí còn muốn dùng tay thọc vào hạ thân ta.
“Sẽ có máu! Không thể không có được!”
Ta cố gắng giãy giụa, chật vật né tránh.
Cuối cùng, ta nhìn thấy bóng người bước vào từ bên ngoài:
“Phản rồi trời ơi! Phản rồi trời ơi!”
Lão phu nhân bước nhanh vào trong, vừa nhìn thấy cảnh tượng trên giường thì tức giận đến mức ngả người ra sau, suýt chút nữa ngất xỉu.
Nha hoàn thân cận vội vàng đỡ lấy bà.
Lão phu nhân thở hổn hển mấy hơi thật mạnh, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Thiếu phu nhân thấy lão phu nhân giận đến mức này, vội vàng chống người ngồi dậy, định đến hầu hạ.
Kết quả lại bị lão phu nhân mạnh tay kéo từ trên giường xuống.
Thiếu phu nhân đứng không vững, ngã nhào xuống đất.
Nàng ta thét lên một tiếng, nằm rạp trên nền đất, đau đến mức nhất thời không dám cử động.
Nhưng lão phu nhân thậm chí không thèm nhìn nàng ta lấy một cái.
Bà chỉ quay sang dặn dò Thẩm Văn, người đi theo mình:
“Mau! Mau mời đại phu đến kiểm tra lại lần nữa!”
Nói xong, bà kéo chăn đắp lại cho ta, rồi quay người tìm kẻ khác tính sổ.
Đám gia phó dưới trướng Tống Trường Từ thấy tình thế bất lợi, liền thức thời lặng lẽ rút lui ra ngoài, sợ bị lão phu nhân ghi nhớ mặt mũi rồi đuổi khỏi phủ.
Chỉ còn lại hai nha hoàn mà lão phu nhân phân công chăm sóc ta, Tống Trường Từ, thiếu phu nhân cùng nha hoàn thân cận của nàng ta vẫn còn trong phòng.
Thiếu phu nhân sau khi ngã xuống, vẫn chưa thể đứng dậy.
Sắc mặt nàng ta càng lúc càng tái nhợt, giọng nói yếu ớt vang lên:
“Bụng… bụng ta đau quá…”
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng:
“Bớt giở trò khổ nhục kế ở đây đi! Đợi lát nữa đại phu đến, nếu cháu ta có sơ suất gì, ngươi, con đàn bà lòng dạ độc ác này, lập tức cút khỏi cửa lớn Thẩm gia cho ta!”
Nhưng có vẻ thiếu phu nhân đau đến mức không còn nghe được gì, chỉ ôm chặt bụng, mặt trắng bệch.
Không ai ngờ, chỉ chốc lát sau, hạ thân nàng ta đột nhiên rỉ m.á.u đỏ tươi!
“Thiếu phu nhân!”
Tống Trường Từ nhìn người trong lòng chịu tội, nhưng trước mặt lão phu nhân, hắn lại không dám đỡ lấy nàng ta.
Chỉ có thể vội vàng quay đầu chạy đi tìm đại phu.
Đúng lúc ấy, Thẩm Văn đã dẫn đại phu vào phòng.
Tống Trường Từ hấp tấp túm lấy tay áo đại phu:
“Đại phu! Mau xem cho thiếu phu nhân trước đi! Nàng ấy đang ra máu!”
Đại phu liếc nhìn lão phu nhân, thấy bà chỉ sa sầm mặt nhưng không ngăn cản, bèn ngồi xuống bắt mạch cho thiếu phu nhân.
“Ừm? Chuyện này…”
Đại phu lộ vẻ do dự.
Tống Trường Từ lo sợ người trong lòng xảy ra chuyện, vội vàng truy hỏi:
“Đại phu, có chuyện gì vậy?”
Đại phu nhìn hắn, lại nhìn thiếu phu nhân và lão phu nhân, cuối cùng quay sang bẩm báo với lão phu nhân:
“Thiếu phu nhân… là bị sẩy thai.”
“Hơn nữa, nhìn dáng vẻ này, thai nhi e rằng đã gần ba tháng.”
12
“Cái… cái gì?”
Nghe đại phu nói vậy, sắc mặt thiếu phu nhân và Tống Trường Từ lập tức trắng bệch.
Lúc đầu, lão phu nhân nghe tin thiếu phu nhân sẩy thai thì vừa kinh ngạc vừa hối hận.
Nhưng nghĩ một lúc, bà dần nhận ra có điều bất thường.
Thai nhi đã gần ba tháng…
Ba tháng trước, thiếu phu nhân vì không thể sinh con nên khiến lão phu nhân không hài lòng. Để lấy lòng mẫu thân, thiếu gia đã đưa nàng ta đến ở tại một biệt viện của Thẩm gia trong vòng một tháng.
Tin này chính Tống Trường Từ từng nói với ta.
Hắn nói rằng thiếu phu nhân chỉ có một thân một mình, hắn thân là quản gia của Thẩm gia, lẽ ra nên thường xuyên chăm nom.
Lúc đó ta chỉ nghĩ hắn có lòng tốt, hóa ra khi ấy hắn và thiếu phu nhân đã lén lút qua lại với nhau.
Tháng đó, thiếu gia chưa từng qua đêm bên thiếu phu nhân.
Vậy đứa bé trong bụng thiếu phu nhân… làm sao có thể là của thiếu gia được?
“Ngươi, con tiện nhân không biết liêm sỉ!”
Lão phu nhân tức đến run rẩy toàn thân.
“Hay thật đấy! Ngươi vào cửa mấy năm trời mà vẫn không sinh được mụn con, hóa ra là định lén lút đẻ con hoang cho gian phu! Thẩm gia ta cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, ngươi lại lấy thế để báo đáp chúng ta sao?”
“Người đâu! Lôi con đàn bà vô liêm sỉ này ra ngoài cho ta! Đừng để nó làm bẩn đất Thẩm gia!”
Lão phu nhân lớn tiếng gọi đám gia phó bên ngoài vào.
Rõ ràng là bà muốn làm thật.
Thiếu phu nhân gấp đến mức nước mắt lã chã, bất chấp việc bản thân vẫn còn đang chảy máu, nàng ta quỳ xuống bò đến trước mặt lão phu nhân, nắm lấy tay bà khóc lóc van xin:
“Mẫu thân! Con không đi! Con muốn ở lại trong phủ để thủ tiết cho phu quân! Con sinh là người Thẩm gia, ch ết cũng là quỷ của Thẩm gia, con không đi đâu…”
Nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y lão phu nhân, khóc đến đứt gan đứt ruột, ai nhìn vào cũng không khỏi mủi lòng.
Nhưng lão phu nhân không hề động lòng.
Bà rút tay mình ra khỏi tay thiếu phu nhân, sau đó hung hăng tát một cái lên khuôn mặt đẫm lệ kia.
“Thủ tiết cho con ta? Mang thai con hoang không biết từ đâu đến mà cũng đòi thủ tiết cho con ta à?!”
Lão phu nhân đang cơn thịnh nộ, cú tát này ra tay không hề nhẹ.
Thiếu phu nhân vốn đã sẩy thai mất nhiều máu, lại gặp biến cố đau lòng, tinh thần và thể xác đều kiệt quệ.
Cái tát này khiến nàng ta chịu không nổi, lảo đảo ngã xuống đất.
Tống Trường Từ thấy người trong lòng sắp ngất xỉu, cuối cùng không nhịn được nữa.
Hắn bất chấp nam nữ khác biệt, cũng không quan tâm đến sắc mặt lão phu nhân, lao đến đỡ lấy nàng ta.
Nhưng thiếu phu nhân lại không hề để ý đến hắn.
Nàng ta vẫn không ngừng van nài lão phu nhân:
“Con chỉ muốn sinh cho phu quân một đứa con… Mẫu thân, người cũng biết mà, chuyện này có gì khác gì việc để phu quân ngủ với người đàn bà khác đâu?”
“Chúng con là phu thê, con của chàng cũng là con của con, con của con cũng là con của chàng mà!”
Lời thiếu phu nhân khiến ta chấn động.
Yêu… sâu đậm đến mức nào mới có thể làm vậy chứ?
Lão phu nhân cũng ch ết lặng.
Bà tức đến mức nói lắp bắp:
“Còn… còn đứng đực ra đó làm gì! Còn không mau lôi… lôi đôi gian phu dâm phụ này ra ngoài cho ta!”
13
Bọn chúng sẽ không bao giờ biết được.
Việc đầu tiên sau khi liên minh với Thẩm Văn chính là nhờ hắn mua cho ta một thang thuốc trì hoãn kinh nguyệt.
Ta trộn thuốc vào thang an thai, ngày ngày sắc uống.
Sợ Tống Trường Từ nhớ rõ ngày kinh nguyệt của ta, ta còn đặc biệt gấp chiếc mũ nhỏ của trẻ con thành hình dạng đới nguyệt sự, rồi cố ý để người của hắn "vô tình" phát hiện.
Quả nhiên, Tống Trường Từ và thiếu phu nhân không làm ta thất vọng.
Dựa vào đó, chúng làm loạn đến long trời lở đất.
Về phần đứa bé mà thiếu phu nhân sảy thai, thực ra chỉ mới hai tháng.
Cha của đứa trẻ rốt cuộc là Tống Trường Từ hay đại thiếu gia, không ai có thể nói chắc được.
Nhưng đại phu mà Thẩm Văn mời đến đã nhận bạc của chúng ta.
Chúng ta muốn bào thai được ba tháng, thì nó nhất định sẽ là ba tháng.
Thiếu phu nhân và Tống Trường Từ vốn đã chột dạ, dù có bị bại lộ cũng chỉ nghĩ rằng đây là trùng hợp.
Căn bản sẽ không nghi ngờ đến ta và Thẩm Văn.
14
Thiếu phu nhân bị đuổi khỏi Thẩm gia.
Thiếu phu nhân vốn là kết hôn môn hạ, Thẩm lão gia lại mất sớm, trong phủ chỉ còn mỗi Thẩm lão phu nhân khổ cực chống đỡ.
Vì vậy, dù xảy ra chuyện như vậy, tạm thời bà ta cũng không dám động đến thiếu phu nhân.
Bà ta sợ gia tộc nhà mẹ đẻ thiếu phu nhân sẽ ra tay với Thẩm gia.
Bà ta muốn bảo toàn Thẩm gia.
Bởi trong mắt bà ta, bụng ta còn có dòng m.á.u Thẩm gia, bà ta vẫn còn hy vọng.
Còn Tống Trường Từ, kết cục của hắn thảm hơn nhiều.
Sau khi bị đuổi khỏi Thẩm gia, Thẩm lão phu nhân càng nghĩ càng giận, lại sai người đánh gãy một chân của hắn.
Hắn lê một chân tàn tật, vừa chăm sóc bản thân, vừa chăm sóc tình nhân của mình.
Nhưng trong mắt thiếu phu nhân chỉ có phu quân nàng ta, chỉ có Thẩm gia.
Dù gia tộc nhà mẹ đẻ nàng ta thế lực hùng mạnh, nàng ta cũng chưa từng hé miệng cầu cứu.
Chỉ quỳ trước cổng Thẩm gia mỗi ngày, cầu xin Thẩm lão phu nhân tha thứ.
Tống Trường Từ đau lòng nàng ta, cũng đến bầu bạn mỗi ngày.
Thẩm lão phu nhân bị quấy rầy đến phiền lòng, liền sai người đánh gãy nốt chân còn lại của hắn.
Hắn nằm liệt giường, không ai chăm sóc.
Thiếu phu nhân lại vét sạch tiền bạc trong nhà hắn, mang hết đến mua vàng bạc, châu báu mà Thẩm lão phu nhân thích, ngày ngày chờ ngoài phủ, mong được gặp mặt để dâng tặng.
Nhưng nàng ta thậm chí còn không thể nhìn thấy bóng dáng Thẩm lão phu nhân.
Thẩm Văn báo tin này cho ta khi đang chuẩn bị xuất phủ đốt nhang cho người thân đã khuất.
Hắn nói, hắn muốn cho Tiểu Vũ biết, hắn đã báo thù cho đệ ấy rồi.
Ta cũng không muốn dò hỏi thêm về chuyện thương tâm của hắn.
Chỉ bảo hắn yên tâm, đám người kia... báo ứng vẫn chưa hết đâu.
15
Ta đã ở Thẩm gia gần hai tháng rồi.
Đại phu do Thẩm Văn mời đến bắt mạch xong, ai ai cũng báo tin vui cho Thẩm lão phu nhân.
Ai nấy đều nói ta đã hoài thai.
Thẩm lão phu nhân vui mừng khôn xiết, miễn cưỡng đối xử tốt với ta hơn một chút.
Ta nhân cơ hội đề xuất muốn đến chùa Bảo Quang bên kia Đông Hà để dâng hương.
Nghe nói ngôi chùa đó rất linh thiêng.
Ta đích thân đến đó, một là để an ủi linh hồn Đại thiếu gia trên trời, hai là để đứa trẻ trong bụng cũng được hưởng chút phúc khí.
Thẩm lão phu nhân ban đầu không mấy đồng ý.
Sau đó nghe nha hoàn bên cạnh nói chùa này rất linh nghiệm trong việc cầu con, liền đồng ý dẫn ta theo.
Ngày khởi hành, Thiếu phu nhân vẫn còn lởn vởn ngoài cổng lớn Thẩm gia.