Báo Ứng
Chương 6
13
Tháng tám, A Cảnh tham gia hương thí lại một lần nữa đỗ đạt, đệ ấy trở thành cử nhân trẻ tuổi nhất Đại Thịnh, mới mười lăm tuổi.
Giờ đệ ấy đã định tính, cũng ngày càng có suy nghĩ riêng của mình.
Biết ta muốn trở thành nữ thái y đầu tiên của Thái Y Viện, A Cảnh nhíu mày.
Một lúc lâu sau, đệ ấy mới nhìn ta với vẻ bừng tỉnh, sau đó cực kỳ không tán thành nói: “A tỷ, tỷ quá ngây thơ rồi, thế đạo này không đơn giản như tỷ tưởng tượng đâu, người đầu tiên thường là khó khăn nhất, thậm chí phải trả giá bằng máu.”
“Cho dù là vị kia, mấy năm nay cũng không thoát khỏi sự chỉ trích của văn nhân mặc khách, nói thật, đệ cũng thấy người ấy có chút tham lam.”
Không biết từ bao giờ, thằng bé chỉ cao đến thắt lưng ta ngày nào, giờ đã trở thành một chính khách hợp cách, hắn dùng giọng điệu phê phán để đánh giá những điều hắn cho là không nên.
Nói cho cùng, trong thế đạo trọng nam khinh nữ này, đệ ấy cũng bị tư tưởng như vậy ảnh hưởng sâu sắc. Cho rằng nữ tử nên tam tòng tứ đức, nên sinh con đẻ cái, cho dù thông minh lợi hại đến đâu cũng phải dựa vào nam nhân mà sống.
Đây là lần đầu tiên ta và A Cảnh có bất đồng về tư tưởng, ta sẽ không vọng tưởng đi thuyết phục đệ ấy, vì không thực tế, đệ ấy cũng chỉ là hình ảnh thu nhỏ của vô số nam nhân trong thời đại này mà thôi.
“A tỷ, tỷ đừng đi được không? Nơi đó thực sự không thích hợp với tỷ, tỷ sẽ hối hận đấy.”
Ta không hề lay động, nhìn mặt hồ gợn từng đợt sóng, nhàn nhạt nói: “Ta đã chọn con đường này, tức là ta đã chuẩn bị sẵn sàng trả giá, trên đời này luôn có những chuyện cần người ta phải làm, không màng được mất, không màng hậu quả.”
“Người ấy đã mở ra con đường mới, người ấy không sợ, nếu chúng ta còn sợ sệt, vậy thì thật sự khiến người quá đau lòng.”
“Nhưng tỷ căn bản không thể thay đổi được gì. Tỷ phải biết, tỷ chẳng là gì cả, muốn thách thức tư tưởng đã tồn tại hàng nghìn năm thì có nguy cơ có thể bị xóa sổ hoàn toàn.” Lo lắng mất bình tĩnh, A Cảnh giận dữ phất tay áo, giọng điệu càng thêm gay gắt.
Ta hiểu ý đệ đệ, đệ ấy đứng trên góc độ của kẻ chiến thắng cho rằng đây chỉ là một tiểu tiết trong tiến trình lịch sử, sớm muộn gì cũng bị xóa bỏ nhưng đệ ấy không hiểu, chỉ riêng tiểu tiết này thôi, cũng đủ để vô số nữ tử đứng lên đấu tranh.
Nhìn thiếu niên trước mắt đã cao gần bằng ta, ta ánh mắt kiên định nói: “Sức mạnh của một người đúng là rất nhỏ bé nhưng sức mạnh của hàng nghìn hàng vạn nữ tử có nhỏ bé không? Lịch sử luôn bị thúc đẩy tiến lên, nam nhân có sự thay đổi của nam nhân, nữ nhân cũng có sự thay đổi của nữ nhân, trên đời này không có cái gọi là tuyệt cảnh, chỉ có sự thức tỉnh và phản kháng trong tuyệt cảnh. Những năm này, Tiểu Xuân đang nỗ lực trưởng thành, A tỷ cũng đang nỗ lực trưởng thành, chúng ta đều tin rằng, nước chảy đá mòn.”
“Nhưng mà…”
Ta lắc đầu, cười rạng rỡ:
“Bị xóa bỏ thì sao chứ, ta vẫn luôn tin rằng sẽ có vô số vòng luân hồi, cho đến ngày thành công. Đến lúc đó, cho dù ta không nhìn thấy tương lai xa xôi ấy, cũng có thể tưởng tượng được những nữ tử trong tương lai sẽ rực rỡ như thế nào.”
Thấy vẻ mặt A Cảnh dịu lại, ta nghiêm túc nói với đệ ấy: “A Cảnh, đệ đã hứa với ta, sẽ làm một vị quan tốt, làm một bề tôi trung thành, đừng tham gia vào những cuộc tranh đấu hỗn loạn đó, hãy cho phép họ tồn tại.”
“Ta biết đệ có tài năng, cho nên ta không bao giờ hối hận khi cho đệ đi học, dù sao ta cũng phải dựa vào đệ sau khi đệ lên đến đỉnh cao quyền lực. A Cảnh, A tỷ chưa bao giờ cảm thấy tủi thân vì mình sinh ra là nữ nhi, nếu đây là thời đại nam nữ bình đẳng, năng lực của ta chưa chắc đã kém đệ.”
Con đường này thực sự quá khó khăn, gian nan trắc trở nhưng luôn phải có người thử một lần, cũng như ngọn đèn sáng đó, cũng như hàng nghìn hàng vạn người như ta.
A Cảnh thấy ta đã quyết tâm, cuối cùng đành chịu thua, đệ ấy không khỏi thở dài nhưng vẫn đảm bảo: “Đại trượng phu nói phải giữ lời, đã hứa với A tỷ, A Cảnh sẽ không bao giờ quên, nếu vi phạm lời thề này, trời tru đất diệt.”
Cuộc trò chuyện bộc bạch này kết thúc bằng lời thề độc của A Cảnh, ta và đệ ấy lên đường đến kinh thành.
14
A Cảnh được hoàng đế đích thân chỉ định làm tân khoa trạng nguyên và đệ ấy cũng dùng hành động thực tế của mình để nói với ta rằng, đệ ấy chỉ trung thành với hoàng đế.
Năm Cảnh Thái thứ mười một, A Cảnh không muốn tham gia vào cuộc tranh giành chính đảng, tự xin ra ngoài, đến Đàm Châu nơi giặc cướp hoành hành, chỉ chờ lập được công trạng rồi được hoàng đế triệu hồi, từ đó mới được thực sự trọng dụng.
Đệ ấy chọn một con đường mà đệ ấy cho rằng không thể không đi.
Khi đệ ấy đi, ta cũng vào y quán, bắt đầu từ một người chạy việc.
Vào đây, ta mới hiểu con đường học y của nữ tử còn rất gian nan, chỉ riêng những sự bài xích ngấm ngầm của những người đó thôi cũng đủ khiến người ta sụp đổ.
Ở nơi nam nữ có số lượng gần như ngang nhau này, lại không có một nữ đại phu nào có thể đứng ra được, họ sợ những biến số chưa biết nên ra sức đàn áp.
Từ một người chạy việc đến một đại phu ngồi khám bệnh, ta đã mất sáu năm.
Lúc này, A Cảnh cũng từ một huyện lệnh cửu phẩm thăng lên tri phủ chính ngũ phẩm.
Vì thành tích xuất sắc, đệ ấy được hoàng đế trọng dụng, trở thành cận thần của thiên tử, tiền đồ vô lượng.
Năm Cảnh Thái thứ hai mươi mốt, kinh thành đột nhiên xảy ra dịch bệnh, ta dựa vào những gì mình học được, cùng với những lời chú thích trong sách y mà tiền bối để lại, đã phối ra được phương thuốc có thể khống chế dịch bệnh.
Năm đó, tên của ta bắt đầu được bách tính biết đến.
Ta vào Thái Y Viện vào năm sau, năm ba mươi lăm tuổi, trở thành nữ đại phu đầu tiên thực sự của Đại Thịnh, là người có thể được ghi vào sử sách.
Nếu nói hoàng hậu là ngọn đèn sáng, vậy thì ta nguyện làm người thực hành thực sự.
Ta không biết sử quan sẽ viết về ta như thế nào nhưng sự tồn tại của ta đã nói với mọi người rằng, nữ tử cũng có thể hành nghề y, nữ tử không bao giờ kém nam tử.