BẮT RỂ - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:14:38
3
Ngày mùng năm tháng hai là ngày nữ tử gặp gỡ Lý công tử ở phía nam thành.
Nàng đội mũ sa, lớp sa trắng dày và dài che kín từ đầu đến chân, vô cùng thần bí.
Ta khẽ giơ ngón tay cái với chưởng quầy: “Chuyện mà ngươi cũng nhận là cùng một , đỉnh thật đấy.”
Chưởng quầy mặt đổi sắc: “Cô nương ăn mặc như , chẳng càng dễ nhớ hơn ?”
Cũng đúng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nữ tử bước cửa thu hút vô ánh mắt. nàng dường như hề ảnh hưởng, bước chân vững vàng, ngay cả chiếc mũ sa che khuất tầm cũng khó nàng. Nàng uyển chuyển bước , nhanh lên lầu.
Ưu nhã, quá ưu nhã.
Ta mặt đầy vẻ khâm phục, trong lòng vỗ tay ngớt.
Chưởng quầy vẻ mặt “hận rèn sắt thành thép”, nhắc nhở đây thể là tình địch.
Ta , Hàn Quan tự trọng, chẳng khác nào bắp cải thối rữa. Ta đây từ đến nay ăn bắp cải thối.
Ta nấp gian phòng cạnh vách nhã các , còn cố ý khép chặt cửa phòng, để một khe hở để ngóng.
Ái chà, tửu lầu nhà cách âm quá đáng, chẳng gì sất.
Chưa bao lâu, cửa phòng bên cạnh mở.
Lý công tử . Lúc , mới vài câu.
Lý công tử giọng điệu kiên định hứa hẹn nhất định sẽ “thi đỗ Trạng nguyên), đó đường đường chính chính đến cầu .
Nữ tử cũng mắt ngấn lệ: “Đỗ đạt cũng chẳng quan trọng. Chỉ mong công tử hiểu cho, đối với , tựa như trăng sáng trời. Vắng , …”
Giọng nàng nghẹn ngào thương cảm, bỏ lửng câu đầy ám đủ.
Hai quấn quýt thêm vài câu, mới quyến luyến chia tay.
Ta ngẫm nghĩ đoạn đối thoại của bọn họ, thầm nghĩ nữ nhân quả thật chút bản lĩnh. Ta là nữ nhi thường tình, cũng khó lòng cưỡng giọng như chim oanh hót líu lo của nàng khi lời tình tứ.
Ta đóng cửa phòng định chờ nàng .
Hôm nay thời cơ để tay, bắt gian bắt tại trận, cho dù Hàn Quan thật sự gì đó với nàng , cũng bắt tận tay hai mới .
Theo quy luật của hai tháng , nữ tử mùng năm gặp Lý công tử, mười lăm gặp Lưu công tử, hai mươi lăm mới gặp Hàn Quan. Ta vẫn đợi thêm hai mươi ngày nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bat-re/chuong-2.html.]
Không ngờ tiếng gõ cửa nhanh vang lên.
Giọng nữ quen thuộc cất lên: “Kim Châu Châu, mở cửa. Là chuyện vô liêm sỉ, ngươi trốn cái gì?”
4
Nàng thản nhiên quá thể, kinh ngạc tột độ.
Ta chần chừ mở cửa phòng.
Nữ tử túm lấy cổ tay nghiêng lách .
Tay trái nàng giật phăng mũ sa, tay nhanh nhẹn đóng cửa phòng.
“Là .” Nàng cúi ghé sát gần, hàng mi dài như cánh quạt khẽ quét qua má , “Sao mặt mày như thế , nhận nữa ?”
Tuy rằng tệ, nhưng khoảnh khắc chút hiểu ba gã đàn ông .
Nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành thế , ai mà đỡ nổi chứ.
Thấy lên tiếng, sắc mặt nữ tử trầm xuống. Nàng hừ một tiếng: “Ngày hôm qua còn là thanh mai trúc mã, hôm nay thành dưng nước lã. Kim tiểu thư thật là sang quên bạn cũ.”
Cái giọng hừ kiêu ngạo , mà quen tai thế.
“Tống Hàn Oánh?”
“Trước cùng ngắm trăng thì gọi Oánh Oánh ngọt xớt, bây giờ ‘tình mới thắng tình cũ’, kêu là Tống Hàn Oánh ?” Nàng lạnh một tiếng, “Tiếc là cái ‘tình mới’ của ngươi , chẳng thứ gì .”
Nàng móc một miếng ngọc bội, miếng ngọc hình vân mây xanh biếc, phía rủ xuống chuỗi ngọc lưu ly màu xanh nhạt: “Này, đây là cái tên trúc mã của ngươi – Hàn Quan tặng cho đấy. Ta màu ngọc , chắc chắn là đồ ngươi tặng .”
Nàng huơ huơ miếng ngọc bội mắt : “Mở to mắt mà cho rõ là thứ hàng hóa gì.”
Nàng mặt tươi như hoa, giọng điệu ôn hòa: “Còn tỉnh ngộ, sẽ đánh c.h.ế.t ngươi đó.”
Trong phút chốc, bi thương từ ập đến.
Tống Hàn Oánh nổi giận đùng đùng: “Ngươi dám vì một thằng đàn ông mà lóc sướt mướt ư?”
Ta là cho nàng tiểu thanh mai thanh linh tú nhã, năng nhỏ nhẹ dịu dàng của . Cái phụ nữ mặt, hở miệng là đòi đánh c.h.ế.t , thể là nàng chứ.
Nhân thiết của nàng sụp đổ còn khiến đau lòng hơn cả việc Hàn Quan lòng đổi .