Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

BẮT RỂ - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:14:39

5

Ta và Tống Hàn Oánh xem như là bạn bè nối khố.

Phụ và phụ nàng đều là Đồng Thành, cùng sư môn, cùng tham gia kỳ thi hương năm đó, tình cảm vô cùng thắm thiết.

Chỉ là trình độ học vấn của hai một trời một vực, năm đó yết bảng, phụ “danh lạc Tôn Sơn” (thi trượt), phụ nàng “cao chiêm khôi thủ” ( đầu bảng).

Nhiều năm , phụ ở rể nhà phú thương Giang Nam “ăn cơm mềm”, phụ nàng “bình bộ thanh vân” (thăng quan tiến chức) “ăn cơm quan”. Cả hai đều tiền đồ sáng lạn.

Đương nhiên vị quan lớn Tống đại nhân lúc bấy giờ là Tuần phủ Giang Nam nghĩ như .

Ông thấy bạn học năm xưa giờ dựa phụ nữ và nhà vợ để sống, trong lòng khỏi cảm khái, mấy bảy lượt mời phụ đến phủ hàn huyên tâm sự, khuyên nhủ phụ nên gắng gượng tranh thủ chút công danh.

Phụ mấy , nào trở về cũng huấn cho mặt mày tái mét.

Ông thật sự chịu nổi nữa, thành khẩn với vị trưởng bụng : “Tống , đại phu dày , chỉ thể ăn ‘cơm mềm’ thôi.”

Tống đại nhân tức giận đến suýt ngất.

Ông chuyển mục tiêu: “Châu Nhi còn nhỏ, ngươi nên thường xuyên đưa con bé đến phủ sách. Bằng một đứa con gái nhà buôn, tìm mối lương duyên ?”

Ông liếc xéo phụ một cái: “Chẳng lẽ cũng tìm một kẻ ‘ dày .”

Lần phụ dám hé răng nửa lời.

Có thể theo Tống đại nhân danh tiếng lẫy lừng học hành đương nhiên là chuyện , phụ nhanh nhét Tống gia.

Tống Hàn Oánh lúc đó mới bốn tuổi, lớn hơn vài tháng, nhưng khí chất khuê các, cử chỉ hành động vô cùng điềm đạm.

Phụ , mới khai trí thơ, mải mê chơi đất nặn.

Tống đại nhân dù cũng bận rộn công vụ, chính Tống Hàn Oánh là nắm tay , dạy sách chữ.

Nàng học cái gì cũng nhanh vô cùng, sang dạy . So với nàng, chẳng khác nào một kẻ dã nhân khai hóa.

Có một , Tống đại nhân khảo khóa, bắt ngâm thơ bài của Đỗ Tử Mỹ.

Ta ngâm đến câu “驱儿罗酒浆” (khu nhi la tửu tương - sai con đem rượu ngon), đoạn thế nào cũng tài nào nhớ . Mồ hôi lạnh túa đầm đìa, liếc mắt thấy Tống Hàn Oánh khẽ chữ “韭” (cửu - hẹ) lên mặt bàn.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta lập tức buột miệng: “ (Dạ vũ cửu thái nộn hựu trường, cát lai bạn phạn ga ga hương! - Mưa đêm hẹ non dài, cắt về trộn cơm ăn ngon bá cháy!)

Tống đại nhân ngây .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bat-re/chuong-3.html.]

Tống Hàn Oánh cũng ngây .

Một lúc lâu , Tống đại nhân hít sâu một : “Châu Nhi, đưa tay đây.”

Mặt lập tức xị xuống. Hầy, còn tưởng thể qua mặt chứ.

Thời khắc nguy cấp, Tống Hàn Oánh chắn : “Cha, câu thơ của Châu Nhi tuy rằng đúng nguyên văn, nhưng thú vị, hơn nữa ý tứ cũng phù hợp với nguyên tác, thể thấy con bé tiến bộ.”

Tống Hàn Oánh từ đến nay luôn lời hiểu chuyện, từng cãi lời lớn, đây là đầu tiên thấy nàng trái ý phụ .

Khoảnh khắc , nàng trong mắt tỏa sáng rực rỡ.

Hôm đó ăn đòn. Ta vui mừng khôn xiết, hớn hở kéo tay Tống Hàn Oánh, chị chị em em gọi ngớt.

Mặt Tống Hàn Oánh đỏ bừng, giữ dáng vẻ đoan trang của chị cả ngày thường, giọng mềm mỏng bảo câu thơ đó là (Dạ vũ tiễn xuân cửu, tân xuy gian hoàng lương - Mưa đêm cắt hẹ tháng ba, cơm mới vàng thơm nấu chung).

“Muội cố gắng học hành đó nha.”

đó tan học, và nàng cùng qua hành lang tạm biệt, nàng đều dùng câu để kết thúc.

Cho đến cuối cùng, Tống đại nhân thăng quan, chuyển cả nhà về kinh thành. Nàng mới quyến luyến níu tay , nhất định đòi phủ nàng một đêm.

Đêm đó hai đứa chúng chụm đầu , líu ríu nhiều chuyện.

Đương nhiên phần lớn thời gian là , nàng dịu dàng lắng .

Cuối cùng khi buồn ngủ gà gật, loáng thoáng thấy nàng : “Châu Châu là một đứa trẻ quý giá, cho nên bá phụ bá mẫu mới đặt cho Châu Châu cái tên như .”

Ta lẩm bẩm: “Đâu . Phụ , là vì con là một con heo chỉ ngây ngô, nên mới gọi con như thế.”

Tống Hàn Oánh bật , trong tiếng ẩn chứa vài phần ngưỡng mộ.

Lúc đó hiểu, tên nàng lấy từ “(Trạm nhược hàn băng oánh - trong trẻo như băng giá), tao nhã dễ , gì đáng để nàng ngưỡng mộ chứ.

Tống Hàn Oánh giải thích.

Đêm đó nàng hát ru ngủ, hát một bài “ (Khuê oán - nỗi oán khuê phòng) hợp với lứa tuổi của chúng chút nào, câu “” (Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc, hối giáo phu tế mịch phong hầu - chợt thấy màu dương liễu đầu ngõ, hối hận dạy chồng tìm công danh) nàng hát thật da diết ai oán.

Sáng sớm hôm , lúc chia tay, Tống Hàn Oánh với : “Châu Nhi luôn vui vẻ đó. Đừng quên .”

Từ đó về , nàng ở Lạc Kinh, ở Giang Nam.

 

Loading...