Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng
Chương 5: Ảo tưởng của hoa nhài.
Sáng nay khi tỉnh dậy, Yêu Nguyệt đã ăn mặc chỉnh tề ngồi tĩnh tọa trên ghế.
Ta ngồi dậy, thấy trung y đã lộn xộn hở cả cái yếm bên trong, mặc dù trong phòng cũng chỉ có nữ, ta vẫn phải đỏ mặt - phải hiểu là từ nhỏ đến lớn ta còn chưa từng tắm ở phòng tắm công cộng bao giờ, tự dưng giờ lại bị người ta nhìn.
Yêu Nguyệt nghe thấy tiếng ta đứng dậy bèn mở mắt, "Đã chuẩn bị nước nóng tại điện của ngươi."
? ? ?
Nàng nhìn ta một cái, "Tối qua chúng ta không hề tắm rửa."
Ôi chao, tối qua ta còn đang nỗ lực tỏ ra thật đáng yêu, sốt ruột quá nên quên béng luôn việc tắm táp... Cái con người sạch sẽ kia lại hổng có chê ta... Từ từ, không đúng, ta xông tới kéo tay áo Yêu Nguyệt lên, mặt nàng biến sắc muốn che lại, xong ta vẫn ép nàng phải kéo lên, chỉ thấy trên đó lại xuất hiện thêm mấy vết máu mới.
Ta hỏi, "Tỷ tỷ, tỷ lại một đêm không ngủ ư?"
Yêu Nguyệt nghiêng đầu đi, không đáp.
Ta vuốt ve cánh tay của nàng, cánh tay này vốn dĩ trắng nõn nà như ngọc, không có lấy một tì vết, nay lại loang lổ những vết thương. Có chút... đau lòng.
Suy cho cùng thì nữ ma đầu vẫn chỉ là một cô gái kiêu ngạo nhưng lại yếu đuối mà thôi.
Ta nhìn ra ngoài cửa gọi Tịch Hà, "Hôm qua tay ta bị gai của hoa đâm phải, ngươi mau lấy ta ít thuốc bôi đi."
Yêu Nguyệt bảo, "Không cần!"
Ta nói, "Tỷ tỷ à, muội muội đã tàn tật, giờ lại có thêm sẹo thì thật chẳng hay chút nào."
Nàng nhìn ta, không nói lời nào.
Quả nhiên Tịch Hà mang hẳn thuốc thượng hạng tới, rồi ta đuổi hết người đi, lôi Yêu Nguyệt ra, đè nàng ngồi xuống, sau đó cẩn thận bôi thuốc cho nàng.
Yêu Nguyệt nhìn theo những động tác của ta, không hề nháy mắt lấy một cái, đến khi kéo tay áo xuống, nàng mới lạnh lùng bảo, "Bôi thuốc cũng chỉ phí công mà thôi."
Ta đáp. "Rồi sẽ có một ngày tỷ không còn đau lòng như thế nữa."
Yêu Nguyệt nhìn ta chằm chằm hồi lâu xong thở dài, "Nước nóng cũng sắp nguội rồi, bảo bọn họ chuẩn bị thêm một thùng đi."
Không biết vì sao đột nhiên trong đầu ta lại thoáng qua một câu: Mặc dù ta biết cô là người sạch sẽ, nhưng cứ có người nhìn chằm chằm mình tắm mà cũng nuốt nổi ư.
Bệnh hủ của ta lại tái phát, ai da.
Tắm rửa thoải mái rồi đi ăn cơm, cũng đi thăm Vô Khuyết một chút, trêu chọc thằng bé một chút, không thấy vú nuôi hôm qua bị đả thương đâu, thay vào đó lại là một cô gái trẻ tuổi sở hữu dung mạo xinh đẹp, ta khá kinh ngạc với độ tuổi của cô ta, hỏi mới biết hóa ra cô được gả vào một hộ nhà giàu để làm tiểu thiếp, sinh hạ được một đứa trẻ thì lại bị chính thê hại chết, thế là nhà chồng muốn đem bán phứt cô ta đi. Cô ta có cô em là thuộc hạ của quản sự trong cung Di Hoa, thế là cô em ấy lập tức nghĩ cách đưa cô ta tới đây để làm vú nuôi, thế là có người chuộc cô ta về.
Cô gái này cũng mới có mười bảy tuổi, sinh xong mà trông vẫn yểu điệu, lúc ta vừa mới gặp thì lòng trắc ẩn lập tức trỗi dậy, hỏi tên thì mới biết cô ta tên khai sinh là Xuân Nữu, nhà chồng gọi là Xuân Hoa, nhưng nàng lại không muốn nhìn lại đoạn quá khứ kia nữa, hy vọng có thể đổi lại tên, xin ta hãy ban cho nàng, ta suy nghĩ, sau đó đổi cho nàng thành Xuân Thủy, lấy theo họ cung, gọi là Hoa Xuân Thủy.
Lúc đó Tử Kinh lại tới tìm ta, bảo là Yêu Nguyệt gọi, ta tới điện Yêu Nguyệt, à, bây giờ thì phải gọi là điện Hi Hòa, tuy nhiên vẫn chưa làm xong bảng hiệu. Vì ta nên hôm qua Yêu Nguyệt đã mời Chưởng môn các phái tới. Cái con người thích khoe khoang võ công này cũng tham công tiếc việc lắm, đúng lúc nàng đang có hứng thì ngay sau điểm tâm đã gọi ta đến cùng bàn cách. Ta đoán chừng với tính tình của nàng thì hẳn là ưa thích chau chuốt và tinh tế, thế thì cần phải có một cửa hàng đồ sộ, thập toàn thập mĩ, chúng ta thảo luận, thế là thảo luận đến trưa, khi ăn cơm với nàng, ta lại làm theo lệ, gắp thịt cho nàng, hôm nay nàng ăn được hai miếng, đến miếng thứ ba đã trợn mắt ngẩng mặt nhìn ta, ta đang gắp được nửa đường thì nhanh chóng vòng cái đũa lại, thả vào trong miệng mình.
Buổi chiều chúng ta lại tiếp tục thảo luận, chuẩn bị ra một danh sách, gọi luôn cả mấy thị nữ quản sự để phân công quản lý, đến tận bữa tối mới ngừng, ta mặt dày đòi ở lại ăn luôn, tranh thủ cũng giữ mấy người quản sự lại. Yêu Nguyệt cũng không (hoàn toàn) phải là một người không thấu tình đạt lý, thái độ mời mấy đệ tử quản sợ ở lại mà như ban ơn huệ khiến họ hết sức lo sợ, cảm kích tới nỗi rớt cả nước mắt.
Cả ngày nay tiết trời đã xấu, đến đêm thì lại có chớp, trong trí nhớ của ta, Yêu Nguyệt và Liên Tinh mất cha mẹ từ nhỏ, Liên Tinh lại sợ tiếng sấm, thường thường sẽ chạy tới chỗ của Yêu Nguyệt - mà cũng là chuyện trước năm cô ta bảy tuổi thôi. Ta thử kiểm tra việc này, mượn cớ sợ tiếng sấm để nương nhờ Yêu Nguyệt cho ngủ cùng.
Yêu Nguyệt hết cách, đành phải hung dữ bảo ta phải tắm trước, ta cũng không thèm quay về tẩm điện của mình, phân phó Tịch Hà mang nước đến, có mấy thị nữ ở bên khiến ta thật sự không dám chậm trễ, cởi y phục thật nhanh rồi nhảy vào trong thùng, loay hoay cử động vớ va vớ vẩn trong nước xong là coi như tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại vọt đến đằng sau tấm bình phong, mặc áo lụa vào rồi leo lên giường.
Yêu Nguyệt bảo, "Hôm nay không còn xấu hổ à?" xong cau mày, "Chỉ nghịch nghịch như thế mà cũng coi như là tắm?"
Ta biết là tai nàng tốt, nghe thấy hết thảy động tĩnh của ta, song không ngờ nàng lại chú ý như vậy, ta bật cười đáp, "Cùng lắm thì bảo bọn họ thay chăn đổi đệm thôi." Tối qua không tắm, ngay sáng nay, Yêu Nguyệt đã cho người đổi hết toàn bộ cái giường này, rõ ràng nàng đã không ngủ, và sau này có thể cũng sẽ không ngủ, nhưng vẫn còn bận tâm như vậy, thật đúng là một con người ưa sạch sẽ.
Yêu Nguyệt không nói gì ta nữa, nàng bỏ đi tắm.
Ta cũng vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh của nàng, chỉ có tiếng nước chảy kèm theo tiếng hít thở mềm mại kéo dài của nàng, lén ảo tưởng ra cảnh tượng mỹ nhân đang tắm, nhất thời ta thấy nóng cả người, vội vội vàng vàng xếp bằng chuẩn bị tĩnh tọa, song chẳng thể nào tĩnh nổi tâm.
Chờ nàng tắm xong rồi cũng mặc trung y lụa bước tới, vóc người nàng cực đẹp, một đôi thủ ngọc chuyển động lên xuống theo nhịp bước của nàng, tựa hồ như muốn nhảy luôn ra khỏi cái yếm vậy. Cái eo thon thả như ẩn như hiện sau lớp vải tơ mỏng manh, và một đôi chân dài thì lại lộ rõ mồn một. Ta chẳng biết sao tự dưng lại đỏ mặt, khiến cho nàng phải cười nhạo, "Vô dụng!" Sau đó mải mốt chui vào trong chăn, vùi đầu thật sâu.
Mặc dù đã công luyện Minh Ngọc đến tầng thứ tám, nóng lạnh bất xâm, thế nhưng người ta vẫn đang dần nóng lên, cảm giác này cũng không phải là không quen thuộc. Có điều, nó không nên xuất hiện trên người ta. Dù sao ta cũng từng có bạn trai, hơn nữa... người này, là chị ruột của ta.
Thế nên... thế nên chỉ là xấu hổ mà thôi. Ta tự an ủi mình. Nhưng càng an ủi, nhiệt độ trên người càng tăng. Có lẽ là do cô đơn đã lâu đi, nghe nói khi con gái cô đơn lâu sẽ dễ nảy sinh tâm ý ảo tưởng với người cùng phái mà.
Ta thầm nhủ trong lòng, song quyết định, sau này không nên đến đây ngủ nữa.
Buổi tối có tâm sự nên ngủ không được ngon giấc, tới tận trưa mới thức dậy, ta hỏi Tịch Hà, "Đại cung chủ đang làm gì thế?"
Tịch Hà đáp, "Đang thảo luận cùng các quản sự về chuyện tiếp đón Chưởng môn của các môn phái."
Ta nhìn qua dấu vết của chăn đệm, đêm qua thời điểm đang ngủ rất mông lung mà chưa vào giấc, ta cũng không có cảm giác Yêu Nguyệt rời giường, lại mừng thầm mình đã tìm ra con đường đúng đắn, quả nhiên chỉ cần tìm được việc gì đó nàng thích làm thì có thể phân tán tâm tư của nàng.
Hay là bảo nàng tìm một người đàn ông.
Ta đang như bị ma xui quỷ khiến.
Về sau suy nghĩ ấy lại càng khuếch đại, ngay cả lúc ăn cơm, ý nghĩ ấy cũng chiếm khứ bộ não của ta, sao ta lại cảm thấy đây là một cái kế rất hay nhỉ.
Nhưng mà, sao có thể tìm ra người đàn ông này chứ?
Ta lâm vào khó khăn.
Yêu Nguyệt dùng bữa cùng các quản sự, hôm nay nàng thay đổi, đặc biệt chuẩn bị một phòng chuyên môn dành cho những ai đi tham gia bàn bạc, đây cũng là đề nghị của ta, giống như hoàng đế có hẳn một nơi dành cho việc tiền triều vậy, đường đường là cung chủ cung Di Hoa, tuy không thể sánh bằng hoàng đế, nhưng cũng không nên thảo luận ngoại vụ trong phòng ngủ - chủ ý ta quyết định giúp cho nàng hình thành một quan điểm sâu sắc về nhà, đó là ở bên ngoài đoan trang mạnh mẽ, nhưng khi về thì có thể buông thả một chút, như vậy khi nàng thấy ta, cũng sẽ cảm thấy ta là một đối tượng mà nàng có thể không quá nặng nề, xét theo góc độ tâm lý học, cái này thực sự có thể tạo nên cảm xúc (thật ra thì ta cũng không biết lí luận của ta dựa theo căn cứ nào nữa, dù sao tình huống xấu nhất là tâm lí của nàng bị vặn vẹo dẫn đến giết ta chết tươi, làm nhiều thí nghiệm ít ra cũng sẽ khiến nàng thay đổi).
Yêu Nguyệt trông có vẻ hưng phấn khi quay trở lại, lúc ấy ta đang ngẩn người, tâm trạng của nàng thì tốt lắm, thuận miệng hỏi, "Tinh Nhi, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?"
Ta cũng thuận miệng đáp, "Đang nghĩ đến đàn ông."
Lần này đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Sắc mặt Yêu Nguyệt trầm xuống, một chưởng đập vỡ cái bàn. Ta cũng hoàn hồn lại sau tiếng động vang, thấy sắc mặt nàng xanh lét thì nhất thời không biết nên nói gì. Nhưng kỳ diệu thay, Yêu Nguyệt lại không đánh ta, nàng chỉ nhìn ta chằm chằm, sau đó sắc mặt dần dịu lại, dang tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy ta một cái.
Đây... đây coi như là một cái ôm chủ động à? Ta cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng mà cung chủ Yêu Nguyệt tàn khốc máu lạnh, quả thật đang chủ động ôm lấy ta.
Ta ngây người.
Yêu Nguyệt không giải thích gì, đợi đến khi có người mang cơm tối đến, bọn ta ăn trong yên lặng, thời điểm nàng gắp cá sốt chua ngọt lên, đầu đũa ngưng một lát mới vòng một vòng, đặt vào trong bát của ta.
Ta vô cùng hoảng sợ.
Yêu Nguyệt nói, "Gần đây ngươi đã an phận hơn không ít, nếu lúc trước ngươi cũng biết điều như vậy thì sao ta lại phải cho ngươi nếm nhiều khổ như thế, hừ!"
Càng nói, phỏng đoán rằng nàng càng nhớ lại những hành động không ngoan ngoãn của ta, xong lại hừ một cái. Đáng thương là những cái gọi là hành động không ngoan ngoãn kia toàn là của Liên Tinh, phần lớn nó đã không còn nằm trong trí nhớ của ta nữa, từ khi Yêu Nguyệt đẩy Liên Tinh rớt xuống từ trên cây để rồi trở thành kẻ tàn phế, nhị cung chủ của cung Di Hoa đã không còn lá gan chống đối lại chị gái của mình, ngay cả lúc thích Giang Phong cũng phải lén lén lút lút, thế mà Yêu Nguyệt lại vẫn còn nhớ những việc bé bằng cái mắt muỗi, thật đúng là một người lòng dạ hẹp hòi còn hơn cả mũi kim.
Ăn cơm xong, Yêu Nguyệt chỉ chỉ vào bên trong, bảo, "Ngươi đi tắm trước đi."
Đây là... ân chuẩn cho ta ngủ lại điện của nàng ư?
Ta được sủng ái đến hãi hồn, thật đúng là kinh hoàng.
Nhưng tỷ tỷ đại nhân đã lên tiếng, ta không thể từ chối được, chỉ đành phi với tốc độ nhanh nhất có thể để đến bên cái thùng. Đáng tiếc vì hôm qua tắm táp quá qua loa thành ra hôm nay Yêu Nguyệt sai cho một đám thị nữ rửa ráy cẩn thận cho ta, còn nàng thì ở tẩm điện lắng nghe (hình như có chỗ nào đó sai sai), tắm cũng phải gần một tiếng rồi, khiến cho ta thật sự cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, lại không dám đuổi ai ra ngoài - tay trái Liên Tinh bất tiện, nhưng không phải gọi người đến phục vụ rất là kỳ quặc hay sao? Nhớ tới cánh tay trái, trong lòng ta bỗng nhiên lại quặn đau, không thể nhịn nổi mà cúi xuống nhìn cả chân trái, tay trái và chân trái trông vô cùng dị dạng.
Lần đầu tiên ta tỉ mẩn quan sát thân hình quái dị này: tàn tật là do bị ngã, xương tay và chân trái bị gãy, ngón tay bị quắt lại, da cũng nhăn nheo hơn hẳn chỗ khác, vì lâu không động nên khớp xương tạo nên hình thù quái dị. Mặt nước phản chiếu lại gương mặt của ta, đó là một gương mặt tuyệt đẹp, là một gương mặt mà nhìn lâu cũng không thể thấy chán, đây cũng là một thân thể đẹp tới không ngờ, nhưng lại phải gánh vác sự tàn tật xấu xí. Còn là sự tàn tật không thể che giấu được.
Ta nhếch mép cười, khuôn mặt tuyệt mỹ kia cũng đang nhếch mép, ta nhíu mày, mỹ nhân trên làn nước cũng nhíu mày. Ta ngoáy lỗ mũi, mỹ nhân trông rất quen thuộc kia cũng ngoáy lỗ mũi trông cực kỳ mỹ cảm, sau đó ta lại giơ tay lên, mỹ nhân trong nước cũng chỉ có một cánh tay trái tàn tật.
Một giọt nước mắt ứa ra, mỹ nhân trong nước cũng đang khóc.
Liên Tinh à... Ta thầm gọi nơi đáy lòng, nhưng không có ai đáp lại.
Giờ đây ta đã là Liên Tinh... Liên Tinh, cũng là ta.
Ôi, làm một cái bia đỡ đạn thì thật đáng buồn biết bao.
Từ thơ ấu tới thiếu niên, rồi tới thanh niên, rồi tới trung niên.
Không thể mong muốn, không thể khao khát, không thể gì hết.
Đây lại là một cặp chị em phải làm bia đỡ đạn đáng thương biết bao nhiêu.
Từ thời thơ ấu đến thiếu niên, đến thanh niên, rồi đến trung niên.
Tương ái tương sát, trở thành một cái gai không thể rút ra khỏi trái tim của nhau, tâm tương liên, nhưng tâm cũng tương lạc.
Ký ức của cô là những năm tháng quá rối loạn.
Ta tắm rửa xong, như mọi khi, lại nhanh chóng chui vào trong chăn, Yêu Nguyệt cũng tắm rất mau, nàng cũng nằm xuống, vì che giấu nỗi sợ hãi trong lòng nên ta nhắm mắt giả bộ ngủ, Yêu Nguyệt cũng nhắm mắt, đến khi ánh đèn trong điện đã tắt, nàng đột nhiên nói một câu, "Nếu Giang Phong còn sống, ta có thể chấp nhận chuyện ngươi và ta cùng chung một chồng."
.... Tỷ tỷ à, thật sự thì sóng não của tỷ có cùng chung tần số với sóng não của ta không đấy?...