Báu vật
Chương 4
21
Buổi tối lúc gọi video với Sơ Bảo, Chu Niệm cũng có mặt.
Cô ấy rất lo lắng cho tôi: “Đại ca có làm khó dễ cô không?”
“Không có, anh ấy sợ Triệu Nghiễn Nam tìm tôi gây phiền toái, cho nên nói trước khi giải quyết xong sẽ để cho tôi ở lại.”
Tôi bịa ra một lời nói dối để Chu Niệm yên tâm.
“Vậy thì tốt rồi Nghiên Nghiên, còn nữa, đại ca đồng ý cho chúng tôi ly hôn.”
Trên mặt Chu Niệm không giấu được vui mừng:
“Hơn nữa đại ca nói, ly hôn cũng sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác làm ăn giữa nhà chúng tôi và Triệu gia, bảo tôi không cần lo lắng.”
“Anh ấy thật sự nói như vậy sao?” Tôi có chút bất ngờ, vốn cho rằng không truy cứu Chu Niệm đã coi là may mắn rồi.
“Thật đó, đại ca là lợi hại nhất, nghe anh ấy nói như vậy, tôi không còn lo lắng gì nữa.”
Chu Niệm nói xong, lại đột nhiên nói: “Có lẽ là vì việc vui của đại ca sắp tới, tâm tình tốt, cho nên mới dễ nói chuyện như vậy.”
Tôi ngẩn ra, chỉ cảm thấy trái tim bỗng dưng vọt lên cổ họng:
“Niệm Niệm, cô nói anh ấy có chuyện vui sắp tới…… Là chuyện vui gì?”
“Nghe nói đại ca sắp kết hôn.”
“Là tam tiểu thư của Giang gia vừa về.”
“Từ nhỏ bị lừa bán nhưng vận khí tốt được cứu ra đưa đến viện phúc lợi, lại được một đôi vợ chồng người Mỹ gốc Hoa nuôi dưỡng.”
“Mấy năm nay sống an nhàn sung sướng, bỗng dưng mấy ngày trước trở về tìm người thân, vừa mới nhận tổ quy tông.”
“Giang gia vui mừng khôn xiết, mở đại yến đãi khách, ngày đó đại ca với cô ấy là lần đầu tiên gặp mặt, người người đều nói đại ca đối với cô ấy là vừa gặp đã yêu…”
“Tam tiểu thư Giang gia này thật là có phúc khí, Nghiên Nghiên cô nghĩ xem, bao nhiêu đứa trẻ bị lừa bán, không phải chết thì là tàn phế, nếu không sẽ bị bán đến thâm sơn cùng cốc.”
“Cô ấy thật sự là một đường đi tới đều là ván bài tốt.”
“Hôn sự…… Đã định rồi sao?”
“Còn chưa đâu, nhưng đại ca cũng không có ý từ chối.”
“Cô cũng biết, anh ấy đã ba mươi hai, trưởng bối Triệu gia gấp đến độ không chịu được.”
“Hôm nay anh ấy có ý kết hôn, hôn sự đã định, nghĩ đến cũng chính là chuyện sớm muộn.”
“Nghiên Nghiên, cô làm sao vậy? Sao sắc mặt thoạt nhìn khó coi như vậy?”
“Tôi nhớ Sơ Bảo, sợ buổi tối con bé khóc nháo tìm tôi.”
“Yên tâm đi, có mẹ nuôi như tôi ở đây rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, cả người tôi còn có chút mệt mỏi không thể hoàn hồn.
Ngay cả Triệu Dung Tranh vào phòng ngủ lúc nào, cũng không phát hiện ra.
22
Hắn cởi cà vạt, tiện tay ném lên sô pha, nhìn tôi một cái: “Ngốc nghếch suy nghĩ cái gì?”
“Đang suy nghĩ, còn có ba ngày, còn muốn lấy lòng anh như thế nào.”
Tôi đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, giúp hắn cởi nút áo sơ mi.
Triệu Dung Tranh rũ mắt nhìn tôi: “Gọi video với con gái cô sao?”
“Ừm.”
“Con bé mấy tuổi rồi, mấy năm nay đều do một mình cô chăm sóc sao?”
“Ba tuổi, con bé còn chưa sinh ra, Chu Chiếu đã chết rồi.”
Sơ Bảo sinh ra cơ thể nhiều bệnh, bốn tuổi thoạt nhìn cũng chỉ như ba tuổi.
Giọng Triệu Dung Tranh có chút lạnh lùng: “Chu Chiếu? Hắn không phải anh cô?”
“Không phải.”
Triệu Dung Tranh đẩy tay tôi ra: “Tiết Phù, trong miệng cô câu nào mới là thật đây?”
Hắn là người đàn ông tốt nhất trên đời này, một câu này là thật.
Nhưng hắn hiển nhiên không tin, nói ra sẽ chỉ gặp rủi ro.
Thấy tôi không nói một lời, Triệu Dung Tranh cười mỉa mai một tiếng: “Cô ngủ đi, đêm nay tôi có việc.”
Ba ngày kế tiếp hắn cũng không trở về.
Có lẽ hắn đã trở về Hồng Kông.
Bắt đầu nói chuyện kết hôn rồi.
Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?
Chẳng lẽ tôi còn hy vọng xa vời, một đứa lừa đảo dùng cơ thể lừa gạt như mình, cùng hắn sẽ có sau này?
Hắn sắp kết hôn, thân thế Sơ Bảo càng không thể bị người khác biết.
Tôi không muốn mất con gái, không muốn chia tay con gái.
Tôi yêu con bé, tôi muốn dành hết những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời cho con bé.
Buổi tối ngày cuối cùng khi Triệu Dung Tranh trở về có chút say.
Tôi giúp hắn cởi quần áo lại xả nước tắm rửa.
Hắn cũng kéo tôi vào phòng tắm.
Váy bị ướt, bị hắn thô lỗ lột xuống.
Hắn không làm với tôi, nhưng chỉ nhìn nốt ruồi đỏ trên ngực tôi.
“Tôi làm một người thất vọng.”
“Triệu tổng?”
Đầu ngón tay Triệu Dung Tranh khẽ chạm vào nốt ruồi: “Tôi nói tôi sẽ trở về cứu cô ấy.”
“Nhưng tôi không làm được.”
“Nhiều năm như vậy, rất nhiều người đều khuyên tôi, có lẽ cô ấy đã sớm chết rồi.”
“Nhưng tôi không tin, tôi luôn cảm thấy, cô ấy đang ở một nơi nào đó, đau khổ chờ tôi.”
“Mấy ngày trước tôi gặp một người.”
“Rất giống cô ấy.”
“Nhưng cô ấy căn bản không nhớ rõ chuyện kia.”
“Vậy anh tin là cô ấy sao?”
“Tôi không biết, là tôi tự khuyên chính mình nên tin tưởng.”
“Nhưng trực giác lại nói cho tôi biết, là không phải.”
Tầm mắt Triệu Dung Tranh có chút mờ mịt: “Chỉ là quá nhiều năm rồi, cô ấy không nhớ được cũng rất bình thường.”
“Mấy ngày nay tôi một mực suy nghĩ, nếu chính là cô ấy mà tôi lại bỏ lỡ.”
“Tiết Phù, tôi không thể bỏ qua cô ấy một lần nữa.”
“Tôi đã nợ cô ấy quá nhiều rồi.”
“Anh muốn cưới cô ấy sao?”
Triệu Dung Tranh chậm rãi tựa lưng vào bồn tắm, nhắm mắt lại.
“Có lẽ vậy.”
Tay hắn chống ở mép bồn tắm, xương cổ tay gầy gò, dấu răng vẫn còn.
Tôi khẽ sờ vết sẹo: “Vết sẹo này vì sao vẫn chưa xóa đi?”
“Sợ mình sẽ quên cô ấy, cho nên mỗi lần sắp khỏi, đều cố ý làm cho vết thương nhiễm trùng.”
“Cho nên về sau, vết sẹo này rất sâu, nên xóa không được.”
“Cô gái kia được không?”
“Học đại học, được giáo dục, lớn lên cũng rất xinh đẹp.”
“Cô ấy rất may mắn, được cứu lại được nhận nuôi, ba mẹ nuôi cũng đối xử với cô ấy rất tốt.”
“Bây giờ lại tìm được ba mẹ ruột…”
Tôi chậm rãi rũ mi mắt xuống, thật tốt.
Không bị đánh, không bị buộc phải học những thứ lộn xộn đó.
Không bị thuốc phá hủy cơ thể khỏe mạnh, là một cô gái tốt thanh danh sạch sẽ.
Không giống như tôi, có quá khứ tồi tệ nhất và cơ thể rách nát nhất.
Lúc sinh Sơ Bảo, chỉ còn một phần sống, là lúc bác sĩ nói với tôi rằng tôi không thể có thai nữa.
23
“Tiết Phù, kể cho tôi nghe một chút về quá khứ của cô đi?”
Tôi cười cười, buông tay: “Không có gì để nói đâu, anh đều biết mà.”
Từ mười bảy tuổi bắt đầu làm công việc lừa gạt này.
Chỉ là lương tâm tôi chưa mất, lừa người tốt luôn đặc biệt khó chịu trong lòng.
Nghĩ hết cách lại lặng lẽ dùng tiền mình tiết kiệm, giúp đỡ cho những người tốt bụng bị lừa kia.
Mấy năm nay lại lén thả mười mấy đứa trẻ bị lừa bán đi.
Đến cuối cùng khi lấy được của Triệu Dung Tranh một ngàn vạn, hoàn toàn lấy được sự lòng tin của những kẻ kia.
Tôi dùng nhiều năm nhọc lòng tìm chứng cứ, tống bọn họ đều vào ngục giam.
Trong quá trình Chu Chiếu chạy trốn trượt chân ngã xuống vách núi chết, tôi phát hiện ra mình mang thai.
Cuối cùng lấy công chuộc tội được phán vô tội.
Nếu như Triệu Dung Tranh muốn biết, tùy tiện tra một cái là có thể tra được.
Kỳ thật sau đó tôi nghĩ tới, mánh khóe lừa gạt của chúng tôi cũng không cao siêu lắm.
Lúc trước tránh được một kiếp kia là do Triệu Dung Tranh vẫn chưa truy cứu.
Mà vì sao hắn không truy cứu, cho đến bây giờ tôi mới suy nghĩ cẩn thận.
Hắn rất thích sờ nốt ruồi trên ngực tôi, vết răng cũ kỹ trên cổ tay hắn.
Có lẽ là hắn đang suy nghĩ lỡ đâu tôi chính là cô gái kia.
Nên hắn tha cho tôi một lần.
Trong lòng tôi khó chịu như bị tra tấn.
Hắn sẽ không biết đâu.
Kỳ thật tôi cũng nghĩ như vậy.
Lỡ đâu là hắn thì sao.
Lỡ đâu hắn chính là người năm đó cho tôi khóa bạc thì sao.
Vậy thì tôi may mắn biết bao.
24
Triệu Dung Tranh sờ sờ mặt tôi, “Tiết Phù.”
Đây là sau năm năm, lần đầu tiên hắn dịu dàng nhìn tôi như vậy.
Nhẹ nhàng gọi tên tôi như vậy.
“Sau này đừng gạt người nữa.”
“Tìm một người đàn ông tốt, sống thật tốt.”
Tôi cong môi cười cười, nước mắt lại vô cùng đau đớn, tôi cố gắng chịu đựng, gật đầu: “Được.”
Triệu Dung Tranh ôm lấy mặt tôi, rất ôn nhu hôn lên môi tôi.
Trong ý thức mơ hồ cuối cùng của tôi.
Giống như nghe được một tiếng nỉ non rất nhẹ của hắn.
“Tiết Phù, vì sao không phải là em.”
25
Triệu Dung Tranh cùng tam tiểu thư của Giang gia – Giang Minh Vi nhân duyên kỳ diệu.
Dần dần từ Hồng Kông truyền đến Úc.
“Là bởi vì cái khóa bạc này.”
Giang Minh Vi ở trước ống kính cười đến ngọt ngào: “Triệu tổng mới nhận ra tôi.”
“Chỉ là thật đáng tiếc nha, tôi khi đó tuổi còn quá nhỏ…”
Đôi mắt cô ấy hơi ửng đỏ:
“Lại bị bọn buôn người đánh chửi, sau đó được cứu, dì ở cô nhi viện nói tôi sốt cao.”
“Rất nhiều chuyện, hẳn là khi đó đã quên.”
“Nhưng Triệu tổng vẫn nhớ rất rõ.”
Giang Minh Vi trân trọng đưa chiếc khóa bạc kia ra trước ống kính:
“Kỳ thật, năm ngoái tôi vô tình nhìn thấy một chữ Triệu trên khóa bạc.”
“Nhưng lúc ấy căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ tạo ra một hồi duyên phận như vậy.”
“Tôi tìm được ba mẹ ruột, tìm được thiếu niên khi còn bé đã nương tựa lẫn nhau…”
“Có thật nhiều thật nhiều người yêu tôi, tôi thật sự rất hạnh phúc rất hạnh phúc.”
Giang Minh Vi hạnh phúc rơi lệ trước ống kính.
Mà tôi ngồi ở trước TV, đã không tiếng động khóc đến muốn sụp đổ.
Lúc Giang Minh Vi giơ cái khóa kia, ống kính kéo gần lại.
Tôi thấy một vết bớt màu hồng ở bên cổ cô ấy.
Những ký ức bị lãng quên phủ đầy bụi kia, bỗng nhiên sống lại.
Tôi đã nhớ ra tất cả.
Cái khóa bạc đó là của tôi.
Là Triệu Dung Tranh đưa cho tôi khi còn bé.
Đó không phải là khóa của Giang Minh Vi.
Cô ấy là người đã đánh cắp nó từ tôi.
Cô ấy đã lấy trộm ổ khóa của tôi và may mắn được cứu.
Hôm nay lại vì cái khóa này, kéo ra một hồi duyên phận.
Nhưng đó không phải duyên phận của cô ấy.
Đó không phải của cô ấy.
Nhưng tôi ngay cả tư cách cướp cũng không có.
Nghe nói Giang gia nhận lại cô là nguyên nhân quan trọng nhất.
Là bởi vì cô ấy trong sạch và ưu tú.
Triệu gia đồng ý hôn sự này.
Cũng là bởi vì sự trong sạch và ưu tú của cô ấy.
Mà hai thứ này, tôi đều không có.
Cho nên dù ba mẹ ruột tìm được tôi, có khi lại cảm thấy tôi sẽ làm mất mặt họ cũng không nhận tôi.
Cho dù Triệu Dung Tranh muốn báo ơn, Triệu gia cũng sẽ không để hắn cưới tôi.
Ngay cả Sơ Bảo bọn họ cũng sẽ không thương tiếc.
Chẳng qua tôi chỉ là một kẻ lừa đảo đáng thương đáng ghét mà thôi.