Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Báu vật

Chương 5



26

Tôi tắt TV.

Sơ Bảo sợ hãi đi tới, cầm khăn giấy lau nước mắt cho tôi.

Một tay tôi ôm chặt con bé, ôm rất chặt rất chặt.

Tôi còn có Sơ Bảo nữa.

Tôi không phải là người nghèo không có gì.

“Sơ Bảo…… Con thích nơi này không?”

Sơ Bảo lắc đầu: “Con không thích, nhưng con thích mẹ, mẹ thích chỗ nào, con thích chỗ đó.”

Tôi kinh ngạc nhìn con bé, bỗng nhiên nghĩ đến câu nói năm năm trước tôi lừa gạt Triệu Dung Tranh.

“Em không thích thành phố này, nhưng em thích anh.”

Hắn sẽ không biết những lời này cũng là sự thật.

“Vậy sau này Sơ Bảo và mẹ, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau, được không?”

“Được ạ.”

Sơ Bảo hôn nước mắt nơi khóe mắt tôi: “Con không cần ba nữa, mẹ đừng rơi nước mắt nữa.”

Con bé cho rằng tôi khóc là bởi vì tối hôm qua con bé không thoải mái ầm ĩ đòi ba.

Lòng tôi như bị dao cắt, ôm chặt thân thể nhỏ gầy yếu của con bé.

“Ừ, chúng ta không cần ba nữa.”

Triệu Dung Tranh sẽ kết hôn cưới người phụ nữ khác.

Sẽ có những đứa con thuộc về họ.

Sơ Bảo không phải là đứa con duy nhất của hắn.

Nó là của tôi.

27

Trước khi rời Úc, tôi trở về Hồng Kông một chuyến.

Viên cảnh sát đã nói với tôi về vụ án đó.

Họ để ý thấy một cặp vợ chồng đã mất một cô con gái hơn 20 năm trước và vẫn đang tìm kiếm.

Các phương diện thông tin tổng hợp lại mà xem có khả năng rất lớn sẽ là tôi.

Thật ra thì tôi cũng không muốn cùng ba mẹ ruột nhận nhau nữa.

Tôi sợ quá khứ của mình trở thành vết nhơ của họ.

Nhưng trong lòng lại không giấu được khát vọng kia.

Có lẽ họ vẫn yêu tôi bất chấp tất cả?

Có lẽ bọn họ, căn bản không thèm để ý, chỉ có đau lòng cho tôi thì sao?

Tôi đã nhìn thấy cặp đôi này từ xa.

Tóc bọn họ đều bạc trắng, khuôn mặt già nua.

Nhưng quần áo đều sạch sẽ thoạt nhìn cũng rất có tố chất.

Trước khi về hưu, một người là giáo viên đại học, một người là bác sĩ của bệnh viện.

Hơn hai mươi năm qua, bọn họ không sinh đứa con thứ hai.

Lúc nào cũng đi tìm con gái.

Tôi thấy quảng cáo tìm kiếm con gái họ khi còn nhỏ.

Từ khi sinh ra đến ba tuổi bị bắt cóc, rất nhiều rất nhiều tấm.

Có thể thấy được bọn họ yêu thương hòn ngọc quý trên tay nhiều như thế nào.

Con gái họ sinh ra rất đáng yêu giống như Ngọc Nữ nhỏ trước mặt Bồ Tát.

Nhiều năm như vậy nước mắt của bọn họ ước chừng đã sớm khóc cạn rồi.

Chỉ là thỉnh thoảng bọn họ đều đặc biệt lau chùi ảnh chụp của con gái.

Động tác nhẹ nhàng ánh mắt lại làm cho người ta tan nát cõi lòng.

Rốt cuộc tôi vẫn không thể nhịn được âm thầm làm DNA.

Mấy ngày chờ đợi kết quả đó, tôi bị dày vò đến mức không thể ngủ.

Đêm khuya Chu Niệm bỗng nhiên gọi điện thoại tới cho tôi: “Nghiên Nghiên.”

“Đại ca tôi…… Bỗng nhiên lại không muốn kết hôn.”

28

“Kỳ thật lúc trước tôi vẫn muốn nói, vị tam tiểu thư Giang gia kia có chút quá nóng vội.”

“Những lời cô ấy nói trước truyền thông khiến đại ca rất tức giận.”

“Căn bản anh ấy không muốn bị người ta bàn tán đoạn tình cảm này.”

“Còn nữa.” Trong giọng Chu Niệm có chút kinh ngạc mê hoặc: “Hôm nay đại ca bỗng nhiên gọi điện thoại cho tôi, hỏi về cô.”

“Tôi đã nói rồi, đàn ông từng gặp qua cô làm sao có thể không thích cô.”

“Cô ở chỗ đại ca mười ngày, đại ca làm sao có thể đối với cô làm như không thấy?”

“Anh ấy hỏi tôi về điều gì?”

“Anh ấy hỏi tôi và cô quen nhau như thế nào, còn hỏi Sơ Bảo mấy tuổi.”

“Kỳ lạ nhất chính là, anh ấy hỏi tôi mấy năm nay cô có lừa gạt tên đàn ông nào khác ngoài Triệu Nghiễn Nam hay không…”

Ngón tay tôi không tự chủ được siết chặt: “Niệm Niệm, cô trả lời thế nào?”

“Bảo bối! Tôi khẳng định là lời nói thật, khen cô lên tận trời luôn đó!”

“Nói thật, nếu tôi là cô, tôi sẽ chơi đùa hết đàn ông ở đây.”

“Quả thực cô là đang phung phí của trời nha Nghiên Nghiên!”

“Tuổi của Sơ Bảo, cô cũng nói rồi sao?”

“Đây cũng không phải bí mật, đại ca tôi muốn biết còn không dễ như trở bàn tay.”

“Bệnh án của Sơ Bảo ở bệnh viện không phải viết rõ ràng sao?”

Tôi cúp máy một cách thất thần.

Nếu Triệu Dung Tranh hoài nghi Sơ Bảo là của hắn.

Hắn sẽ làm gì?

Còn nữa, tại sao hắn không kết hôn?

Giang Minh Vi có cái khóa kia, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Hay là… hắn vẫn quyết định tin tưởng cảm giác của mình?

Hắn không sợ lỡ đâu lại bỏ lỡ sao?

29

Ngày có kết quả giám định, Triệu Dung Tranh bỗng nhiên tới nơi này.

Hắn vẫn lộ vẻ nhạt nhẽo như vậy, ánh mắt nhìn tôi không có gì dao động.

Nhưng giọng nói nói chuyện lại rõ ràng có sự ôn nhu.

“Chờ sau khi chuyện bên này của em kết thúc, Tiết Phù, anh sẽ tính toán nợ cũ với em.”

Tôi giả ngu: “Tôi nghe không hiểu, tính toán cái gì cơ?”

“Sơ Bảo là con gái anh.”

Triệu Dung Tranh nắm lấy tay tôi: “Em sinh cho anh một cô con gái, Tiết Phù.”

“Giấu anh năm năm.”

“Lần này, anh sẽ không tha cho em.”

“Không phải của anh……”

“Anh đã làm giám định DNA ở Hồng Kông và Úc rồi.”

“Làm giám định không phải bởi vì anh không tin em, mà là bởi vì anh biết, em quen miệng lưỡi trơn tru gạt anh.”

“Cho nên, trước tiên chặn miệng em lại.”

Hắn không nhìn tôi, chỉ nắm tay tôi, nắm thật chặt.

“Ba mẹ em tìm con rất vất vả, bây giờ thân thể bọn họ rất không tốt.”

“Tiết Phù, em sống tốt, có chồng có con gái, bọn họ mới có thể được an ủi trong lòng.”

Tôi không thể không thừa nhận, lời này của hắn rất có đạo lý.

Thân thể ba mẹ đã không tốt, chịu không nổi nửa điểm đau lòng.

Thay vì cho họ biết về quá khứ đau đớn của tôi.

Không bằng để cho họ tin tưởng, con gái bảo bối của họ không có chịu qua bao nhiêu ấm ức.

Cô ấy sống rất tốt.

Rất nhiều rất nhiều người yêu cô ấy.

Cô ấy cũng đã gặp người đàn ông tốt nhất và tốt nhất trên thế giới.

Khi còn nhỏ cô đã cứu hắn một lần.

Hôm nay cô rốt cuộc đợi được hắn trở về cứu cô.

30

Đêm mà gia đình đoàn tụ, tôi ngồi trên chiếc ghế dài rộng rãi giữa ba và mẹ.

Ba mẹ vẫn không nỡ ngủ, càng không ngừng vuốt mặt và tay tôi, hỏi tôi mấy năm nay đã trải qua những gì.

Tôi đã nói, vừa bị lừa bán đã được cứu, đưa đến viện phúc lợi đã được người tốt bụng nhận nuôi.

Ba mẹ nuôi rất thương tôi và chưa bao giờ đánh tôi.

Chỉ tiếc là mấy năm trước họ đã qua đời.

Tôi đã kết hôn với một người chồng rất tốt và rất thương tôi.

Lúc cưới tôi sính lễ đã cho mười triệu.

Tôi còn sinh một cô con gái, mặc dù sinh ra cơ thể không tốt.

Nhưng bây giờ đã khỏe mạnh rồi, hai ngày nữa sẽ trở lại thăm họ.

Ba mẹ nghe vừa khóc vừa cười, ôm tôi không buông tay, thấy thế nào cũng không đủ.

Triệu Dung Tranh nói không sai, có đôi khi đối với người thân nhất, lời nói dối lại là có ý tốt.

Ngày hôm sau, Triệu Dung Tranh tới nhà đón tôi.

Ba mẹ không nỡ, muốn giữ tôi ở lại.

Triệu Dung Tranh ngược lại đáp ứng, chỉ là thoạt nhìn có chút mất hứng.

Tôi tìm cơ hội dỗ dành hắn:

“Anh về làm việc của anh trước đi, chờ em ở đây một thời gian, thân thể ba mẹ ổn định, sẽ dẫn họ cùng nhau trở về.”

“Anh tốt nhất, Triệu Dung Tranh……”

Hắn không nói lời nào, chỉ cụp mắt nhìn tôi một cái: “Đừng lấy những lời này dỗ dành anh, Tiết Phù.”

Tôi kiễng chân hôn hắn: “Như vậy được không?”

Hắn vẫn lắc đầu.

Tôi nhìn ánh trăng, gương mặt đẹp trai của hắn.

Bỗng nhiên có chút muốn khóc.

Sao tôi không thử lần nữa?

Sao không tin hắn một lần nữa?

Có lẽ đôi khi hạnh phúc chỉ còn thiếu một lần cố gắng này…

Hắn là ba của Sơ Bảo.

Cũng là… người tôi thích.

Nước mắt trong nháy mắt lưng tròng.

Tôi run rẩy nắm lấy tay trái của hắn, há miệng khẽ cắn lên vết thương cũ kia.

Nghẹn ngào nhẹ nhàng nỉ non: “Đêm nay anh không theo tôi đi, ngày mai bọn họ sẽ đem anh bán vào trong núi, anh mãi mãi cũng đừng nghĩ về nhà!”

“Anh từ con đường đó đi thẳng về phía trước, có thể đi tới thị trấn.”

“Đừng báo cảnh sát, gọi điện thoại cho người nhà anh, sau đó trốn đi, chờ bọn họ tới tìm anh.”

Tôi từng câu từng câu nói ra.

Tay Triệu Dung Tranh buông xuống bên người, chẳng biết từ lúc nào siết chặt:

Hắn giống như đang run rẩy, đáy mắt nhìn tôi dần dần là một mảnh đỏ thẫm.

Thanh âm hắn khàn khàn: “Vậy còn cô.”

“Tôi phải trở về.”

“Cô không đi cùng tôi sao?”

“Không theo nữa.”

“Vì sao?”

“Tôi không nhớ nhà ở đâu, cũng không nhớ hình dáng của người trong nhà.”

“Cô đi về nhà tôi đi, về sau cô đi theo tôi.”

“Tôi đi không được.”

“Cô tên là gì? Chờ tôi về nhà, tôi sẽ cho người tới cứu cô.”

“Tôi không có tên.”

“Vậy cô giữ lại cái này, sau này tôi đi tìm cô.”

“Cô cất kỹ, nhất định phải chờ tôi.”

“Tôi sẽ cứu cô ra.”

“Cô phải chờ tôi.”

Triệu Dung Tranh bỗng nhiên ôm chặt lấy tôi:

Cả người hắn đều run rẩy kịch liệt, nước mắt nóng bỏng rơi sau gáy tôi: “Tiết Phù.

Tiết Phù……”

“Triệu Dung Tranh.”

Tôi rưng rưng nước mắt, ở trong lòng hắn ngẩng mặt lên nhìn về phía hắn.

Nhìn hắn cười đến mặt mày cong cong: “Thật tốt, rốt cuộc em cũng đợi được anh.”

(Hết)

Chương trước
Loading...