Bảy Năm Tình Lặng, Một Khắc Tình Tan - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1.
“Là tôi mời cô ấy đến, chẳng lẽ cậu có thể dẫn bạn gái đến, còn tôi thì không thể gọi bạn thân đến sao?”
Câu nói của An Giai khiến sắc mặt Yến Thần lập tức trở nên khó coi.
Thấy tôi đã ra khỏi nhà vệ sinh, cô ấy lập tức kéo tôi ngồi xuống cạnh mình, đối diện với Yến Thần, cũng chính là cậu em họ của cô ấy.
Khi bốn người đã ngồi xuống, Yến Thần liên tục ra hiệu cho tôi nhìn điện thoại.
Tôi có chút mất kiên nhẫn mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn của anh ta:
“Phối hợp với anh.”
Nhìn dòng tin nhắn mang giọng điệu mệnh lệnh ấy khiến tôi cảm thấy khó thở, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mỉm cười, cùng anh ta diễn trọn vở kịch này.
Trên bàn ăn, ba người họ nói chuyện rất vui vẻ, Yến Thần không ít lần tự nhiên ăn đồ bạn gái đút cho, còn dùng chung chén đũa với cô ta, từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.
Tôi cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, ăn uống một cách mất hồn, thậm chí còn kết bạn WeChat với bạn gái anh ta.
Khi bữa ăn kết thúc, tôi lập tức đứng dậy nói với An Giai:
“Giai Giai, hôm nay bụng tớ thật sự không khỏe, tớ về nghỉ trước nhé, mai lại đi dạo với cậu.”
An Giai đồng ý, tôi liền vội vã bắt xe về nhà.
Trên đường về, tôi nắm chặt điện thoại, hy vọng Yến Thần sẽ cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Nhưng mãi cho đến khi tôi về đến nhà, rửa mặt xong, điện thoại vẫn không hề reo.
Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa.
Tôi nhấc máy gọi cho Yến Thần, rất lâu sau anh ta mới bắt máy.
“Anh không định cho em một lời giải thích hợp lý sao?”
Tôi tức giận chất vấn, nhưng đầu dây bên kia lại im lặng không một tiếng động.
Đang lúc tôi chuẩn bị nổi giận thì Yến Thần mới hạ giọng nói:
“Là anh sai khi lừa em nhưng chuyện này có lý do, anh hy vọng em có thể hiểu cho anh.”
Hừ, giọng nói hạ thấp một cách bản năng như vậy, có lẽ giờ này anh ta đang ở cạnh cô bạn gái kia đúng không?
Tim tôi như rơi xuống đáy vực.
“Được thôi, em cho anh cơ hội giải thích, nhưng em cũng hy vọng được nghe một lời giải thích khiến em hài lòng.”
Tôi rất mong anh sẽ nói rằng tất cả chỉ là đóng kịch hoặc anh bị ép buộc.
Nhưng đầu dây bên kia lại tiếp tục là sự im lặng kéo dài suốt mười phút.
Cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng tôi.
Anh ta luôn như vậy, mỗi khi chúng tôi xảy ra mâu thuẫn anh ta lại chọn im lặng, hy vọng mọi chuyện sẽ tự lắng xuống.
Nhưng càng như vậy lửa giận trong lòng tôi lại càng bùng cháy, khoảng cách giữa chúng tôi lại càng xa hơn.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Yến Thần mới mở miệng:
“Anh còn công việc chưa xử lý xong, nói sau nhé.”
Nói xong, anh ta lập tức cúp máy, không cho tôi cơ hội phản bác.
Tiếng tút tút từ điện thoại khiến tôi nghẹn ngào không thở nổi.
Bảy năm – suốt bảy năm yêu đương, tôi tận tâm tận lực chăm sóc, luôn chiều theo anh vô điều kiện, vậy mà vẫn không thể có một danh phận chính thức, vẫn chỉ là người yêu giấu mặt.
Trong bảy năm đó, anh chưa bao giờ dẫn tôi đến bất kỳ dịp nào cần có mặt người yêu, càng đừng nói đến tụ tập bạn bè, tiệc gia đình, hẹn hò cũng chỉ chọn những nơi không ai quen biết.
Có lẽ là vì An Giai hoặc còn có lý do nào khác nữa.
Đang suy nghĩ thì điện thoại tôi đột nhiên vang lên.
Tôi mở ra xem thì thấy bạn gái của Yến Thần - Trương Dao, nhắn tin cho tôi.
Cô ấy gửi cho tôi một địa chỉ tiệm áo cưới.
Tôi có chút khó hiểu, Trương Dao lại nhắn tiếp:
“Chị Noãn ơi, anh Yến Thần bảo chị ngày mai đến tiệm lấy chiếc váy cưới đặt riêng.”
Lời nói của Trương Dao khiến tôi như thấy được ánh sáng hy vọng lần nữa.
Tôi không nói hai lời, lập tức khoác áo chạy ra ngoài.
Rất nhanh tôi đến được tiệm áo cưới theo địa chỉ.
Nhân viên cửa hàng thấy tôi đến liền nhanh chóng lấy chiếc váy đã đặt riêng ra.
“Cô là Trương Dao đúng không? Vừa nãy tổng giám đốc Yến dặn rồi, cô đến là giao chiếc váy này ngay.”
“Tiểu thư à, tổng giám đốc Yến thật lòng yêu cô đấy, chiếc váy cưới này được may bằng vải sa ngọc trai, ngay cả khăn voan cũng thêu mười đóa hoa hồng, mỗi đóa đều có một viên ngọc trai bảy carat ở giữa.”
Nhìn chiếc váy cưới tượng trưng cho “thiên sứ”, tôi sững sờ lần nữa.
Tôi chăm chú ngắm từng đường kim mũi chỉ, khẽ vuốt từng viên ngọc trai tượng trưng cho tình yêu thuần khiết trên khăn voan.
Lúc này, trái tim tôi như bị kim châm đau nhói.
2.
Tôi im lặng rất lâu.
Nếu là trước đây, gặp chuyện như vậy có lẽ tôi sẽ nổi giận, sẽ thất vọng, sẽ phát tiết cảm xúc một cách điên cuồng.
Nhưng lúc này, sự thất vọng đã lên đến cực điểm, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, không còn chút tức giận nào nữa.
Tôi bình tĩnh nhờ nhân viên đóng gói váy cưới lại rồi cảm ơn cô ấy.
Rời khỏi cửa tiệm, tôi không về nhà mà bắt xe thẳng đến công ty của Yến Thần.
Yến Thần là một kẻ cuồng công việc, bình thường ngày nào cũng tăng ca, thậm chí còn kéo cả công ty ở lại làm thêm cùng anh ta.
Giống như bây giờ đã gần 10 giờ tối rồi, mà trong công ty vẫn còn rất nhiều nhân viên đang làm việc.
Khi tôi đến, vừa hay nghe thấy vài nữ đồng nghiệp đang tám chuyện nơi làm việc.
“Tôi đoán tổng Yến chắc chắn đang qua lại với cô Trương Dao mới đến.”
“Câu này chẳng cần đoán! Tối qua tôi về muộn, tình cờ thấy Trương Dao vào phòng làm việc của anh ta.”
“Con bé Trương Dao này đúng là giỏi thật, mới đến vài hôm đã quyến rũ được tổng giám đốc.”
Tôi đứng yên tại chỗ nghe rất lâu, hoàn toàn không để ý phía sau thang máy đã mở ra từ lúc nào.
Yến Thần từ trong đó bước ra, nhìn thấy tôi giữa đám đông thì sững người một chút, sau đó vội vàng bước tới chỗ mấy nữ đồng nghiệp kia.
Nghe thấy họ đang bàn tán về mình, ánh mắt anh ta bỗng lóe lên một tia tức giận.
“Không có việc gì làm à? Về làm việc ngay cho tôi! Công ty không phải nơi để các cô tám chuyện!”
Mấy nữ nhân viên sợ hãi, vội vã quay lại bàn làm việc, cúi đầu bận rộn với công việc của mình.
Lúc này, Yến Thần quay đầu nhìn tôi.
“Đi theo anh.”
Nói rồi anh ta dẫn tôi vào văn phòng.
“Ôn Noãn, em đừng tin những lời họ nói, Trương Dao chỉ mang đồ ăn khuya đến cho anh, giữa bọn anh không có gì cả.”
Anh ta giải thích, nhưng tôi chẳng còn hứng thú nghe nữa.
“Em tin anh, không cần giải thích đâu.”
Yến Thần thở phào nhẹ nhõm, định hỏi tôi sao lại đến công ty thì bỗng nhìn thấy túi đồ của tiệm váy cưới trên tay tôi.
“Em biết cả rồi.”
Tôi không đáp lại, chỉ đưa túi váy cưới ra trước mặt anh.
Nhìn thấy đó là chiếc váy cưới đặt riêng, anh như một đứa trẻ mắc lỗi, đột ngột ngẩng đầu lên.
“Sao em lại có cái này?”
“Không... nghe anh giải thích...”
Tôi bật cười, nụ cười đầy mỉa mai.
“Thôi đủ rồi, sự im lặng của anh chỉ làm phí thời gian của em thêm thôi.”
“Là Trương Dao nhắn cho em, bảo em đến lấy giúp anh. Váy cưới đẹp lắm, anh định tặng cho người trong lòng nào vậy?”
Yến Thần im lặng rất lâu, rồi nhận lấy túi váy cưới từ tay tôi.
Anh dịu dàng gật đầu, ánh mắt đầy nuông chiều, mỉm cười đầy ẩn ý nói:
“Đúng vậy, cô ấy không chỉ là người trong lòng anh, mà còn là một người vô cùng quan trọng với anh.”
Dù tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nghe câu này tim tôi vẫn đau đến mức không chịu nổi.
Tôi không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, sợ mình sẽ không kìm được mà tát vào mặt Yến Thần.
Tôi cố giữ giọng bình tĩnh mà run rẩy:
“Muộn rồi, em về trước đây.”
Nhưng Yến Thần như chẳng nghe thấy, chỉ mãi nhìn chiếc váy cưới trong tay, không hề bận tâm đến tôi.
Nghe tôi nói muốn đi, anh cũng chỉ vẫy tay một cái, xem như đã đáp lại.
Từ công ty về đến nhà tôi thật ra không xa, vậy mà tôi lại cảm thấy như đã đi hết cả một đời.
Kể từ lúc bước ra khỏi văn phòng của Yến Thần, tôi luôn hy vọng anh sẽ bất ngờ chạy đến ôm chặt tôi từ phía sau, rồi nhẹ nhàng nói bên tai tôi:
“Noãn Noãn, tất cả những điều này anh làm là để âm thầm chuẩn bị cho em một lễ cưới thật lớn. Mình kết hôn đi.”
Vì điều đó, tôi còn cố tình chọn đi bộ, chỉ mong cho anh đủ thời gian để đuổi theo.
Thế nhưng cho đến khi tôi về đến dưới khu chung cư, vẫn không thấy bóng dáng Yến Thần đâu cả.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi kiên định nói với chính mình:
“Kết thúc đi, Ôn Noãn.”
3.
Về đến nhà, bố mẹ tôi đã đi nghỉ từ lâu.
Tôi trở về phòng, định sẽ nghỉ ngơi một chút rồi ngày mai sẽ đến gặp Yến Thần để dứt khoát mọi chuyện.
Không ngờ vừa mới nằm xuống, Yến Thần đã gửi cho tôi một tấm ảnh.
Tôi mở ra xem thì thấy đó là vé concert của ca sĩ nổi tiếng Lưu Dương.
Từ nửa năm trước, tôi từng nói với Yến Thần rằng muốn cùng anh đi xem concert của Lưu Dương, còn nghĩ đến việc gợi ý anh tặng vé như một món quà sinh nhật.
Không phải tôi không mua nổi, chỉ là tôi muốn xem thử anh có thật sự quan tâm đến tôi không, vì tôi không có cảm giác an toàn trong tình yêu này.
Nhưng khi đó Yến Thần chỉ mải mê với công việc, khó chịu đáp lại:
“Suốt ngày chỉ biết theo đuổi thần tượng, em không thể chú tâm vào chuyện nghiêm túc một chút à? Đừng có mơ mộng mãi thế!”
Câu nói ấy thực sự khiến tôi tổn thương, nhưng lúc đó tôi vẫn không nỡ buông bỏ tình cảm giữa chúng tôi, vì thế từ đó tôi không nhắc đến chuyện concert nữa.
Không ngờ, bây giờ anh lại chủ động gửi ảnh vé concert cho tôi.
Tôi gửi lại một dấu hỏi chấm.
Anh gần như trả lời ngay lập tức:
“Em thấy nên mua chỗ ngồi ở khu nào thì tốt hơn?”
Có lẽ vì là chủ đề tôi quan tâm hoặc vì tôi vẫn còn một chút mong chờ, nên tôi trả lời rất nhanh.
Tôi cẩn thận giải thích cho anh sự khác biệt giữa các mức giá và vị trí chỗ ngồi.
Yến Thần lắng nghe rất chăm chú, mãi đến ba giờ sáng mới lưu luyến nói rằng anh phải đi nghỉ, mai sẽ nói tiếp.
Tôi vui mừng đến phát điên, trong tiềm thức nghĩ rằng anh sẽ dùng vé concert làm món quà để xin lỗi tôi.
Bởi vậy nên mới hỏi kỹ đến vậy.
Thế nhưng, không biết vì quá buồn ngủ hay đầu óc quá mơ hồ, tôi lại lỡ tay bấm vào xem trang cá nhân của Trương Dao.