Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Bảy Năm Tình Lặng, Một Khắc Tình Tan - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Giá như không bấm thì thôi, bấm rồi thì tim tôi như bị dội nguyên một gáo nước lạnh.

 

“Người yêu bạn sẽ thật lòng tìm hiểu mọi sở thích của bạn.”


Đó là dòng trạng thái mới nhất Trương Dao đăng.


Kèm theo là ảnh chụp hai tấm vé concert của Lưu Dương, vừa được Yến Thần đặt mua.

 

Tôi cười, mà nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.


Thì ra... tôi mới là kẻ ngốc nhất.


Rõ ràng mọi chuyện đã quá rõ ràng như vậy, tôi vẫn còn ngây ngốc mong anh sẽ hối hận, sẽ quay về.

 

Một lúc sau, tôi lau nước mắt, để lại bình luận trên bài đăng của Trương Dao:

 

“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé.”

 

Vừa mới định đặt điện thoại xuống thì không ngờ Yến Thần lập tức gọi điện đến.

 

“Ôn Noãn, em điên à? Chỉ là một tấm vé concert thôi mà, em nói móc nói mỉa cái gì đấy hả?”


“Nếu em cũng muốn, nói với anh một tiếng anh sẽ mua cho em một phần. Có cần phải như vậy không?”

 

Đây là lần đầu tiên Yến Thần nổi giận, cũng là lần đầu tiên mắng tôi.


Thế nhưng anh càng tức giận, tôi lại càng bình tĩnh.

 

“Anh đừng hiểu lầm, em thật lòng muốn chúc phúc cho hai người.”

 

Đầu dây bên kia, Yến Thần như bị tôi nghẹn họng, giọng nói chợt nghèn nghẹn lại.


Anh im lặng rất lâu, rồi mới nói:

 

“Ngày mai đến công ty một chuyến, anh sẽ giải thích rõ tất cả với em.”

 

4.

Một đêm trôi qua trong yên bình.


Sáng hôm sau, tôi đã đến dưới tòa nhà công ty của Yến Thần từ rất sớm.


Đang định vào trong thì lại thấy Yến Thần cùng Trương Dao từ công ty đi ra và lên xe rời đi.


Tôi định gọi họ lại, nhưng lời đến miệng rồi, lại nuốt vào.


Tôi chỉ đứng nhìn chiếc xe của anh biến mất nơi góc phố.

 

Đúng lúc tôi quay người định rời đi thì điện thoại reo lên — là tin nhắn của Yến Thần.

 

“Giúp anh mang hộp quà trong văn phòng đến nhà anh. Hôm nay anh có việc quan trọng, để sau rồi nói chuyện với em.”

 

Anh gửi kèm một định vị, hiển thị đó là khu biệt thự.


Chính là căn nhà mà lần hẹn hò đầu tiên Yến Thần đã tặng tôi làm quà sinh nhật.


Khi đó anh còn nói, sau này cưới nhau sẽ lấy đó làm nhà mới của tôi.


Dù là quà sinh nhật hay là nơi kỷ niệm buổi hẹn đầu tiên, căn nhà ấy mang ý nghĩa đặc biệt đối với tôi.

 

Vì thế, tôi khi ấy đã vô cùng xúc động, đến mức từ giây phút đó đã quyết tâm: Cả đời này, không lấy ai ngoài Yến Thần.

 

Nhưng giờ nhìn lại, tôi nhận ra căn nhà ấy chẳng có ý nghĩa gì lớn lao đến mức đáng để tôi đánh đổi cả đời mình.

 

Tôi đi vào công ty, đến văn phòng Yến Thần và lấy hộp quà đặt trên bàn.


Vừa định rời đi thì nghe thấy nhân viên đang bàn tán xôn xao.

 

“Này, các cậu biết không? Hôm nay là sinh nhật Trương Dao đấy, mình vừa thấy cô ấy rời đi cùng xe với tổng giám đốc Yến.”


“Ừ, nghe bảo hôm nay tổng giám đốc chuẩn bị cho cô ấy một món quà sinh nhật — hình như là một căn biệt thự mấy triệu đấy!”


“Trời ơi! Vừa đến đã được biệt thự, Trương Dao đúng là giỏi thật.”


“Tuần trước mình còn thấy hai người họ ân ái trong buổi tiệc, mình còn quay được video cơ. Nhìn này, hai người còn hôn nhau nữa kìa!”

 

Tôi đứng sững người tại chỗ. Nhưng rồi nhanh chóng cười tự giễu.


Ôn Noãn, rốt cuộc mày còn mong chờ điều gì nữa?


Rõ ràng đã không thể cứu vãn, sao vẫn cứ hết lần này đến lần khác hy vọng anh ta sẽ quay lại?

 

Tôi khẽ lắc đầu, cười khổ, rồi mang theo hộp quà rời khỏi công ty.


Tôi bắt taxi đến căn biệt thự.

 

Sau khi bấm chuông, không lâu sau An Giai ra mở cửa. Thấy là tôi, cô ấy không nói một lời mà kéo tôi vào ngay.

 

Lúc này Yến Thần đang ngồi ở ban công rộng lớn uống trà cùng đám bạn.


Thấy tôi được An Giai dẫn vào, ánh mắt của họ nhìn tôi đầy khinh thường, chẳng ai buồn chào hỏi.


Giống như tôi chỉ là một cô tình nhân chẳng có thân phận gì, chỉ biết nũng nịu và làm trò cười bên cạnh Yến Thần.

 

Thấy tôi đến, Yến Thần lạnh lùng nói:

 

“Đưa đồ cho anh.”

 

Tôi nhìn nét mặt thờ ơ của anh, có phần ngơ ngác.


Thấy tôi không phản ứng, Yến Thần liền giật lấy hộp quà trong tay tôi.


An Giai cau mày:

 

“Cậu à, thái độ nhẹ nhàng chút đi. Dù gì Noãn Noãn cũng là bạn thân của cháu mà!”

 

Yến Thần nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.


Sau khi mở hộp ra, bên trong là giấy tờ nhà của căn biệt thự này.


Thấy giấy tờ vẫn còn nguyên, anh mới yên tâm đóng hộp lại và thản nhiên nói với tôi:

 

“Cảm ơn em, Ôn Noãn.”

 

Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu khoát tay ra hiệu “không có gì”.


Thấy tôi không lên tiếng, Yến Thần lập tức cau mày:

 

“Sao? Còn giận à?”

 

Tôi lạnh lùng đáp:

 

“Hôm qua anh nói sẽ giải thích rõ ràng với em.”

 

Yến Thần như bị chạm vào nỗi tức giận, quát lên:

 

“Ôn Noãn, hôm nay là sinh nhật của Trương Dao, em nhất định phải gây chuyện à?”

 

Thấy anh tức giận, tôi không giống mọi lần vội vàng dỗ dành mà chỉ bình thản cười nhẹ:

 

“Em không gây chuyện. Em đến để chia tay với anh.”

 

5.

Nghe tôi nói chia tay, Yến Thần sững người, rất lâu sau mới phản ứng lại.

 

“Ôn Noãn, em nói linh tinh gì đấy? Anh với em từ bao giờ đã là người yêu?”

 

Yến Thần bắt đầu lớn tiếng, mặt mày tức giận.


Anh chưa bao giờ dám công khai mối quan hệ với tôi, càng không dám nắm tay hay ôm tôi trước mặt bạn bè và người thân.


Giống hệt như tình cảnh hôm nay.

 

“Ôn Noãn, cậu với cậu tôi… Không lẽ hai người…?”

 

An Giai như vừa phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa, nhìn tôi rồi lại nhìn Yến Thần.

 

Tôi cười nhạt:

 

“Đúng như cậu nghĩ đấy, bọn tôi là một cặp tình nhân lén lút.”


“Nhưng từ hôm nay, giữa bọn tôi không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”

 

Nói xong, tôi nhìn Yến Thần đang giận dỗi ở một góc và nói:

 

“Nếu anh không có ý kiến gì, vậy tôi xin phép về trước. Chúc các người chơi vui vẻ nhé.”

 

Tôi quay người định đi thì Yến Thần tức giận ném hộp quà về phía tôi.


Tôi né được, anh lập tức lao đến định kéo tôi lại, giơ tay lên như muốn tát tôi như trước kia.

 

Nhưng lần này tay anh vừa giơ lên đã bị tôi chặn lại.

 

“Tổng giám đốc Yến, anh có cách tán tỉnh con gái thật độc đáo và mạnh bạo nhỉ!”

 

Lần đầu tiên tôi dám chống lại anh ta, khiến Yến Thần sững người.


Tôi nhanh chóng hất tay anh ra, anh lảo đảo lùi lại vài bước, rồi ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn tôi:

 

“Ôn Noãn, em có biết mình đang nói gì không?”

 

Tôi bật cười:

 

“Tôi nói sai gì sao? Anh thích chơi trò yêu đương với sinh viên đại học, ai mà chẳng biết chuyện này?”

 

Từ một cô bạn gái ngoan ngoãn nghe lời, tôi giờ đây dám đứng dậy chống lại gã bạn trai độc đoán, khiến mọi người trong phòng đều kinh ngạc.


Đặc biệt là An Giai - bạn thân của tôi.

 

Cô ấy không ngờ rằng cậu mình lại là người tệ bạc đến vậy, lừa gạt cả bạn thân của cô.

 

Đám bạn của Yến Thần cuối cùng cũng hiểu ra chuyện, đồng loạt đứng về phía anh ta mà mắng chửi tôi.


An Giai thì chỉ đứng yên lặng, không nói gì, không hề động đậy.

 

Đúng lúc đó, nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật — Trương Dao — mới chậm rãi bước vào.


Thấy không khí căng thẳng, cô ta có phần ngơ ngác.

 

Tôi bước đến trước mặt cô ta, vỗ nhẹ vai rồi mỉm cười nói:

 

“Chúc mừng nhé, nhặt được một tên rác rưởi rồi.”

5

Nói xong, tôi sải bước rời khỏi biệt thự.


Về sau bọn họ có chửi tôi thế nào, đổ cho tôi tội gì, tôi cũng chẳng còn bận tâm nữa.

 

Một khoảng thời gian sau đó, không còn sự quấy rầy của Yến Thần giúp cuộc sống của tôi trở nên thoải mái hơn rất nhiều.


Chỉ là, những dòng trạng thái được cập nhật không thường xuyên trên vòng bạn bè của Trương Dao vẫn luôn nhắc tôi về mối tình cấm kỵ đã qua.

 

Ban đầu, vòng bạn bè của Trương Dao vẫn còn rất hạnh phúc ngọt ngào: Nào là đi nghỉ dưỡng ở bãi biển, tỏ tình trong buổi hòa nhạc, quà tặng ngày lễ tình nhân,... Nhìn vào thật khiến người ta ngưỡng mộ.

 

Nhưng chỉ vài ngày sau, cô ấy đã không còn đăng gì nữa.

 

Suy nghĩ một hồi, tôi vẫn quyết định gửi cho Yến Thần một tin nhắn chia tay.


Anh ta không trả lời nhưng điều đó với tôi giờ đã không còn quan trọng.

 

Tôi chỉ muốn nhắc anh ta rằng, giữa chúng tôi tất cả đã kết thúc rồi.


Xem như tự mình khép lại một cái kết viên mãn.

 

Tôi thỏa mãn đặt điện thoại xuống, tiếp tục cuộc sống thảnh thơi của mình.

 

Hôm ấy, tôi đang định đến công ty làm việc thì không ngờ, vừa bước vào cửa, bộ phận nhân sự đã đưa tôi một lá đơn xin nghỉ việc.


Họ nói rằng tôi đã phạm sai lầm nghiêm trọng trong công việc và yêu cầu tôi tự nguyện nghỉ việc.

 

“Tôi sai nghiêm trọng chỗ nào? Có bằng chứng không?”

 

Chức vụ này là do An Giai giúp tôi xin được.


Vì thế trong công ty, tôi luôn là một nhân viên bên lề, không hề tiếp xúc với dự án nào quan trọng, toàn là việc linh tinh vặt vãnh.


Tôi có muốn phạm sai lầm cũng khó.

 

Bây giờ lại viện ra lý do khiên cưỡng như vậy để đuổi tôi đi, thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

 

Nhưng tôi rất nhanh đã hiểu ra mọi chuyện.


Dù ban đầu tôi vào công ty này là nhờ An Giai, nhưng Yến Thần chắc chắn cũng đã giúp đỡ không ít ở phía sau.


Có lẽ bây giờ đuổi tôi đi, chính là ý của Yến Thần.

 

Nếu anh ta muốn đuổi tôi, vậy thì đúng lúc tôi cũng không muốn tiếp tục công việc không có tương lai này nữa.

 

“Muốn tôi đi thì được thôi, nhưng sa thải thì phải trả tôi tiền bồi thường theo chế độ n+1, thiếu một đồng cũng không được.”

 

Nhân sự không chịu nhượng bộ, tôi cũng kiên quyết không lùi bước.


Hai bên cứ giằng co như vậy mãi, cho đến khi Yến Thần nghe tin chạy tới.

 

Anh ta gọi tôi vào văn phòng.


Chỉ mấy ngày không gặp, trông anh ta tiều tụy thấy rõ, không còn thần sắc rạng rỡ như trước.

 

Nếu là trước đây, chắc chắn tôi đã đau lòng, đã tự trách và xin lỗi, rồi từ bỏ công việc để về nhà học nấu canh bồi bổ cho anh ta.


Bởi vì với tôi, anh ấy là cả thế giới, mọi thứ trong cuộc sống của tôi đều xoay quanh anh.

 

Chỉ cần anh không vui một chút, tôi đã nghĩ là do mình chưa chăm sóc tốt cho anh.


Vì yêu, tôi sẵn sàng hi sinh thời gian và sức lực của bản thân.

 

Nhưng bây giờ tôi không yêu nữa, nên tốt hay xấu của anh, tôi cũng không còn quan tâm.

 

“Vẫn còn giận à?”

 

“Giám đốc Yến, bộ phận nhân sự nói tôi làm sai nghiêm trọng, muốn sa thải tôi. Nhưng tôi chưa từng tiếp xúc với dự án lớn nào, cũng không phạm sai lầm. Vì vậy, yêu cầu tiền bồi thường theo n+1 là hoàn toàn hợp lý, đó là quyền lợi tôi đáng được hưởng.”


“Hơn nữa, nhận được tiền là tôi đi ngay.”

 

Thái độ điềm tĩnh, lời nói công việc ra công việc của tôi khiến Yến Thần có chút không quen.


Anh ta nhìn tôi rất lâu, có lẽ chưa từng thấy tôi lạnh nhạt như thế này.

 

“Em muốn rời xa anh đến vậy sao?”

 

“Mọi chuyện đã qua rồi. Giờ tôi chỉ muốn xin nghỉ việc.”

 

Bảy năm, đến tảng đá cũng sưởi ấm được, thế mà tôi lại không thể làm ấm trái tim anh, cũng không đổi được một lời thừa nhận từ anh.

 

Vậy thì tôi chọn từ bỏ.


Cuộc sống tự lừa dối bản thân, tôi đã quá mệt mỏi.

 

“Những ngày không có em, anh sống rất tệ.”


“Anh đã suy nghĩ rất nhiều, là lỗi của anh, anh không nên vì em yêu anh mà coi sự tốt bụng của em là điều hiển nhiên.”


“Anh thật sự rất hối hận.”

 

Yến Thần mệt mỏi day trán, trông thật sự uể oải.


Nhưng tôi nhìn thấy bộ dạng đó, lòng tôi lại không gợn sóng gì cả.

 

“Giờ nói những lời này, còn có ích gì sao?”

 

Thấy tôi lạnh lùng như vậy, cuối cùng Yến Thần cũng bắt đầu hoảng.

 

“Anh sai rồi, Noãn Noãn, em đừng rời xa anh. Chuyện hôm đó chúng ta coi như chưa từng xảy ra, anh hứa sau này sẽ đối xử tốt với em.”

 

“Muộn rồi, Yến Thần.”

 

“Không muộn!”

 

Nói rồi, anh ta bất chấp tôi có phản đối hay không, lấy điện thoại ra vừa kiểm tra lịch trình vừa nói:

 

“Noãn Noãn, không phải em luôn mong muốn xác định mối quan hệ giữa chúng ta sao?”


“Tối nay, tối nay chúng ta về nhà anh, nói với gia đình anh về mối quan hệ này.”

 

Con người ta luôn phải mất đi rồi mới biết trân trọng.


Nhưng có những cơ hội, có những người, chỉ cần bỏ lỡ một lần là mãi mãi không quay lại được nữa.

 

“Yến Thần, anh nghĩ cho kỹ đi, nếu công khai tình cảm với tôi, thì phải cắt đứt hoàn toàn với Trương Dao!”


“Anh làm được không?”

 

Yến Thần cũng lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng lên ban đầu dần trở nên ảm đạm.


Một lúc lâu sau, anh ta như thể đã hạ quyết tâm mà mở miệng:

 

“Được, sau này anh sẽ không liên lạc với cô ấy nữa, trong cuộc sống của anh chỉ có em thôi.”

 

Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh ta vang lên.


Là nhạc chuông riêng của Trương Dao.

 

Yến Thần theo bản năng định nghe máy, nhưng khi thấy tôi vẫn còn ở đó, anh ta lại do dự đứng yên.

 

“Yến Thần, anh còn nhớ lời hứa vừa rồi của mình không?”

 

Ánh mắt anh ta thoáng dao động, cuối cùng cũng dứt khoát tắt máy và để điện thoại sang một bên.

Loading...