Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Bảy Năm Tình Lặng, Một Khắc Tình Tan - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Nhưng Trương Dao sau khi không gọi được lần đầu, lập tức gọi đến lần thứ hai.


Yến Thần lại tiếp tục ngắt máy.

 

Hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần…


Cho đến lần thứ mười với cùng một giai điệu, Yến Thần bắt đầu bực bội và giải thích:

 

“Chắc là Trương Dao gặp chuyện gì đó, nếu không cô ấy sẽ không gọi liên tục như vậy.”

 

Tôi không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu nhìn tạp chí trong tay.

 

“Ôn Noãn, em có thể đừng lạnh lùng như vậy không! Nếu Trương Dao xảy ra chuyện gì, em có chịu trách nhiệm nổi không?”

 

Nói rồi, anh ta chẳng quan tâm tôi nghĩ gì mà trực tiếp nghe điện thoại.

 

Không rõ đầu dây bên kia nói gì, nhưng giọng anh ta mang theo sự lo lắng:


“Được, anh đến ngay, em đừng lo.”

 

Nói xong liền cầm lấy chìa khóa xe, bước nhanh ra cửa, mãi đến lúc sắp đi mới nhớ ra sự tồn tại của tôi.

 

“Trương Dao uống rượu lái xe rồi bị tai nạn, tình trạng nguy kịch, anh phải đến đó ngay.”

 

Thú thật, khi anh ta hứa sẽ cắt đứt với Trương Dao, tôi có chút dao động.


Nhưng bây giờ tất cả đều tan thành mây khói.

 

Những lời hứa kia, chẳng qua chỉ là để dỗ dành tôi. Sau khi qua chuyện, anh ta lại quên sạch sành sanh.

 

Tôi nhún vai thản nhiên.


“Được thôi, nhưng trước tiên hãy đồng ý khoản bồi thường n+1 của tôi, những chuyện khác tôi không quan tâm.”

 

“Trương Dao đang ở phòng cấp cứu, không thể trì hoãn, em đừng gây chuyện nữa!”

 

“Tôi không gây chuyện! Tôi chỉ đang bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình. Hôm nay nếu anh không đồng ý, thì đừng hòng rời khỏi đây.”

 

Nói rồi, tôi bước lên chặn trước cửa thang máy.

 

Quả nhiên, chỉ cần liên quan đến Trương Dao, anh ta có thể nhượng bộ tất cả.

 

Trước mặt tôi, anh ta gọi cho giám đốc nhân sự:


“Đơn yêu cầu n+1 của Ôn Noãn, chấp nhận đi.”

 

Cúp máy xong, anh ta tức giận nhìn tôi:


“Bây giờ em hài lòng rồi chứ!”

 

Nói rồi đẩy tôi ra khỏi cửa thang máy, không hề dừng lại mà rời đi ngay.

 

Sau khi nghỉ việc, việc đầu tiên tôi làm là rời khỏi thành phố này.

Tôi không muốn có thêm bất kỳ mối liên hệ nào với Yến Thần nữa, cũng không muốn nghe bất cứ tin tức gì về anh ta.


Còn về An Giai, từ sau buổi tụ họp lần đó khi biết tôi chính là "cô nhỏ chưa từng gặp mặt" của cô ấy, chúng tôi cũng không còn liên lạc.

 

Trước khi rời đi, tôi đã nói rõ với cô ấy rằng mình sẽ chuyển đến một thành phố khác để tìm cơ hội mới.


Tuy cô ấy có phần trách móc tôi vì không kể sớm về chuyện yêu đương với cậu nhỏ của cô ấy, nhưng cuối cùng cũng trả lời lại tôi:


“Nhớ chăm sóc bản thân, chúc mọi chuyện thuận lợi về sau.”

 

Thấy tin nhắn của An Giai tuy lòng tôi có chút không nỡ, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.


Sau khi nói chuyện rõ ràng với An Gia, tôi an tâm rời khỏi thành phố nơi mình đã sống nhiều năm.

 

Chỉ là tôi không ngờ rằng, mới nửa năm sau Yến Thần lại đuổi theo tôi đến tận đây.


 

Tôi đến một thành phố ven biển, tìm được một công việc mới tại một công ty.


Trong nửa năm qua, tôi làm việc hết sức chăm chỉ, lại có năng lực nổi bật, chẳng mấy chốc đã được thăng lên làm quản lý dự án.

 

Hôm đó, lãnh đạo của tôi – Hách Khải Minh – bảo tôi đi đàm phán một dự án mới, nhưng không ngờ, người phụ trách phía đối tác lại chính là Yến Thần.

 

Nhìn thấy anh ta, tôi theo bản năng muốn đứng dậy rời đi, nhưng lại bị trợ lý của anh ta chặn lại.

 

“Noãn Noãn, dự án còn chưa bắt đầu, em vội vàng gì mà đi thế?”

 

“Dự án này, tôi không làm nữa.”

 

Nói xong, tôi lập tức quay người rời đi.


Phải khó khăn lắm tôi mới quên được mối tình đau đớn ấy, làm sao có thể dễ dàng rơi vào đó lần nữa?

Nhưng Yến Thần lập tức đồng ý nhượng lại hai điểm lợi nhuận, chỉ cần tôi nhận dự án này.


Hách Khải Minh tìm đến tôi.


Anh ấy cũng là kiểu tổng tài bá đạo giống Yến Thần, chỉ khác một điều — anh ấy rất tôn trọng tôi.

 

Hách Khải Minh rót cho tôi một cốc nước:


“Em có hiềm khích gì với Yến tổng à?”


“Hách tổng, dự án này anh giao cho người khác đi, em không làm được đâu.”


“Nhưng bên đó nhượng hai điểm lợi nhuận, chỉ mong em nhận dự án này, anh còn biết làm sao?”

 

Hách Khải Minh chống tay lên bàn, người nghiêng về phía tôi, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.


Tôi hơi ngại ngùng cúi đầu, im lặng.

 

Việc tôi có thể thuận lợi ngồi vào vị trí quản lý dự án, không thể thiếu được sự dìu dắt của Hách Khải Minh.


Giành được dự án lớn từ Yến Thần, đối với công ty chỉ có lợi mà không có hại.

 

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải tiếp xúc với Yến Thần, lòng tôi lại bắt đầu do dự.


Liệu tôi thật sự nên nhận dự án này sao?

 

Thấy tôi lộ vẻ khó xử, Hách Khải Minh cũng không ép tôi thêm.


“Nếu em không muốn, vậy anh sẽ từ chối dự án này.”

 

Nói rồi, anh ấy lấy điện thoại ra định gọi, tôi vội vàng giữ tay anh lại.


“Anh điên rồi à? Dự án này đối với công ty toàn lợi, giờ bỏ đi thì thiệt hại biết bao nhiêu tiền.”

 

Hách Khải Minh thản nhiên nói:


“Nhưng em không muốn làm, anh cũng không thể ép em.”

 

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy tình cảm của anh, tim tôi bỗng đập loạn nhịp.


“Chỉ cần em vui, cho dù thiệt hại một chút cũng không sao cả.”

 

Khoảnh khắc ấy, tôi không thể không nhớ lại trước đây, đối diện giữa lợi ích và tôi, Yến Thần luôn không do dự mà chọn lợi ích.


Còn Hách Khải Minh lại đặt tôi lên hàng đầu. Điều đó khiến tôi không khỏi rung động.

 

Trái tim từng nguội lạnh với tình yêu bỗng chốc lại sống lại.


“Không sao, em chịu được. Dù sao cũng chỉ là công việc.”

 

Cuối cùng, tôi vẫn nhận lấy dự án này.


May mà trong quá trình làm việc, Yến Thần không hề có bất kỳ hành vi vượt giới hạn nào, giống như trước đó tôi chỉ đang tự suy diễn mà thôi.

 

Dần dần, tôi cũng buông lỏng sự cảnh giác.


Như vậy cũng tốt, chúng tôi hợp tác trên cơ sở công việc, có thể xem như đối tác chuyên nghiệp.

 

Trong suốt quá trình đó, Hách Khải Minh luôn dặn dò tôi: nếu thật sự không chịu nổi, cứ dừng lại, anh sẽ chịu toàn bộ hậu quả.


Tôi rất biết ơn sự quan tâm của anh ấy, nhưng tôi không muốn bỏ cuộc giữa chừng.

 

Dự án nhanh chóng đi đến giai đoạn kết thúc, tôi và Yến Thần cũng có thể chấm dứt hợp tác, không còn liên quan gì nữa.


Công ty nhờ đó mà phát triển thêm một bước, còn tôi thì nhận được một khoản thưởng hậu hĩnh.

 

Đúng dịp cuối năm, tôi đang định mời đồng nghiệp đi ăn mừng và đón giao thừa thì được thông báo Hách Khải Minh đã chuẩn bị xong tất cả.

 

Tối 31 tháng 12, trong phòng tiệc của khách sạn.


Vừa đến nơi, các đồng nghiệp đã mở champagne chúc mừng tôi.


Tôi mỉm cười trò chuyện với họ.

 

Bất ngờ bắt gặp ánh mắt im lặng của Yến Thần ở góc phòng, tôi hơi ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng quay đi và tiếp tục nói chuyện với đồng nghiệp, coi như không nhìn thấy anh ta.

 

Tôi và đồng nghiệp từ chuyện công việc, đến chuyện gia đình, tuổi thơ và những vấn đề lớn trong đời.

 

Đột nhiên, có người hỏi tôi:


“Chị Noãn à, chắc chị vẫn còn độc thân nhỉ? Làm việc chăm chỉ thế kia, trai nào chịu nổi?”

 

Tôi bật cười nhẹ.


Ngẩng đầu liếc nhìn Yến Thần đang ngồi đối diện với Hách Khải Minh.


Lúc này anh ta vẫn giữ vẻ bình thản nâng ly uống rượu, nhưng bàn tay gân guốc đã tiết lộ sự kích động bên trong.

 

Ngược lại, Hách Khải Minh bên cạnh lại đang ung dung ăn uống, không để lộ chút cảm xúc nào.

 

“Ơ, Hách tổng của chúng ta cũng đang độc thân mà? Đúng là người có chí lớn thường không vội chuyện gia đình. Nhưng mà sự nghiệp phát triển tốt như vậy rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn chứ nhỉ?”

 

Hách Khải Minh khẽ uống một ngụm rượu, chậm rãi nuốt xuống rồi liếc nhìn tôi một cái.


“Tôi có người mình thích rồi, chỉ là không biết cô ấy có thích tôi không.”

 

Tôi bỗng cảm thấy tim mình thắt lại, mặt đỏ bừng lên, vội vàng cúi đầu uống một hơi rượu.

 

Qua thời gian tiếp xúc này, tôi cũng hiểu được tấm lòng của Hách Khải Minh.


Khi bận rộn, luôn quan tâm đúng lúc.


Khi tranh luận, vô thức đứng về phía tôi.


Khi vui vẻ, luôn tận tâm đồng hành.

 

Tôi không động lòng mới là lạ.


Nhưng nhớ lại từng kỷ niệm với Yến Thần trước đây, tôi lại sợ mình sẽ đi vào vết xe đổ.

 

Thế nên tôi cứ nhắc nhở bản thân phải giữ khoảng cách, đợi đến khi bản thân đủ vững vàng mới tính chuyện tình cảm.

 

“Ai thế? Tổng Hách tài giỏi, giàu có như vậy mà còn bị từ chối sao?”


“Phải đó, nói đi, để tụi em góp ý cho.”

 

Các đồng nghiệp rôm rả bàn tán.


Hách Khải Minh vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

 

Không lâu sau, tất cả đồng nghiệp đều đồng loạt nhìn về phía tôi.


Ngay cả Yến Thần cũng đặt ly xuống, khoanh tay nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Không khí bỗng chốc trở nên yên lặng.

 

Một lúc sau, tôi là người đầu tiên đứng lên phá vỡ sự ngượng ngùng đó.


“Tôi đi vệ sinh một chút.”

 

Tôi vốc nước lạnh lên mặt để giữ đầu óc tỉnh táo.


Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, tôi lục khắp người cũng không tìm thấy khăn giấy.

 

Khi đang luống cuống thì…


Bất ngờ, một tờ giấy ăn được đưa đến trước mặt tôi.

 

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy gương mặt của Hách Khải Minh.

7

Tôi nhận lấy khăn giấy, lau tay và mặt.

 

“Vừa rồi chạy cái gì vậy? Sợ tôi ăn thịt em giữa đám đông à?”


“Không có đâu.”


Tôi cúi đầu ngượng ngùng, không dám nhìn vào mắt anh ấy.

 

“Tiểu Lý nói đúng, gần đây dự án xong xuôi rồi, hay là chúng ta nên nghiêm túc suy nghĩ về chuyện cả đời đi?”


“Gì cơ?”


Tôi giả vờ không hiểu.

 

Thấy tôi giả ngốc, giây sau Hách Khải Minh không vòng vo nữa, trực tiếp ôm eo tôi, ép tôi vào giữa bồn rửa mặt và anh ấy.

 

“Giả ngốc?”


“Hay là em không thích tôi?”

 

Tôi bị hành động của anh ấy làm cho hoảng sợ, liền ấp úng nói:


“Làm, làm gì có.”

 

“Vậy là chưa quên được người cũ?”


Lời anh nói như trúng tim đen khiến tôi lập tức phủ nhận.


“Sao có thể được chứ?”


“Vậy là vì sao?”

 

Hách Khải Minh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt như muốn xuyên thấu tôi.


Tôi vẫn giữ im lặng.

 

Đột nhiên, anh ấy nhíu mày.


“Chẳng lẽ em thích con gái?”


“Tôi rất bình thường mà!”

 

Anh ấy bật cười thành tiếng, chống tay lên bồn rửa, ghé sát lại nhìn tôi.


“Tối nay đến nhà tôi, đón năm mới cùng tôi.”

 

Thấy tôi định từ chối, anh nhanh tay dùng ngón trỏ bịt miệng tôi lại.


“Không được từ chối, nếu không tôi sẽ sa thải em!”

 

Tuy giọng điệu này tôi từng nghe từ Yến Thần, nhưng lần này tôi lại không cảm thấy phản cảm, thậm chí còn có chút kích động.

 

Thấy tôi không phản bác, Hách Khải Minh chầm chậm tiến sát hơn, ánh mắt dừng lại nơi môi tôi, ánh mắt như thèm khát.


Không nghi ngờ gì nữa, dường như giây sau anh ấy sẽ hôn tôi.

 

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng không tránh né.


Ngay lúc chúng tôi gần như sắp hôn nhau, giọng Yến Thần bỗng vang lên.

 

“Hai người đang làm gì vậy?”

 

Tôi quay đầu lại, thấy Yến Thần đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, tức giận nhìn chúng tôi.


Anh ta nhanh chóng bước tới, thô lỗ kéo Hách Khải Minh ra, giơ nắm đấm đấm mạnh một cú.

 

Tôi lập tức đứng chắn trước Hách Khải Minh, che chở cho anh ấy.


Thấy tôi bất ngờ chắn trước mặt, Yến Thần kịp thời thu lại cú đấm.

 

Tôi tức giận nhìn anh ta, từng chữ một:


“Yến tổng, đừng động vào bạn trai tôi!”

 

Nói xong, tôi gỡ tay anh ta đang nắm vai Hách Khải Minh ra.

 

Yến Thần nhìn tôi đầy kinh ngạc.


“Bạn trai?”


“Ôn Noãn, em đang đùa với tôi đấy à?”


“Chưa có sự cho phép của tôi, em dám yêu đương à?”

 

Bao ngày không gặp, Yến Thần vẫn y nguyên tính cách thiếu gia, lúc nào cũng cho mình là trung tâm.

 

“Yến tổng, tôi không còn là nhân viên của anh nữa, yêu ai hay không là chuyện riêng của tôi, anh không có quyền can thiệp!”

 

Yến Thần tức tối nhìn chúng tôi, nhưng không nói được câu nào.

 

Tôi không muốn giải thích thêm, kéo Hách Khải Minh định rời đi, lại bị anh ta giữ tay lại.


“Ôn Noãn, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

 

“Giữa chúng ta không còn gì để nói nữa.”

 

Yến Thần nghiến răng:


“Tôi nhận sai không được sao? Em muốn tôi cầu xin à?”

 

Thấy anh ta thật sự muốn nói chuyện, tôi khuyên Hách Khải Minh đi trước, sau đó theo Yến Thần ra hành lang.

 

“Em nói hắn là bạn trai em chỉ để chọc giận tôi đúng không?”


Vừa đứng yên, Yến Thần đã vội vã hỏi.

 

Thấy anh ta vội vã như thế, tôi bỗng cảm thấy buồn cười.


Mấy tháng trước, tôi cũng từng cuồng loạn hỏi anh ta như thế, xem anh ta có đang lừa tôi không.

 

Không ngờ giờ đây chúng tôi lại đổi vai.

 

“Chúng tôi mới xác định quan hệ. Nói ra cũng phải cảm ơn Yến tổng, nếu không phải anh hào phóng nhường hai điểm lợi nhuận, chúng tôi cũng không thể thuận lợi hoàn thành hợp đồng và nảy sinh tình cảm.”

 

Nghe tôi nói, Yến Thần chỉ thấy từng chữ như dao đâm vào tim.

 

Anh ta run rẩy cả người, giọng nói cũng run theo.


“Không thể nào, em với hắn sao có thể...”

 

“Sao lại không thể? Nên nhớ, khi xưa một thực tập sinh nhỏ như Trương Dao cũng lọt vào mắt Yến tổng, huống chi tôi là một quản lý dự án.”


“Có phải không, Yến tổng?”

 

Yến Thần bị tôi nói đến nỗi không cãi lại được, chỉ có thể lẩm bẩm:


“Không thể nào, Ôn Noãn em không thể như thế…”

 

“Yến tổng còn gì muốn nói không? Không thì tôi đi trước.”

 

Tôi xoay người định đi, Yến Thần lại giữ tay tôi, cầu xin:


“Ôn Noãn, đừng đối xử với tôi như vậy, đừng yêu người khác, đừng lấy chồng, được không?”


“Em biết không, tôi chịu nhường lợi nhuận lớn như vậy chỉ vì muốn quay lại với em, không phải để đẩy em vào vòng tay người khác!”

 

Anh ta cầu xin đầy điên cuồng, khiến tôi nhớ đến chính mình năm xưa, chỉ cảm thấy chán ghét.

 

“Cố gắng là sẽ có kết quả sao?”


“Nhưng Yến Thần, tôi cũng đã cố gắng suốt bảy năm, dốc lòng lấy lòng anh suốt bảy năm, cuối cùng tôi nhận được gì? Chẳng phải anh cũng chia tay tôi sao?”

 

“Vậy nên Yến Thần, đừng tự cảm động nữa, anh căn bản không yêu tôi, chỉ là thích cái cảm giác được tôi chăm sóc như bảo mẫu thôi.”

 

Nói xong, tôi hất tay anh ta ra.

 

“Từ nay đừng làm phiền tôi nữa, dự án anh muốn hủy thì hủy, chúng ta không cần gặp lại.”

 

Nói rồi tôi bước đi nhanh chóng, không quan tâm đến tiếng hét và cầu xin tuyệt vọng phía sau.

 

Khi tôi trở lại phòng tiệc, đúng lúc mọi người đang đếm ngược.

 

“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn!”


“Ba!”


“Hai!”


“Một!”

 

“Chúc mừng năm mới!”

 

Trong tiếng chúc mừng vang dội, Hách Khải Minh bất ngờ tỏ tình với tôi trước mặt mọi người.

 

“Ôn Noãn, tôi thích em, từ ngày em bước chân vào công ty tôi đã thích em rồi.”


“Giờ chúng ta đều độc thân, chi bằng thử ở bên nhau nhé?”

 

Anh ấy nhìn tôi đầy mong chờ.

 

Chắc bị việc Yến Thần xuất hiện làm kích động.

 

Tôi mỉm cười gật đầu.


“Được thôi.”

 

Hách Khải Minh có vẻ ngạc nhiên, rồi nhẹ nhõm cười rạng rỡ.

 

Các đồng nghiệp xung quanh cũng hò reo chúc mừng.

 

Tiếng pháo hoa năm mới, tiếng cười nói rộn ràng, hòa quyện thành ký ức đẹp đẽ nhất đầu năm mới của tôi.

 

Hách Khải Minh tiến triển rất nhanh, vừa xác định quan hệ đầu năm, anh đã lo chuyện cưới xin và đăng ký kết hôn.

 

Tôi biết anh đang sợ Yến Thần quay lại, muốn giành tôi lần nữa.

 

Nhưng khả năng đó sẽ không xảy ra.

 

Nhìn dáng vẻ bận rộn của anh vì chuyện cưới xin, tôi không khỏi cảm thán:


Một người đàn ông thực lòng yêu bạn, muốn sống cả đời với bạn, sẽ không ngại công khai mối quan hệ của hai người, chứ không phải luôn che giấu và lảng tránh bạn.

 

Khi ở bên Yến Thần suốt bảy năm, anh ta chưa từng công khai quan hệ của chúng tôi.


Ngay cả chuyện gặp mặt cha mẹ cũng là điều xa xỉ.

 

Nhưng Hách Khải Minh thì khác.


Sau khi bên nhau, anh ấy như muốn cho cả thế giới biết tôi là của anh ấy.


Đăng ảnh lên mạng xã hội, sắp xếp gặp mặt hai bên gia đình, thậm chí bạn học cấp ba lâu năm gặp lại cũng sẽ nói:


“Cô là vợ của Hách Khải Minh đúng không?”

 

Dù tôi có chút ngại ngùng, nhưng cảm giác được người mình yêu công nhận, lại khiến tôi thấy rất an lòng.

 

Chuẩn bị hôn lễ rất mệt nhưng Hách Khải Minh chưa bao giờ than phiền, ngược lại còn rất nhiệt tình, luôn hỏi ý kiến của tôi.

 

Cho đến trước Tết, anh vẫn đang bận rộn cho đám cưới.

 

Trong thời gian này, Yến Thần không xuất hiện lần nào nữa.

 

Chúng tôi gặp lại, là vào lễ cưới sau Tết. Lúc ấy anh ta cùng An Giai ngồi ở bàn “bạn của cô dâu”, lặng lẽ uống rượu.

 

Khi tôi và Hách Khải Minh tới mời rượu, đến lượt anh ta, anh đứng lên loạng choạng, nâng ly:


“Hách tổng, Hách phu nhân, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”


“Và Ôn Noãn, em nhất định phải hạnh phúc nhé.”

 

Ánh mắt anh ta đầy yêu thương sâu sắc, tôi mỉm cười đáp lại:


“Cảm ơn anh.”


Hách Khải Minh bên cạnh cũng mỉm cười phụ họa:


“Cảm ơn Yến tổng.”

 

Tối hôm đó, Yến Thần uống say khướt, cuối cùng được An Giai dìu về khách sạn.

 

Theo lời An Giai kể lại, trên đường về Yến Thần khóc nức nở như điên, luôn miệng lặp lại:


“Xin lỗi, là anh sai rồi…”

 

Sau lễ cưới, Hách Khải Minh nằm bên cạnh tôi, dè dặt hỏi:


“Em và Yến Thần, thật sự không còn khả năng nào nữa chứ?”


“Dĩ nhiên là không.”

 

“Anh không tin, em chứng minh đi.”

 

“Chứng minh thế nào nữa? Giấy đăng ký kết hôn cũng có rồi, người cũng gả cho anh rồi, còn muốn gì nữa?”

 

Hách Khải Minh khoanh tay, cười xấu xa:


“Vậy anh nói đấy, em đừng chối nhé.”


“Anh định làm gì?”


“Muốn có con, củng cố địa vị của anh.”


“Em, em còn chưa đồng ý mà!”


“Không phải do em quyết nữa rồi.”

(Hoàn)

Loading...