Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 18: Hai Câu Nói Của Anh
Thịnh Thiên Vỹ, chủ tịch tập đoàn Viễn Thăng nổi tiếng trong nước, mấy năm nay làm ăn rất mạnh mẽ, hưng thịnh, không những đẩy mạnh ngành sản xuất lông cừu của Ordos ra toàn thế giới mà còn hợp tác mua bán nguồn năng lượng với nước ngoài, có vị thế không thể xem thường. Cố Sơ không thể ngờ Hứa Đồng lại tìm một nhân vật tầm cỡ như vậy tới giải quyết chuyện của Cố Tư, trong lòng vừa cảm động lại vừa hoài nghi. Chị họ và người đàn ông trước mặt này có quan hệ gì?
Sau màn chào hỏi ngắn ngủi, Thịnh Thiên Vỹ bèn đi vào chuyện chính.
“Lần trước ở đồn công an, Cố Tư đã nói dối.” Anh kể lại tường tận những việc mình nghe ngóng được: “Một tháng trước, trong buổi tiệc, Cố Tư đúng là có nảy sinh mâu thuẫn với Tiêu Tuyết, mọi người đều chứng kiến. Nhưng sau khi bữa tiệc kết thúc, hai người họ lại một lần nữa cãi vã. Cố Tư và Tiêu Tuyết đã đánh nhau. Cố Tư ra tay không hề nhẹ, Tiêu Tuyết đã bị thương. Vì sự việc xảy ra sau bữa tiệc, khi mọi người đều đã ra về nên không ai nhìn thấy.”
Hứa Đồng sững người, Cố Sơ cũng chết đứng. Rất lâu sau, cô mới hoàn hồn trở lại, nói: “… Không thể nào! Từ nhỏ tới giờ, Cố Tư chưa bao giờ đánh nhau với ai.”
“Phía cảnh sát đã nắm được chứng cứ, chứng thực Cố Tư đúng là đã làm Tiêu Tuyết bị thương.” Thịnh Thiên Vỹ hạ giọng xuống rất thấp.
Cố Sơ cảm thấy như trong đầu chứa hàng vạn con ong mật, vo vo như sắp nổ tung. Cô cảm thấy có một khoảnh khắc trước mặt bỗng trắng xóa, gần như sắp ngất xỉu. Cô cố gắng nắm chặt tay lại, chỉ có nỗi đau khi đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay mới kéo được hồn vía đang du đãng của cô quay trở lại: “Cứ coi như… Cứ coi như đã từng xô xát thì cũng có thể chứng minh được điều gì? Lẽ nào chỉ vì nó từng ra tay đánh người mà nghi ngờ nó có động cơ giết người?”
“Vấn đề bây giờ là Cố Tư không hợp tác với việc điều tra của cảnh sát. Con bé chỉ thừa nhận đã từng đánh Tiêu Tuyết nhưng mục đích ra tay và những hiềm khích đối với Tiêu Tuyết thì một mực không nói.”
“Cố Tư chỉ không ưa Tiêu Tuyết một chút thôi. Nó từng nói với tôi, lúc ở bữa tiệc Tiêu Tuyết đã rất huênh hoang.” Cố Sơ hết lời thanh minh cho Cố Tư.
Thịnh Thiên Vỹ trầm ngâm, không nói gì.
“Phải chăng chuyện này không đơn giản như vậy?” Hứa Đồng để ý tới nét mặt của Thịnh Thiên Vỹ, nhạy bén hỏi một câu.
Sau khi nghe Hứa Đồng nói, Cố Sơ cũng phát hiện ra nét mặt nặng nề của Thịnh Thiên Vỹ. Một trái tim vốn đã điêu tàn trong mưa gió giờ lại bị kéo lên tận cổ họng, chất đầy hoang mang lo lắng: “Tổng giám đốc Thịnh! Có chuyện gì anh cứ nói thẳng.”
Thịnh Thiên Vỹ thở dài, ngước mắt lên nhìn Cố Sơ: “Tôi nghĩ cô đã biết pháp y phụ trách thi thể của Tiêu Tuyết là Lục Bắc Thần rồi phải không?”
Cố Sơ nghe thấy tiếng trái tim mình đập thịch một cái. Thứ nhất, câu nói này của Thịnh Thiên Vỹ đã khẳng định với cô rằng Tiêu Tuyết đích thực đã chết, hơn nữa cảnh sát cũng đã tìm thấy thi thể. Thứ hai, vị tiến sỹ nhân chủng học khét tiếng đó, người đàn ông giống Bắc Thâm y như đúc ấy quả nhiên là nhằm vào Tiêu Tuyết mới tới đây. Cô khẽ gật đầu, nhất thời cảm thấy khó mà chịu đựng nổi.
“Những chứng cứ liên quan tới việc Cố Tư đả thương người đều tới từ việc khám nghiệm thi thể. Lục Bắc Thần là người có quyền phát ngôn nhất.” Thịnh Thiên Vỹ nói rõ sự thật cho cô biết. Sau khi uống một ngụm cafe, anh đặt chiếc cốc xuống, rồi lại tiết lộ thêm: “Nghe nói, chính Lục Bắc Thần là người đặt bút ký tên.”
Cố Sơ siết chặt tách cafe, cảm giác lạnh lẽo lúc trước lại quay về. Bất thình lình, một tia chớp rạch ngang ngoài cửa sổ, ngay sau đó là một tiếng sấm vang dội làm khách trong quán cafe giật nảy mình. Cố Sơ cảm thấy cổ họng tắc nghẹn, không thể nói thành lời. Cô chỉ vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng mới có hai giờ chiều mà âm u như ban đêm. Đám mây đen xa gần cao thấp đó giống hệt như lưỡi hái trong tay thần chết, đang từng bước tới gần, bày ra sự đáng sợ, lăng trì sự tỉnh táo. Cố Sơ không thở nổi, trong đầu chỉ văng vẳng câu nói ban nãy của Thịnh Thiên Vỹ: Chính Lục Bắc Thần là người đặt bút ký tên…
“Nếu là giáo sư Lục phụ trách vụ này chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nhiều sao?” Hứa Đồng nhỏ giọng hỏi Thịnh Thiên Vỹ.
Cố Sơ nhìn chị ấy. Cô cảm thấy chị họ nói câu này nhất định là có căn cứ. Ai ngờ Thịnh Thiên Vỹ lại lắc đầu: “Những chuyện khác thì còn dễ thương lượng với Lục Bắc Thần, nhưng chỉ cần dính dáng tới công việc, cậu ấy sẽ không nể mặt bất kỳ ai. Con người cậu ấy nổi tiếng khắt khe, đừng hòng có người có thể phá vỡ nguyên tắc, quy định của cậu ấy. Anh cũng đã cố gắng lấy quan hệ ra để bảo cậu ấy buông tha. Cậu ấy thì hay rồi, nói hai câu đã đuổi anh đi.”
Lúc nói mấy lời này, Thịnh Thiên Vỹ có vẻ khóc dở mếu dở, Cố Sơ hoàn toàn nhận ra. Với địa vị xã hội của anh như ngày hôm nay, e là chẳng có mấy người dám không nể tình anh. Hứa Đồng nghe xong cực kỳ sửng sốt, bèn hỏi: “Anh ấy nói gì?”
Lần này Thịnh Thiên Vỹ nhìn thẳng vào Cố Sơ, khiến cô nổi da gà khắp người. Rất lâu sau, anh mới từ tốn nói: “Cậu ấy nói, ai buộc chuông hãy tự tới tháo chuông.”
Cố Sơ ngẩn người.
“Cậu ấy còn nói, cô Cố đây là người hiểu rõ câu nói này nhất…”
Sau màn chào hỏi ngắn ngủi, Thịnh Thiên Vỹ bèn đi vào chuyện chính.
“Lần trước ở đồn công an, Cố Tư đã nói dối.” Anh kể lại tường tận những việc mình nghe ngóng được: “Một tháng trước, trong buổi tiệc, Cố Tư đúng là có nảy sinh mâu thuẫn với Tiêu Tuyết, mọi người đều chứng kiến. Nhưng sau khi bữa tiệc kết thúc, hai người họ lại một lần nữa cãi vã. Cố Tư và Tiêu Tuyết đã đánh nhau. Cố Tư ra tay không hề nhẹ, Tiêu Tuyết đã bị thương. Vì sự việc xảy ra sau bữa tiệc, khi mọi người đều đã ra về nên không ai nhìn thấy.”
Hứa Đồng sững người, Cố Sơ cũng chết đứng. Rất lâu sau, cô mới hoàn hồn trở lại, nói: “… Không thể nào! Từ nhỏ tới giờ, Cố Tư chưa bao giờ đánh nhau với ai.”
“Phía cảnh sát đã nắm được chứng cứ, chứng thực Cố Tư đúng là đã làm Tiêu Tuyết bị thương.” Thịnh Thiên Vỹ hạ giọng xuống rất thấp.
Cố Sơ cảm thấy như trong đầu chứa hàng vạn con ong mật, vo vo như sắp nổ tung. Cô cảm thấy có một khoảnh khắc trước mặt bỗng trắng xóa, gần như sắp ngất xỉu. Cô cố gắng nắm chặt tay lại, chỉ có nỗi đau khi đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay mới kéo được hồn vía đang du đãng của cô quay trở lại: “Cứ coi như… Cứ coi như đã từng xô xát thì cũng có thể chứng minh được điều gì? Lẽ nào chỉ vì nó từng ra tay đánh người mà nghi ngờ nó có động cơ giết người?”
“Vấn đề bây giờ là Cố Tư không hợp tác với việc điều tra của cảnh sát. Con bé chỉ thừa nhận đã từng đánh Tiêu Tuyết nhưng mục đích ra tay và những hiềm khích đối với Tiêu Tuyết thì một mực không nói.”
“Cố Tư chỉ không ưa Tiêu Tuyết một chút thôi. Nó từng nói với tôi, lúc ở bữa tiệc Tiêu Tuyết đã rất huênh hoang.” Cố Sơ hết lời thanh minh cho Cố Tư.
Thịnh Thiên Vỹ trầm ngâm, không nói gì.
“Phải chăng chuyện này không đơn giản như vậy?” Hứa Đồng để ý tới nét mặt của Thịnh Thiên Vỹ, nhạy bén hỏi một câu.
Sau khi nghe Hứa Đồng nói, Cố Sơ cũng phát hiện ra nét mặt nặng nề của Thịnh Thiên Vỹ. Một trái tim vốn đã điêu tàn trong mưa gió giờ lại bị kéo lên tận cổ họng, chất đầy hoang mang lo lắng: “Tổng giám đốc Thịnh! Có chuyện gì anh cứ nói thẳng.”
Thịnh Thiên Vỹ thở dài, ngước mắt lên nhìn Cố Sơ: “Tôi nghĩ cô đã biết pháp y phụ trách thi thể của Tiêu Tuyết là Lục Bắc Thần rồi phải không?”
Cố Sơ nghe thấy tiếng trái tim mình đập thịch một cái. Thứ nhất, câu nói này của Thịnh Thiên Vỹ đã khẳng định với cô rằng Tiêu Tuyết đích thực đã chết, hơn nữa cảnh sát cũng đã tìm thấy thi thể. Thứ hai, vị tiến sỹ nhân chủng học khét tiếng đó, người đàn ông giống Bắc Thâm y như đúc ấy quả nhiên là nhằm vào Tiêu Tuyết mới tới đây. Cô khẽ gật đầu, nhất thời cảm thấy khó mà chịu đựng nổi.
“Những chứng cứ liên quan tới việc Cố Tư đả thương người đều tới từ việc khám nghiệm thi thể. Lục Bắc Thần là người có quyền phát ngôn nhất.” Thịnh Thiên Vỹ nói rõ sự thật cho cô biết. Sau khi uống một ngụm cafe, anh đặt chiếc cốc xuống, rồi lại tiết lộ thêm: “Nghe nói, chính Lục Bắc Thần là người đặt bút ký tên.”
Cố Sơ siết chặt tách cafe, cảm giác lạnh lẽo lúc trước lại quay về. Bất thình lình, một tia chớp rạch ngang ngoài cửa sổ, ngay sau đó là một tiếng sấm vang dội làm khách trong quán cafe giật nảy mình. Cố Sơ cảm thấy cổ họng tắc nghẹn, không thể nói thành lời. Cô chỉ vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng mới có hai giờ chiều mà âm u như ban đêm. Đám mây đen xa gần cao thấp đó giống hệt như lưỡi hái trong tay thần chết, đang từng bước tới gần, bày ra sự đáng sợ, lăng trì sự tỉnh táo. Cố Sơ không thở nổi, trong đầu chỉ văng vẳng câu nói ban nãy của Thịnh Thiên Vỹ: Chính Lục Bắc Thần là người đặt bút ký tên…
“Nếu là giáo sư Lục phụ trách vụ này chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nhiều sao?” Hứa Đồng nhỏ giọng hỏi Thịnh Thiên Vỹ.
Cố Sơ nhìn chị ấy. Cô cảm thấy chị họ nói câu này nhất định là có căn cứ. Ai ngờ Thịnh Thiên Vỹ lại lắc đầu: “Những chuyện khác thì còn dễ thương lượng với Lục Bắc Thần, nhưng chỉ cần dính dáng tới công việc, cậu ấy sẽ không nể mặt bất kỳ ai. Con người cậu ấy nổi tiếng khắt khe, đừng hòng có người có thể phá vỡ nguyên tắc, quy định của cậu ấy. Anh cũng đã cố gắng lấy quan hệ ra để bảo cậu ấy buông tha. Cậu ấy thì hay rồi, nói hai câu đã đuổi anh đi.”
Lúc nói mấy lời này, Thịnh Thiên Vỹ có vẻ khóc dở mếu dở, Cố Sơ hoàn toàn nhận ra. Với địa vị xã hội của anh như ngày hôm nay, e là chẳng có mấy người dám không nể tình anh. Hứa Đồng nghe xong cực kỳ sửng sốt, bèn hỏi: “Anh ấy nói gì?”
Lần này Thịnh Thiên Vỹ nhìn thẳng vào Cố Sơ, khiến cô nổi da gà khắp người. Rất lâu sau, anh mới từ tốn nói: “Cậu ấy nói, ai buộc chuông hãy tự tới tháo chuông.”
Cố Sơ ngẩn người.
“Cậu ấy còn nói, cô Cố đây là người hiểu rõ câu nói này nhất…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương