Bệnh Yêu
Chương 76: Đánh nhau
“Bạn trai của tôi… sẽ không bao giờ bỏ mặc tôi ở một bên bị người khác bắt nạt, còn mình thì đứng bên cạnh nhìn.”
***
Bạn trai của Mạnh Thính trông có vẻ là một người lạnh lùng rắn rỏi, dường như con người ấy không thích cười.
Cũng không tính là đẹp trai xuất sắc, nhưng tướng mạo quả thật không tệ. Nhưng người có mắt đều nhìn thấy rõ ràng là anh ta chạy từ công trường sang bên đây đó!
Quan trọng nhất đó là… chân của anh ta hình như có chút vấn đề…
Không giống như vừa mới bị thương, ngược lại trông như là bị tật hơn.
Tống Hoan Hoan nghĩ lại bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng, cô nàng chui đầu ra khỏi màn giường nhìn Mạnh Thính đang ngồi trước bàn học.
Người đẹp dịu dàng, đang vào cuối mùa hè phần da thịt lộ ra bên ngoài của cô dường như chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi sẽ tan thành nước ngay.
Nhìn hồi lâu, Tống Hoan Hoan mới rụt đầu trở lại giường.
Ngày thứ hai lúc đi học lý luận pháp luật, Tống Hoan Hoan khẽ nói với Mễ Lôi: “Mẹ tớ trước đây có nói qua, vợ chồng nghèo hèn trăm sự lo toan. Tớ cũng không biết có nên khuyên nhủ hay không, nhưng tớ cảm thấy bạn trai của cô ấy thật sự không xứng với cô ấy chút nào cả. Chắc có lẽ là thành tích của anh ta không tốt không có khả năng đậu vào đại học nên phải đến công trường làm công, đoán chừng anh ta còn không tặng nổi một bộ váy cho Mạnh Thính được nữa là.”
Mễ Lôi trừng mắt nhìn cô nàng: “Nói bậy bạ gì đó, điều quan trọng nhất khi hai người ở bên nhau không phải là những thứ này! Chân tình vốn dĩ hiếm thấy!”
“Vậy cậu nói xem sau này nếu mua nhà ở thì có cần tiền không? Nuôi con trẻ có cần tiền không? Cơm ăn áo mặc, tất cả những thứ đó đều là thứ hủy diệt tình yêu đấy, cũng không thể chỉ có tình yêu mà không quan tâm đến miếng cơm manh áo phải không, chẳng lẽ còn muốn Thính Thính của chúng ta nuôi hắn ta sao!”
Mễ Lôi câm nín.
Tuy Tống Hoan Hoan chỉ nói thao thao bất tuyệt vậy thôi nhưng cũng chẳng có cảm giác thành tựu gì, cô cũng không thể nào bởi vì bạn trai người ta nghèo mà đi khuyên hai người họ hãy chia tay đi được.
Chỉ là cô nàng có chút phiền muộn, Thính Thính của bọn họ là một đại mỹ nhân đó nha, muốn bạn trai dạng nào mà chẳng được.
Sau khi học xong tiết lý luận pháp luật, đang chuẩn bị đi ăn cơm trưa thì đụng phải Tần Dương.
Tần Dương mở cửa chiếc xe thể thao, đeo một chiếc kính râm, khi nhìn thấy Mạnh Thính đang ôm sách ra ngoài thì hai mắt phát sáng: “Mạnh Thính, gần đây có một nhà hàng Tây mới khai trương, có thể nể mặt đi ăn cơm với anh không?”
“Không đi.” Mạnh Thính ôm sách, đi vòng qua hắn hướng đến nhà ăn.
Tần Dương chạy đến ngăn cô lại: “Này, nghe nói nhà hàng ấy không tệ lắm đâu, xem như em không cần phải đáp ứng yêu cầu của anh cũng được, coi như giữa bạn bè ăn cơm với nhau cũng không sao mà đúng không?”
Các sinh viên khoa Luật vừa tan học ra, nhìn thấy một màn này đều rối rít ngó sang.
Tần Dương thường xuyên bày ra những trò như thế, Mạnh Thính mà cự tuyệt, mấy ngày sau hắn ta lại đến nữa.
Gần như đã trở thành cảnh tượng quen thuộc đối với khoa Luật.
Tưởng Dung không nhịn được cười: “Tần Dương, anh đừng có mà cản đường hoa khôi của tụi em nữa, người ta đã có bạn trai rồi, sao có thể ăn cơm cùng anh được chứ?”
Mạnh Thính quay đầu lại đã nhìn thấy Tưởng Dung đang đắc ý cười.
Tống Hoan Hoan bây giờ mà thấy Tưởng Dung là chán ghét cực kì, nghe vậy bèn cười lạnh: “Tưởng Dung, sang phòng mới ở cũng không tệ đó nha, cái đuôi lại vểnh lên trời thế kia rồi, không biết bạn cùng phòng của cô có biết cái tính tình đó của cô không nhỉ?”
“Cô uy hiếp tôi đó à? Lời tôi nói chính là sự thật, hôm qua tôi với những người khác đã trông thấy bạn trai của Mạnh Thính rồi, bạn trai cô ta nhìn thật thú vị à nha.”
Tần Dương nhíu mày, lúc trước hắn nghĩ Mạnh Thính chỉ nói bừa viện lý do mà thôi, không ngờ rằng cô thật sự có bạn trai, đã vậy còn rất nhiều người đã thấy qua rồi.
Tưởng Dung đung đưa chiếc điện thoại trong tay: “Tần Dương, anh có muốn xem thử không?”
Tần Dương dĩ nhiên là muốn, hắn rất muốn biết thằng con trai nào dám đoạt lấy người con gái của mình.
Tưởng Dung đưa di động sang: “Hôm qua lúc em đi ăn cơm trùng hợp gặp được hai người họ, vô tình chụp được.”
Thật sự đúng như cô ta nói, bối cảnh trong tấm ảnh xuất hiện hai người Mạnh Thính và Giang Nhẫn.
Mặc dù không được sắc nét lắm, nhưng người thiếu nữ mỉm cười xinh đẹp đáng yêu đang giơ muỗng kia quả thật là Mạnh Thính. Người con trai ngồi đối diện cô không thấy rõ lắm, nhưng quần áo trên người trông rất bẩn thỉu, trang phục màu đen dính vết xi măng, chỉ cần xem xét một chút liền hiểu được.
Tần Dương cau mày nhìn, bóng lưng này… ôi mẹ nó sao mà quen quá vậy.
Nhưng mà hắn cũng không nhớ nổi quen mắt chỗ nào, mẹ nó thằng con trai trong tấm hình này tuy rằng ăn mặc chẳng ra sao nhưng khí thế cực kỳ bức người. Tần Dương ném di động trả cho Tưởng Dung, nói với Mạnh Thính: “Em thích hắn cho nên mới không đồng ý tiếp nhận anh sao?”
Tưởng Dung cũng không quên châm dầu vào lửa: “Chân của bạn trai cô hình như có vấn đề, chậc chậc, không hổ danh là hoa khôi, gu thẩm mỹ thật là đặc biệt quá nha. Xin lỗi nha, trước đó không để ý có cô và bạn trai cô trong hình nên lỡ tay đem ảnh chụp đăng lên diễn đàn rồi.”
Tống Hoan Hoan tức sắp chết luôn rồi.
Cô nàng quay đầu nhìn Mạnh Thính rồi chợt ngẩn người. Lần đầu tiên Tống Hoan Hoan nhìn thấy Mạnh Thính tức giận!
Mạnh Thính đi vài bước đến: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Tưởng Dung sửng sốt một hồi: “Cô tưởng mình là ai, vì sao tôi phải đưa cho cô?”
“Cô dựa vào cái gì? Chỉ bằng việc cô nhiều lần chụp lén người khác, nhân phẩm bại hoại thôi sao. Tôi yêu thích bạn trai của tôi thì sao hả? Chẳng lẽ phải thích những kẻ bại hoại như cô thì mới gọi là bình thường? Cô mà xứng nói đến anh ấy sao? Có tư cách gì mà nhục mạ anh ấy hả? Cô mở miệng ra làm tôi cảm thấy thật bẩn thỉu!”
Mạnh Thính cắn răng, hốc mắt ửng đỏ.
Cô cực kỳ căm ghét loại người mang ánh mắt như Tưởng Dung.
Đó là ánh mắt mỉa mai, chế giễu người khác. Mạnh Thính tức giận đến phát run, cô càng căm hận loại hành vi của cô ta trong giờ phút này đây, cô ta dám nhấn mạnh vào nỗi chật vật của Giang Nhẫn ở hiện tại. Chàng thiếu niên của cô, rõ ràng là cực kỳ để ý đến điều này, chỉ có khi đứng dưới màn đêm thì anh mới có cảm giác tự do tự tại, điều ấy khiến cho cõi lòng của cô đau đến không chịu được.
Tan học người đến người đi.
Bên dưới dãy lầu dạy học, Mạnh Thính lên tiếng: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, mau chóng xóa hết tất cả ảnh chụp kia đi.”
“Hình tôi chụp tại sao tôi phải xóa? Cút!”
Mạnh Thính ném quyển sách pháp luật đang cầm trên tay, vừa khéo đập vào bả vai của Tưởng Dung.
Tưởng Dung cũng tức điên, không thèm quan tâm gì nữa nhào lên đánh Mạnh Thính.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Mạnh Thính đánh nhau, còn là bên dưới dãy lầu dạy học nữa. Bây giờ vốn đang là giờ ăn cơm trưa, ấy vậy mà có vô số người chạy đến xem náo nhiệt.
Mạnh Thính chưa từng đánh nhau bao giờ, mái tóc dài màu đen của cô rối tung, thật sự muốn đánh Tưởng Dung một trận cho ra hồn.
Tống Hoan Hoan vốn dĩ không ưa Tưởng Dung từ lâu rồi, cô nàng rất ma lanh, sợ Mạnh Thính sẽ chịu thiệt thòi bèn giả bộ đi khuyên can rồi nhân cơ hội đó cho Tưởng Dung mấy phát.
Tưởng Dung suýt chút nữa tức chết!
Đợi đến khi bạn cùng phòng của Tưởng Dung kịp phản ứng lại chạy đến kéo người ra thì mái tóc đuôi ngựa của Tưởng Dung đã bị kéo đến chật vật vô cùng. Bả vai cô ta đau gần chết rồi!
Mạnh Thính sờ sờ mặt mình, móng tay của Tưởng Dung cào lên gò má cô tạo nên một vết thương, có thể thấy được cô ta ghét nhất chính là gương mặt của cô.
Vị hoa khôi bình thường dịu dàng ôn nhu của bọn họ mà lại đi đánh nhau, gần như toàn bộ sinh viên khoa Luật đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Chờ một chút, chờ một chút.” Tần Dương ngăn Mạnh Thính lại, liếc mắt nhìn thấy trên khuôn mặt cô có một vết đỏ dài, thiếu nữ hốc mắt ửng đỏ nhưng đáy mắt lại trong suốt rất có thần. Rõ ràng nữ sinh đánh nhau thường không được đẹp mắt, nhưng Mạnh Thính lại tựa như một chú mèo nhỏ bị ức hiếp phải trở nên hung dữ, cả người cô bỗng trở nên sống động hẳn lên. Xinh đẹp đến mức khiến cho người ta phải trầm trồ kinh ngạc.
Khụ khụ, trên mặt cô vẫn còn mang vết đỏ, có lẽ chính bản thân cô cũng không hay biết mình có một vẻ đẹp khiến người ta muốn phạm tội cỡ nào.
Tần Dương nói: “Anh không có ý gì khác, anh thật sự rất thích em.”
Mạnh Thính nhặt sách của mình lên: “Anh thích tôi?”
“Đúng vậy!”
“Bạn trai của tôi…” Cặp mắt to của cô cong lên, “Sẽ không bao giờ bỏ mặc tôi ở một bên bị người khác bắt nạt, còn mình thì đứng bên cạnh nhìn.”
Tần Dương sửng sốt hồi lâu.
Hắn phiền lòng muốn chết: “Không phải vậy đâu, khi nãy anh cũng kéo bọn em ra mà. Anh cũng không thể đánh con gái, chẳng lẽ người kia của em ngay cả con gái mà cũng đánh luôn sao?”
Nếu là Giang Nhẫn thì sao, anh sẽ nổi điên lên cho mà xem.
Mạnh Thính cũng không thèm nhìn hắn nữa, cô rời đi cùng Tống Hoan Hoan.
Tống Hoan Hoan vô cùng mãn nguyện: “Khi nãy tớ thừa dịp đạp cô ta hai cú, thật là sảng khoái quá đi!”
Mễ Lôi nghe được những lời của Mạnh Thính, bây giờ cô ấy hết sức tò mò, người thiếu niên có thể khiến cho vị tiểu tiên nữ này vì anh ta mà đánh nhau, bộ dáng trông như thế nào nhỉ?
Đại học không phải cấp ba, mấy sự kiện đánh nhau thế này không có nhiều lắm, hơn nữa còn là hai nữ sinh của trường đại học có tiếng tăm.
Chuyện này trở nên vô cùng ầm ĩ, buổi chiều hôm đó Mạnh Thính liền bị giáo viên hướng dẫn gọi lên văn phòng.
Lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên bởi vì vi phạm kỹ luật mà bị thầy cô giáo gọi đến.
Cô giáo hướng dẫn hỏi: “Các em nói thử xem đã có chuyện gì xảy ra?”
Tưởng Dung cắn răng: “Em không cẩn thận chụp trúng bạn trai của bạn ấy, Mạnh Thính muốn cướp di động của em, em không cho, bạn ấy liền lấy sách nện vào em. Là bạn ấy ra tay trước, em chỉ là tức giận quá nên mới đánh lại thôi ạ.”
“Mạnh Thính em có gì muốn nói không?”
“Hình là do cô ta cố ý chụp, còn không chịu xóa đi. Lúc trước cô ta đã chụp lén em một lần rồi, còn đăng tải lên mạng…”
Tưởng Dung hô to: “Cô nói bậy!”
Giảng viên hướng dẫn hỏi Mạnh Thính: “Có gì chứng minh được bạn ấy chụp lén em không?”
“Bạn cùng phòng của em đều biết rõ.”
Tưởng Dung cười lạnh: “Mấy người các cô là bạn cùng phòng, đương nhiên là nói giúp cho nhau rồi. Các cô chán ghét tôi cũng không phải ngày một ngày hai.”
“Được rồi, lời Tưởng Dung nói cũng có lý. Giữa bạn cùng phòng với nhau đều có thể bao che lẫn nhau. Lần trước chuyện Tưởng Dung xin đổi phòng các giảng viên cũng có biết. Nhưng trong điện thoại của Tưởng Dung có ảnh chụp của Mạnh Thính cũng là hành vi sai trái. Hai người các em còn đánh nhau ngay bên dưới lầu dạy học gây nên ảnh hưởng xấu, nhà trường yêu cầu thầy nói chuyện trước với các em.” Cô giáo hướng dẫn đẩy kính mắt, “Cũng không thể xử phạt các em được, hai đứa đều là con gái, cũng cần mặt mũi chứ có đúng không? Hôm nay trước khi tan học mỗi người các em viết một bản kiểm điểm giao nộp xem như là chấm dứt chuyện này, tự kiểm điểm bản thân, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì đều không được phép hành động theo cảm tính.”
Buổi chiều tháng Mười, bên trong phòng học chỉ còn lại một mình Mạnh Thính.
Tưởng Dung đã viết xong và nộp luôn bản kiểm điểm lên trên, trên bàn Mạnh Thính vẫn là một tờ giấy trắng, một chữ cô cũng không thể viết xuống được.
Tần Dương sau khi quay về suy nghĩ thật lâu, lúc hắn ta đến gặp cô thì đã thấy được dáng vẻ này.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi vào cửa sổ, gò má cô vùi vào hai tay, trông vừa uất ức vừa đáng thương.
Tần Dương muốn tiến đến an ủi cô một chút, cô ngoan ngoãn như vậy, chắc là từ nhỏ đến lớn chưa từng viết kiểm điểm bao giờ, đương nhiên là không thể viết được rồi, hắn có thể viết thay cô.
Nhưng Tần Dương vừa định tiến đến thì cửa trước bỗng xuất hiện một thiếu niên đang bước đến đó.
Trên mái tóc đen nhánh của thiếu niên hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, áo sơ mi trắng phác họa lên đường nét cơ thể. Vẻ mặt của người kia rất lạnh lùng, khi đối diện với cặp mắt đen láy của anh ta, trong phút chốc Tần Dương bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng.
Hắn có quên ai đi nữa cũng không dám quên vị “gia” này.
Mẹ nó Giang Nhẫn!
Vị con ông cháu cha bậc nhất ở thành phố B, cái tên điên trên đầu bị đập một cú cũng không thèm rên tiếng nào! Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra bóng lưng trong tấm hình kia sao lại quen mắt như vậy! Không phải đó chứ, bạn trai của Mạnh Thính là Giang Nhẫn?
Cái người trong miệng bọn họ là tên nghèo túng, là tên đi cà thọt từ công trường chạy đến là Giang Nhẫn đó sao!
Tần Dương chảnh chọe đã quen thói, nhưng hắn biết cái tên Giang Nhẫn này mẹ nó không phải là người bình thường! Ánh mắt Giang Nhẫn đang nhìn hắn kia, thật khiến cho toàn thân hắn đều không ổn: “Anh, anh Nhẫn?”
Giang Nhẫn không để ý tới hắn, cô thiếu nữ ngồi bên cửa sổ nghe được hai chữ “anh Nhẫn” thì ngẩng đầu lên.
Đuôi mắt cô ửng hồng.
Giang Nhẫn không nói một lời đi qua, ôm cái đầu nhỏ của cô vào trong ngực: “Đừng sợ, có anh ở đây, không sao hết.”
“Giang Nhẫn.” Cô nhẹ nhàng gọi.
“Cho anh xem mặt em chút nhé.” Anh nâng cằm cô lên.
Chỉ trong chớp mắt, Mạnh Thính nhìn xuyên qua cặp mắt đen nhánh không chút cảm xúc của anh, thấy được sự thâm trầm giận dữ đang cố gắng đè nén.
“Không sao, em không đau.” Cô cong môi, giọng nói ngọt ngào, “Sao anh lại đến đây?”
“Tôn Nghị nói em đánh nhau.”
“Tôn Nghị là ai?”
“Một giáo sư ở trường của em.” Anh khẽ nói, “Sao lại đánh nhau với người ta?”
Mạnh Thính có cảm giác bất an như một đứa trẻ khi đối mặt với phụ huynh của mình, cô buông xuống hàng mi dài: “Không phải anh đã trở về thành phố H rồi à?”
“Tối nay về.” Anh liếc mắt nhìn vết thương trên mặt cô, từ đầu đến cuối không hề nở một nụ cười.
Mạnh Thính cẩn thận nhìn anh, vẫn không nói cho anh biết nguyên nhân vì sao lại đánh nhau: “Em đánh thắng đó, đánh đến bả vai của cô ta đau điếng luôn. Em còn đánh mấy phát, Tống Hoan Hoan cũng đá cô ta mấy cú.”
Cho nên không bị thiệt thòi đâu nha.
Anh sờ sờ tóc cô, giọng nói khàn khàn vang lên: “Ừm, Thính Thính thật là lợi hại.”
Khuôn mặt Mạnh Thính nóng lên.
Tần Dương đã sớm chuồn đi, trong phòng học chỉ có hai người bọn họ.
Mạnh Thính cảm thấy Giang Nhẫn có gì đó không được bình thường, bàn tay bé nhỏ của cô cầm lấy tay anh: “Anh tức giận à?”
“Không có.”
Nhưng khi cô chạm vào đầu ngón tay anh mới giật mình nhận ra nhiệt độ trên người anh cực kì nóng hổi. Giống như ngày đó khi ở bên ngoài bệnh viện, hay ở bên ngoài cửa hàng bán đĩa nhạc cổ xưa, anh đứng dưới màn mưa lần đầu tiên hôn cô. Hay khi lúc anh phát bệnh đánh Trần Thước kia thảm thương vô cùng.
Anh nắm chặt tay của cô.
“Sao lại có vẻ mặt này, sợ anh à?”
Mạnh Thính có chút hoảng hốt, lắc đầu.
“Anh định làm gì Tưởng Dung?”
Nghe được cái tên Tưởng Dung thốt ra từ miệng cô, vậy mà Giang Nhẫn một chút kinh ngạc đều không có, ngược lại anh còn mỉm cười: “Em thấy thế nào?”
Mạnh Thính thề, cô không phải cố ý. Nhưng vào một buổi hoàng hôn trong như thế này, từ trên người anh có như thấy được bóng dáng thiếu niên tàn nhẫn vô tình thừa kế sản nghiệp gia đình ở đời trước.
Không có độ ấm, phẫn nộ đến cực hạn, cảm xúc không ổn định, khiến cho người khác phải sợ hãi đến run rẩy. Vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cô biết Giang Nhẫn không được bình thường, nhưng hôm nay anh rõ ràng có chút không thể kiểm soát được.
Giang Nhẫn nhắm hai mắt lại, bình ổn lại hô hấp: “Ngoan, đừng sợ. Anh sẽ không làm gì cô ta.”
Anh cong môi: “Thính Thính cho anh xem một chút, còn có chỗ nào bị thương nữa hay không?”
Cô lắc đầu, nghi ngờ nhìn anh.
Giang Nhẫn ôm cô, để cô ngồi trong lồng ngực của mình.
Mạnh Thính cảm thấy tư thế này thật xấu hổ, mặc dù trong phòng học không có ai. Cô không nhịn được khẽ di chuyển muốn rời khỏi. Cằm Giang Nhẫn đặt trên hõm vai cô: “Em vì anh mà tức giận, anh rất vui.”
Mạnh Thính nhỏ giọng nói: “Nhưng nhìn anh không giống vui vẻ chút nào.”
“Bởi vì em bị thương.”
“Lần sau sẽ không.” Trên khuôn mặt nhỏ của cô tràn đầy nghiêm túc hồi tưởng lại: “Chưa đánh nhau bao giờ, lần sau sẽ có kinh nghiệm.” Cô tưởng tượng ra lần sau mình có thể đánh thắng thì có chút phấn khích.
Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên: “Còn dám có lần sau?”
“Anh mau buông em ra trước đã, em không viết xong kiểm điểm thì không thể tan học được.” Cô chạm vào thắt lưng kim loại của anh, chợt không dám động đậy gì nữa.
“Em không sai.” Anh nhàn nhạt nói, “Không cho phép viết.”
Chỉ cần anh còn sống thì cô có làm bất cứ cái gì cũng đều không sai.
Mạnh Thính ngước mắt nhìn cái cằm kiên nghị của anh, người con trai này thật hung dữ quá nha.
Hết chương 76
***
Bạn trai của Mạnh Thính trông có vẻ là một người lạnh lùng rắn rỏi, dường như con người ấy không thích cười.
Cũng không tính là đẹp trai xuất sắc, nhưng tướng mạo quả thật không tệ. Nhưng người có mắt đều nhìn thấy rõ ràng là anh ta chạy từ công trường sang bên đây đó!
Quan trọng nhất đó là… chân của anh ta hình như có chút vấn đề…
Không giống như vừa mới bị thương, ngược lại trông như là bị tật hơn.
Tống Hoan Hoan nghĩ lại bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng, cô nàng chui đầu ra khỏi màn giường nhìn Mạnh Thính đang ngồi trước bàn học.
Người đẹp dịu dàng, đang vào cuối mùa hè phần da thịt lộ ra bên ngoài của cô dường như chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi sẽ tan thành nước ngay.
Nhìn hồi lâu, Tống Hoan Hoan mới rụt đầu trở lại giường.
Ngày thứ hai lúc đi học lý luận pháp luật, Tống Hoan Hoan khẽ nói với Mễ Lôi: “Mẹ tớ trước đây có nói qua, vợ chồng nghèo hèn trăm sự lo toan. Tớ cũng không biết có nên khuyên nhủ hay không, nhưng tớ cảm thấy bạn trai của cô ấy thật sự không xứng với cô ấy chút nào cả. Chắc có lẽ là thành tích của anh ta không tốt không có khả năng đậu vào đại học nên phải đến công trường làm công, đoán chừng anh ta còn không tặng nổi một bộ váy cho Mạnh Thính được nữa là.”
Mễ Lôi trừng mắt nhìn cô nàng: “Nói bậy bạ gì đó, điều quan trọng nhất khi hai người ở bên nhau không phải là những thứ này! Chân tình vốn dĩ hiếm thấy!”
“Vậy cậu nói xem sau này nếu mua nhà ở thì có cần tiền không? Nuôi con trẻ có cần tiền không? Cơm ăn áo mặc, tất cả những thứ đó đều là thứ hủy diệt tình yêu đấy, cũng không thể chỉ có tình yêu mà không quan tâm đến miếng cơm manh áo phải không, chẳng lẽ còn muốn Thính Thính của chúng ta nuôi hắn ta sao!”
Mễ Lôi câm nín.
Tuy Tống Hoan Hoan chỉ nói thao thao bất tuyệt vậy thôi nhưng cũng chẳng có cảm giác thành tựu gì, cô cũng không thể nào bởi vì bạn trai người ta nghèo mà đi khuyên hai người họ hãy chia tay đi được.
Chỉ là cô nàng có chút phiền muộn, Thính Thính của bọn họ là một đại mỹ nhân đó nha, muốn bạn trai dạng nào mà chẳng được.
Sau khi học xong tiết lý luận pháp luật, đang chuẩn bị đi ăn cơm trưa thì đụng phải Tần Dương.
Tần Dương mở cửa chiếc xe thể thao, đeo một chiếc kính râm, khi nhìn thấy Mạnh Thính đang ôm sách ra ngoài thì hai mắt phát sáng: “Mạnh Thính, gần đây có một nhà hàng Tây mới khai trương, có thể nể mặt đi ăn cơm với anh không?”
“Không đi.” Mạnh Thính ôm sách, đi vòng qua hắn hướng đến nhà ăn.
Tần Dương chạy đến ngăn cô lại: “Này, nghe nói nhà hàng ấy không tệ lắm đâu, xem như em không cần phải đáp ứng yêu cầu của anh cũng được, coi như giữa bạn bè ăn cơm với nhau cũng không sao mà đúng không?”
Các sinh viên khoa Luật vừa tan học ra, nhìn thấy một màn này đều rối rít ngó sang.
Tần Dương thường xuyên bày ra những trò như thế, Mạnh Thính mà cự tuyệt, mấy ngày sau hắn ta lại đến nữa.
Gần như đã trở thành cảnh tượng quen thuộc đối với khoa Luật.
Tưởng Dung không nhịn được cười: “Tần Dương, anh đừng có mà cản đường hoa khôi của tụi em nữa, người ta đã có bạn trai rồi, sao có thể ăn cơm cùng anh được chứ?”
Mạnh Thính quay đầu lại đã nhìn thấy Tưởng Dung đang đắc ý cười.
Tống Hoan Hoan bây giờ mà thấy Tưởng Dung là chán ghét cực kì, nghe vậy bèn cười lạnh: “Tưởng Dung, sang phòng mới ở cũng không tệ đó nha, cái đuôi lại vểnh lên trời thế kia rồi, không biết bạn cùng phòng của cô có biết cái tính tình đó của cô không nhỉ?”
“Cô uy hiếp tôi đó à? Lời tôi nói chính là sự thật, hôm qua tôi với những người khác đã trông thấy bạn trai của Mạnh Thính rồi, bạn trai cô ta nhìn thật thú vị à nha.”
Tần Dương nhíu mày, lúc trước hắn nghĩ Mạnh Thính chỉ nói bừa viện lý do mà thôi, không ngờ rằng cô thật sự có bạn trai, đã vậy còn rất nhiều người đã thấy qua rồi.
Tưởng Dung đung đưa chiếc điện thoại trong tay: “Tần Dương, anh có muốn xem thử không?”
Tần Dương dĩ nhiên là muốn, hắn rất muốn biết thằng con trai nào dám đoạt lấy người con gái của mình.
Tưởng Dung đưa di động sang: “Hôm qua lúc em đi ăn cơm trùng hợp gặp được hai người họ, vô tình chụp được.”
Thật sự đúng như cô ta nói, bối cảnh trong tấm ảnh xuất hiện hai người Mạnh Thính và Giang Nhẫn.
Mặc dù không được sắc nét lắm, nhưng người thiếu nữ mỉm cười xinh đẹp đáng yêu đang giơ muỗng kia quả thật là Mạnh Thính. Người con trai ngồi đối diện cô không thấy rõ lắm, nhưng quần áo trên người trông rất bẩn thỉu, trang phục màu đen dính vết xi măng, chỉ cần xem xét một chút liền hiểu được.
Tần Dương cau mày nhìn, bóng lưng này… ôi mẹ nó sao mà quen quá vậy.
Nhưng mà hắn cũng không nhớ nổi quen mắt chỗ nào, mẹ nó thằng con trai trong tấm hình này tuy rằng ăn mặc chẳng ra sao nhưng khí thế cực kỳ bức người. Tần Dương ném di động trả cho Tưởng Dung, nói với Mạnh Thính: “Em thích hắn cho nên mới không đồng ý tiếp nhận anh sao?”
Tưởng Dung cũng không quên châm dầu vào lửa: “Chân của bạn trai cô hình như có vấn đề, chậc chậc, không hổ danh là hoa khôi, gu thẩm mỹ thật là đặc biệt quá nha. Xin lỗi nha, trước đó không để ý có cô và bạn trai cô trong hình nên lỡ tay đem ảnh chụp đăng lên diễn đàn rồi.”
Tống Hoan Hoan tức sắp chết luôn rồi.
Cô nàng quay đầu nhìn Mạnh Thính rồi chợt ngẩn người. Lần đầu tiên Tống Hoan Hoan nhìn thấy Mạnh Thính tức giận!
Mạnh Thính đi vài bước đến: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Tưởng Dung sửng sốt một hồi: “Cô tưởng mình là ai, vì sao tôi phải đưa cho cô?”
“Cô dựa vào cái gì? Chỉ bằng việc cô nhiều lần chụp lén người khác, nhân phẩm bại hoại thôi sao. Tôi yêu thích bạn trai của tôi thì sao hả? Chẳng lẽ phải thích những kẻ bại hoại như cô thì mới gọi là bình thường? Cô mà xứng nói đến anh ấy sao? Có tư cách gì mà nhục mạ anh ấy hả? Cô mở miệng ra làm tôi cảm thấy thật bẩn thỉu!”
Mạnh Thính cắn răng, hốc mắt ửng đỏ.
Cô cực kỳ căm ghét loại người mang ánh mắt như Tưởng Dung.
Đó là ánh mắt mỉa mai, chế giễu người khác. Mạnh Thính tức giận đến phát run, cô càng căm hận loại hành vi của cô ta trong giờ phút này đây, cô ta dám nhấn mạnh vào nỗi chật vật của Giang Nhẫn ở hiện tại. Chàng thiếu niên của cô, rõ ràng là cực kỳ để ý đến điều này, chỉ có khi đứng dưới màn đêm thì anh mới có cảm giác tự do tự tại, điều ấy khiến cho cõi lòng của cô đau đến không chịu được.
Tan học người đến người đi.
Bên dưới dãy lầu dạy học, Mạnh Thính lên tiếng: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, mau chóng xóa hết tất cả ảnh chụp kia đi.”
“Hình tôi chụp tại sao tôi phải xóa? Cút!”
Mạnh Thính ném quyển sách pháp luật đang cầm trên tay, vừa khéo đập vào bả vai của Tưởng Dung.
Tưởng Dung cũng tức điên, không thèm quan tâm gì nữa nhào lên đánh Mạnh Thính.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên Mạnh Thính đánh nhau, còn là bên dưới dãy lầu dạy học nữa. Bây giờ vốn đang là giờ ăn cơm trưa, ấy vậy mà có vô số người chạy đến xem náo nhiệt.
Mạnh Thính chưa từng đánh nhau bao giờ, mái tóc dài màu đen của cô rối tung, thật sự muốn đánh Tưởng Dung một trận cho ra hồn.
Tống Hoan Hoan vốn dĩ không ưa Tưởng Dung từ lâu rồi, cô nàng rất ma lanh, sợ Mạnh Thính sẽ chịu thiệt thòi bèn giả bộ đi khuyên can rồi nhân cơ hội đó cho Tưởng Dung mấy phát.
Tưởng Dung suýt chút nữa tức chết!
Đợi đến khi bạn cùng phòng của Tưởng Dung kịp phản ứng lại chạy đến kéo người ra thì mái tóc đuôi ngựa của Tưởng Dung đã bị kéo đến chật vật vô cùng. Bả vai cô ta đau gần chết rồi!
Mạnh Thính sờ sờ mặt mình, móng tay của Tưởng Dung cào lên gò má cô tạo nên một vết thương, có thể thấy được cô ta ghét nhất chính là gương mặt của cô.
Vị hoa khôi bình thường dịu dàng ôn nhu của bọn họ mà lại đi đánh nhau, gần như toàn bộ sinh viên khoa Luật đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Chờ một chút, chờ một chút.” Tần Dương ngăn Mạnh Thính lại, liếc mắt nhìn thấy trên khuôn mặt cô có một vết đỏ dài, thiếu nữ hốc mắt ửng đỏ nhưng đáy mắt lại trong suốt rất có thần. Rõ ràng nữ sinh đánh nhau thường không được đẹp mắt, nhưng Mạnh Thính lại tựa như một chú mèo nhỏ bị ức hiếp phải trở nên hung dữ, cả người cô bỗng trở nên sống động hẳn lên. Xinh đẹp đến mức khiến cho người ta phải trầm trồ kinh ngạc.
Khụ khụ, trên mặt cô vẫn còn mang vết đỏ, có lẽ chính bản thân cô cũng không hay biết mình có một vẻ đẹp khiến người ta muốn phạm tội cỡ nào.
Tần Dương nói: “Anh không có ý gì khác, anh thật sự rất thích em.”
Mạnh Thính nhặt sách của mình lên: “Anh thích tôi?”
“Đúng vậy!”
“Bạn trai của tôi…” Cặp mắt to của cô cong lên, “Sẽ không bao giờ bỏ mặc tôi ở một bên bị người khác bắt nạt, còn mình thì đứng bên cạnh nhìn.”
Tần Dương sửng sốt hồi lâu.
Hắn phiền lòng muốn chết: “Không phải vậy đâu, khi nãy anh cũng kéo bọn em ra mà. Anh cũng không thể đánh con gái, chẳng lẽ người kia của em ngay cả con gái mà cũng đánh luôn sao?”
Nếu là Giang Nhẫn thì sao, anh sẽ nổi điên lên cho mà xem.
Mạnh Thính cũng không thèm nhìn hắn nữa, cô rời đi cùng Tống Hoan Hoan.
Tống Hoan Hoan vô cùng mãn nguyện: “Khi nãy tớ thừa dịp đạp cô ta hai cú, thật là sảng khoái quá đi!”
Mễ Lôi nghe được những lời của Mạnh Thính, bây giờ cô ấy hết sức tò mò, người thiếu niên có thể khiến cho vị tiểu tiên nữ này vì anh ta mà đánh nhau, bộ dáng trông như thế nào nhỉ?
Đại học không phải cấp ba, mấy sự kiện đánh nhau thế này không có nhiều lắm, hơn nữa còn là hai nữ sinh của trường đại học có tiếng tăm.
Chuyện này trở nên vô cùng ầm ĩ, buổi chiều hôm đó Mạnh Thính liền bị giáo viên hướng dẫn gọi lên văn phòng.
Lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên bởi vì vi phạm kỹ luật mà bị thầy cô giáo gọi đến.
Cô giáo hướng dẫn hỏi: “Các em nói thử xem đã có chuyện gì xảy ra?”
Tưởng Dung cắn răng: “Em không cẩn thận chụp trúng bạn trai của bạn ấy, Mạnh Thính muốn cướp di động của em, em không cho, bạn ấy liền lấy sách nện vào em. Là bạn ấy ra tay trước, em chỉ là tức giận quá nên mới đánh lại thôi ạ.”
“Mạnh Thính em có gì muốn nói không?”
“Hình là do cô ta cố ý chụp, còn không chịu xóa đi. Lúc trước cô ta đã chụp lén em một lần rồi, còn đăng tải lên mạng…”
Tưởng Dung hô to: “Cô nói bậy!”
Giảng viên hướng dẫn hỏi Mạnh Thính: “Có gì chứng minh được bạn ấy chụp lén em không?”
“Bạn cùng phòng của em đều biết rõ.”
Tưởng Dung cười lạnh: “Mấy người các cô là bạn cùng phòng, đương nhiên là nói giúp cho nhau rồi. Các cô chán ghét tôi cũng không phải ngày một ngày hai.”
“Được rồi, lời Tưởng Dung nói cũng có lý. Giữa bạn cùng phòng với nhau đều có thể bao che lẫn nhau. Lần trước chuyện Tưởng Dung xin đổi phòng các giảng viên cũng có biết. Nhưng trong điện thoại của Tưởng Dung có ảnh chụp của Mạnh Thính cũng là hành vi sai trái. Hai người các em còn đánh nhau ngay bên dưới lầu dạy học gây nên ảnh hưởng xấu, nhà trường yêu cầu thầy nói chuyện trước với các em.” Cô giáo hướng dẫn đẩy kính mắt, “Cũng không thể xử phạt các em được, hai đứa đều là con gái, cũng cần mặt mũi chứ có đúng không? Hôm nay trước khi tan học mỗi người các em viết một bản kiểm điểm giao nộp xem như là chấm dứt chuyện này, tự kiểm điểm bản thân, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì đều không được phép hành động theo cảm tính.”
Buổi chiều tháng Mười, bên trong phòng học chỉ còn lại một mình Mạnh Thính.
Tưởng Dung đã viết xong và nộp luôn bản kiểm điểm lên trên, trên bàn Mạnh Thính vẫn là một tờ giấy trắng, một chữ cô cũng không thể viết xuống được.
Tần Dương sau khi quay về suy nghĩ thật lâu, lúc hắn ta đến gặp cô thì đã thấy được dáng vẻ này.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi vào cửa sổ, gò má cô vùi vào hai tay, trông vừa uất ức vừa đáng thương.
Tần Dương muốn tiến đến an ủi cô một chút, cô ngoan ngoãn như vậy, chắc là từ nhỏ đến lớn chưa từng viết kiểm điểm bao giờ, đương nhiên là không thể viết được rồi, hắn có thể viết thay cô.
Nhưng Tần Dương vừa định tiến đến thì cửa trước bỗng xuất hiện một thiếu niên đang bước đến đó.
Trên mái tóc đen nhánh của thiếu niên hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, áo sơ mi trắng phác họa lên đường nét cơ thể. Vẻ mặt của người kia rất lạnh lùng, khi đối diện với cặp mắt đen láy của anh ta, trong phút chốc Tần Dương bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng.
Hắn có quên ai đi nữa cũng không dám quên vị “gia” này.
Mẹ nó Giang Nhẫn!
Vị con ông cháu cha bậc nhất ở thành phố B, cái tên điên trên đầu bị đập một cú cũng không thèm rên tiếng nào! Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra bóng lưng trong tấm hình kia sao lại quen mắt như vậy! Không phải đó chứ, bạn trai của Mạnh Thính là Giang Nhẫn?
Cái người trong miệng bọn họ là tên nghèo túng, là tên đi cà thọt từ công trường chạy đến là Giang Nhẫn đó sao!
Tần Dương chảnh chọe đã quen thói, nhưng hắn biết cái tên Giang Nhẫn này mẹ nó không phải là người bình thường! Ánh mắt Giang Nhẫn đang nhìn hắn kia, thật khiến cho toàn thân hắn đều không ổn: “Anh, anh Nhẫn?”
Giang Nhẫn không để ý tới hắn, cô thiếu nữ ngồi bên cửa sổ nghe được hai chữ “anh Nhẫn” thì ngẩng đầu lên.
Đuôi mắt cô ửng hồng.
Giang Nhẫn không nói một lời đi qua, ôm cái đầu nhỏ của cô vào trong ngực: “Đừng sợ, có anh ở đây, không sao hết.”
“Giang Nhẫn.” Cô nhẹ nhàng gọi.
“Cho anh xem mặt em chút nhé.” Anh nâng cằm cô lên.
Chỉ trong chớp mắt, Mạnh Thính nhìn xuyên qua cặp mắt đen nhánh không chút cảm xúc của anh, thấy được sự thâm trầm giận dữ đang cố gắng đè nén.
“Không sao, em không đau.” Cô cong môi, giọng nói ngọt ngào, “Sao anh lại đến đây?”
“Tôn Nghị nói em đánh nhau.”
“Tôn Nghị là ai?”
“Một giáo sư ở trường của em.” Anh khẽ nói, “Sao lại đánh nhau với người ta?”
Mạnh Thính có cảm giác bất an như một đứa trẻ khi đối mặt với phụ huynh của mình, cô buông xuống hàng mi dài: “Không phải anh đã trở về thành phố H rồi à?”
“Tối nay về.” Anh liếc mắt nhìn vết thương trên mặt cô, từ đầu đến cuối không hề nở một nụ cười.
Mạnh Thính cẩn thận nhìn anh, vẫn không nói cho anh biết nguyên nhân vì sao lại đánh nhau: “Em đánh thắng đó, đánh đến bả vai của cô ta đau điếng luôn. Em còn đánh mấy phát, Tống Hoan Hoan cũng đá cô ta mấy cú.”
Cho nên không bị thiệt thòi đâu nha.
Anh sờ sờ tóc cô, giọng nói khàn khàn vang lên: “Ừm, Thính Thính thật là lợi hại.”
Khuôn mặt Mạnh Thính nóng lên.
Tần Dương đã sớm chuồn đi, trong phòng học chỉ có hai người bọn họ.
Mạnh Thính cảm thấy Giang Nhẫn có gì đó không được bình thường, bàn tay bé nhỏ của cô cầm lấy tay anh: “Anh tức giận à?”
“Không có.”
Nhưng khi cô chạm vào đầu ngón tay anh mới giật mình nhận ra nhiệt độ trên người anh cực kì nóng hổi. Giống như ngày đó khi ở bên ngoài bệnh viện, hay ở bên ngoài cửa hàng bán đĩa nhạc cổ xưa, anh đứng dưới màn mưa lần đầu tiên hôn cô. Hay khi lúc anh phát bệnh đánh Trần Thước kia thảm thương vô cùng.
Anh nắm chặt tay của cô.
“Sao lại có vẻ mặt này, sợ anh à?”
Mạnh Thính có chút hoảng hốt, lắc đầu.
“Anh định làm gì Tưởng Dung?”
Nghe được cái tên Tưởng Dung thốt ra từ miệng cô, vậy mà Giang Nhẫn một chút kinh ngạc đều không có, ngược lại anh còn mỉm cười: “Em thấy thế nào?”
Mạnh Thính thề, cô không phải cố ý. Nhưng vào một buổi hoàng hôn trong như thế này, từ trên người anh có như thấy được bóng dáng thiếu niên tàn nhẫn vô tình thừa kế sản nghiệp gia đình ở đời trước.
Không có độ ấm, phẫn nộ đến cực hạn, cảm xúc không ổn định, khiến cho người khác phải sợ hãi đến run rẩy. Vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cô biết Giang Nhẫn không được bình thường, nhưng hôm nay anh rõ ràng có chút không thể kiểm soát được.
Giang Nhẫn nhắm hai mắt lại, bình ổn lại hô hấp: “Ngoan, đừng sợ. Anh sẽ không làm gì cô ta.”
Anh cong môi: “Thính Thính cho anh xem một chút, còn có chỗ nào bị thương nữa hay không?”
Cô lắc đầu, nghi ngờ nhìn anh.
Giang Nhẫn ôm cô, để cô ngồi trong lồng ngực của mình.
Mạnh Thính cảm thấy tư thế này thật xấu hổ, mặc dù trong phòng học không có ai. Cô không nhịn được khẽ di chuyển muốn rời khỏi. Cằm Giang Nhẫn đặt trên hõm vai cô: “Em vì anh mà tức giận, anh rất vui.”
Mạnh Thính nhỏ giọng nói: “Nhưng nhìn anh không giống vui vẻ chút nào.”
“Bởi vì em bị thương.”
“Lần sau sẽ không.” Trên khuôn mặt nhỏ của cô tràn đầy nghiêm túc hồi tưởng lại: “Chưa đánh nhau bao giờ, lần sau sẽ có kinh nghiệm.” Cô tưởng tượng ra lần sau mình có thể đánh thắng thì có chút phấn khích.
Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên: “Còn dám có lần sau?”
“Anh mau buông em ra trước đã, em không viết xong kiểm điểm thì không thể tan học được.” Cô chạm vào thắt lưng kim loại của anh, chợt không dám động đậy gì nữa.
“Em không sai.” Anh nhàn nhạt nói, “Không cho phép viết.”
Chỉ cần anh còn sống thì cô có làm bất cứ cái gì cũng đều không sai.
Mạnh Thính ngước mắt nhìn cái cằm kiên nghị của anh, người con trai này thật hung dữ quá nha.
Hết chương 76
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương