Bích Đào Tại Lân Gia
Chương 4
4.
Ta và tướng công cưới nhau được gần một năm nhưng vẫn chưa có hài tử. Ta tức giận và không cho phép chàng sử dụng trường tiểu y (BCS ngày xưa) nữa.
Chàng ôm ta và nói: “Bây giờ nàng mới mười bảy tuổi. Khi mẫu thân ta sinh ta mới chỉ mười tám, vô cùng cực khổ. Nữ tử phải trải qua bao gian khổ mới sinh được hài tử. Ta muốn nàng trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, rồi mới có con.”
Tướng công thật đáng thương, chàng sinh ra đã không có mẫu thân. Ta ôm lấy chàng, trong lòng tràn ngập thương xót. Bây giờ có chàng rồi, không có hài tử cũng không sao.
Tháng 8, khi hoa quế thơm ngát, chàng đi thi Thu Vi và được phong danh hiệu “Giải Nguyên Lang”. Không biết Giải Nguyên này có gì đặc biệt, nhưng rất nhiều người ngưỡng mộ chàng.
Cửa nhà chúng ta đã bị đạp nát rồi, Tri phủ đại nhân cũng đến cửa chúc mừng. Hàng xóm cũng đến chúc mừng nhưng ta vẫn không thấy chàng có gì thay đổi, khi nghiêm túc thì trông như thần, khi không nghiêm túc thì giống như một con khỉ.
Tri phủ tổ chức tiệc chúc mừng cho Giải Nguyên, nửa đêm có người dìu chàng về. Chàng say đến mức người nồng nặc mùi rượu.
Ta lập tức cảm thấy xót xa. Chàng thì chẳng biết gì, vẫn cứ nài nỉ ta ôm chàng. Ta bình tĩnh thay y phục, rửa mặt rồi đặt chàng lên giường nằm.
Lúc đang thay y phục, chàng mở mắt ra, mỉm cười gọi Đào Nhi, sau đó ngoan ngoãn duỗi tay ra.
Ồ, chàng vẫn còn nhận ra ta. Ta cầm bộ y phục vừa thay và ngửi thật kỹ, có một hương thơm ngọt ngào.
Hừm, còn không biết đây là của tiểu yêu tinh nào nữa.
Ta ngồi trên giường thức suốt đêm, để đèn sáng và chăm chú nhìn khuôn mặt của chàng. Cũng không biết là do chàng trêu chọc người ta hay là người ta quyến rũ chàng.
Ngày hôm sau, chàng thức dậy, kêu khát nước. Ta đưa trà qua cho chàng, sau khi uống xong, chàng mới nhìn ta, sửng sốt.
Chàng hỏi: “Tối qua vi phu đã làm gì sai sao?”
Ta nói: “Không, chàng làm đúng lắm.”
Chàng hỏi: “Nhưng có phải vì vi phu về muộn không?”
Ta nói: “Chàng về sớm lắm, lúc ấy trời còn tối.”
Chàng ngồi xuống giường, gãi gãi tai và má: “Đào Nhi, đừng tức giận, lần sau ta sẽ về sớm hơn.”
Ta nói: “Không sao. Chàng có thể về bất cứ khi nào chàng muốn. Ta vẫn sẽ chờ chàng.”
Chàng nghẹn ngào và nghiêng đầu suy nghĩ. Sau đó, cả ngày chàng bám theo ta như một cái đuôi.
Ta trộn cơm cho Đậu Hoàng, chàng chắp tay sau lưng nghiêm túc nói: “Đậu Hoàng, ngươi ăn ít thôi, mẫu thân ngươi vì ngươi mà mệt mỏi, đã gầy đi rồi.”
Đậu Hoàng rên rỉ, nhưng chàng lại trừng mắt nhìn nó khiến nó không dám sủa.
Ta thái rau, chàng nói với ta: “Nương tử, d//ao có nặng không? Để vi phu giúp nàng?”
Ta “phập” d//ao lên thớt, chàng run rẩy, lùi lại ba bước và trốn ở cửa bếp. Ta quét nhà, chàng giả vờ vẩy vài giọt nước xuống sàn rồi nói: “Vi phu hiểu rồi, ta nên tìm một nha hoàn cho nàng.”
Chàng lại tỏ ra đau khổ: “Là do vi phu suy nghĩ không kỹ, khiến nương tử mệt mỏi.”
Trong khi ta đang giặt đồ, chàng ngồi xổm sang một bên nhìn. Chàng nói: “Khi nàng giặt đồ, nàng đẹp như hành vân lưu thủy, khiến vi phu thấy phải ngưỡng mộ. Nàng giặt giũ đều mang tư thái của Hằng Nga bôn nguyệt, không thì cũng như Lạc thần kinh hồng.”
“…”
Chàng nhìn thấy bộ y phục bị ném ra ngoài chậu, liền nói: “Nương tử, sao nàng lại bỏ bộ quần áo này?”
Ta cười lạnh nói: “Ta không dám giặt vì sợ chàng không nỡ.”
Chàng nhặt bộ y phục lên, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng đặt nó dưới mũi và ngửi. Chàng hơi giật mình, thay đổi vẻ mặt.
Chàng cười khổ nói: “Nương tử, xin nghe ta giải thích.”
Ta lắng nghe lời giải thích của chàng. Chàng kể rằng tại bữa tiệc Lộc Minh đã mời một quan kỹ nổi danh, quan kỹ này mời rượu và đối thơ với chàng, chàng không muốn thất lễ trước mặt người khác nên cũng đáp lại cho có lệ.
Chàng nói: “ Có lẽ mùi trên người nữ tử đó đã ám lên y phục của ta, khiến nàng ngửi thấy.”
Ta thản nhiên phủi lá trà trên nắp cốc rồi nói: “Quan gia xử án cũng không thể tin những lời vô căn cứ.”
Chàng nói: “Ta có nhân chứng, nương tử đợi ta quay lại.”
Chàng vội vã ra khỏi cửa và nhanh chóng đưa một người quay lại. Đó là đồng học và là bằng hữu tốt nhất của chàng, Triệu Cảnh Sinh.
Chàng nói: “Nương tử cũng biết Cảnh Sinh là người thuần phác, nhân hậu và không bao giờ nói dối. Huynh ấy có thể làm chứng cho vi phu.”
Chàng nháy mắt với Triệu Cảnh Sinh, Triệu Cảnh Sinh cúi đầu chào ta nói: “Tẩu tử, xin hãy nghe ta nói.”
Triệu Cảnh Sinh nói: “Đêm qua trong bữa tiệc Lộc Minh, Lưu Dung là nữ hiệu thư của thư viện chúng ta học, cũng được mời tới dự tiệc. Lưu cô nương ngày thường luôn ngưỡng mộ tài năng của Cố huynh, nhiều lần bày tỏ với huynh ấy, nhưng Cố huynh đối xử với nàng ấy chỉ có tôn trọng, không còn gì khác.”
Tướng công mạnh mẽ gật đầu.
Triệu Cảnh Sinh nói thêm: “Nàng nâng ly, Cố huynh chỉ uống một ngụm. Nàng đề thơ, Cố hunh chỉ hòa âm ngắn gọn một câu. Nàng công khai nói bằng lòng làm thiếp, nhưng Cố huynh lập tức thẳng thừng từ chối ngay tại chỗ.”
Ta nghe thấy tướng công ho một tiếng. Triệu Cảnh Sinh không hiểu nhìn chàng một cái, nói tiếp: “…Nàng đưa cho Cố huynh một chiếc khăn tay, Cố huynh đẩy… Nếu không thể từ chối, Cố huynh sẽ đưa khăn tay đó cho ngu đệ…”
Nghe nói cổ họng sắp nổ tung, Triệu Cảnh Sinh cũng toát mồ hôi, cuối cùng nói: “Dù sao đi nữa! Sự kiên định của Cố huynh lúc đó khiến ta bây giờ nghĩ tới, không khỏi khâm phục. .”
Ta bình tĩnh hỏi: “Còn chiếc khăn tay thơm thì sao?”
Triệu Cảnh Sinh vội vàng lấy chiếc khăn tay trong tay áo ra đưa cho ta, ta nhẹ nhàng ngửi, mùi thơm thật dễ chịu.
Ta cười hỏi chàng: “Ta thấy tú nương đó cũng là một nữ tử dịu dàng, sao tướng công lại không nhận?”
Triệu Cảnh Sinh nghiêm túc nói: “Cố huynh, ta nhớ ra ở nhà có chuyện quan trọng.”
Tướng công lịch sự nói: “Đi đi.”
Triệu Cảnh Sinh nhanh chóng rời khỏi nhà ta.
Chàng ngồi trên ghế cười gọi ta: “Nương tử…”
Ta cũng mỉm cười.
Chàng đứng dậy đi ra sân, ném chiếc ván giặt ta đang dùng xuống đất rồi duyên dáng quỳ xuống. Ta nhìn, rồi đi qua chàng.
Buổi tối có người gõ cửa phòng ta, chàng vẫn quỳ thẳng trong sân, ta nghĩ nghĩ rồi đi thẳng ra mở cửa.
Đứng ở cửa là một nha hoàn xinh đẹp, dáng vẻ ôn nhu, nhưng nụ cười trên mặt lại có chút kiêu ngạo nói: “Xin hỏi Cố công tử có nhà không?”
Ta nói: “Có.”
Nàng ấy nói: “Tiểu thư của ta đêm qua đã gặp Cố công tử, giờ nàng ấy đang ngắm hoa, đã viết một bài thơ. Nàng sai ta đến đưa nó cho công tử.”
Ta nói: “Ồ, chàng ấy đang quỳ, đưa cho ta đi.”
Sắc mặt cô nương kia thay đổi, nhìn vào trong sân, nhất thời mặt đỏ bừng, không dám đưa tờ giấy trong tay cho ta. Ta nói: “Đưa nó cho ta.”
Cô nương giật mình, rụt rè đưa cho ta rồi nhanh chóng rời đi. Ta ngửi thấy tờ giấy màu hồng và có mùi rất quen. Ta bước đến gần và đưa nó cho chàng: “Đọc đi.”
Chàng nói: “Không có ý nghĩa gì cả, đừng nghĩ về nó nữa.”
Tôi nói: “Đọc nó đi.”
Chàng đọc: “ Truyền tình mỗi hướng hinh hương đắc, bất ngữ hoàn ứng bỉ thử tri, chỉ dục lan biên an chẩm tịch, dạ thâm nhàn cộng thuyết tương tư.” {*Mỗi lần tỏ tình, không nói một lời cũng phải biết nhau, chỉ ngồi lan can, nói tương tư.}
Ta hỏi: “Có ý gì?”
Chàng nói: “Chúc mừng Cố tướng công đậu cao trung.”
Ta tức giận cười: “Chăn gối đã trải sẵn rồi, ta cũng muốn chúc mừng chàng thi đạt cao trung.”
Chàng ngây thơ nói: “Vi phu không trêu chọc nàng ta, là nàng ta hãm hại ta…”
Vẫn còn chưa phải là trêu chọc người khác sao? Chàng uống rượu, làm thơ tặng người ta, thậm chí còn nhận khăn tay của người ta, sau khi dây dưa với người khác còn dám về nhà!
Ta bước vào nhà và nhìn chàng qua cửa sổ.
Trăng đã lên, đêm thu lạnh lẽo, Đậu Hoàng đang nằm nhìn chàng khinh bỉ, liền bò trên mặt đất nhìn chằm chằm chàng quỳ.
Ta đi một vòng xung quanh chàng, hỏi: “Chàng quỳ có thoải mái không?”
Chàng nói: “Chỉ cần nương tử bớt giận, ta quỳ cũng thấy dễ chịu”.
Ta thở dài nói: “Ta buồn ngủ rồi, chàng đứng dậy đi.”
Chàng liền đứng dậy, xoa xoa đầu gối và rít lên. Lúc nằm trên giường, ta nhận ra chàng không hề mệt mỏi vì quỳ một lúc, tay chàng không an phận, cứ véo chỗ này chỗ kia và xoa khắp người ta.
Ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Lân, nếu sau này chàng dám phản bội ta, ta nhất định sẽ rời bỏ chàng.”
Chàng hôn ta một cách cuồng nhiệt: “Không dám, không dám, dù có chet ta cũng không phụ nương tử.”