Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bích Đào Tại Lân Gia

Chương 3



3.

Ta mặc giá y màu đỏ thẫm, mang theo Lý Đậu Hoàng, cầm linh vị của mẫu thân rồi khóa cửa nhà.

Ta ngồi trên một chiếc kiệu, trong tiếng chiêng trống vang rền, mọi người la hét, chiếc kiệu lắc lư khi họ khiêng ta ra khỏi ngõ Yến Tử và đi qua cầu Vạn Lý.

Hoa đào phía tây cầu đã sớm tàn nhưng cây liễu phía đông cầu vẫn xanh tốt. Tim ta đập thình thịch, như đang mơ.

Chàng nâng khăn trùm đầu lên và nhìn ta. Ta thấy chàng trong bộ đồ màu đỏ, với khuôn mặt đẹp như tranh vẽ. Chàng là oan gia của ta, khiến ta si mê mất hồn, là nam tử mà ta ngày đêm mong mỏi.

Ta gọi: “Cố Lang.”

Chàng nhướng mày và hỏi: “Cái gì?”

Lúc này ta cảm thấy có gì đó không ổn, lại đổi xưng hô: “Phu quân.”

Lúc này chàng mới mỉm cười, ngồi xuống cạnh ta.

Đúng vậy, từ nay trở đi, ta, Lý Bích Đào, là Cố nương tử, là thê tử danh chính ngôn thuận của chàng.

Chàng vuốt ve tay của ta, khiến ta đỏ mặt, tim đập thình thịch. Chàng thì thầm: “Nào, để ta dạy nàng mượn một đứa con là như thế nào nhé,” chàng trầm giọng nói.

Ta giống như một chiếc thuyền trên đỉnh sóng, ta chỉ nghe thấy Đậu Hoàng sủa trong sân, và tiếng chàng gọi ta, Đào Nhi.

Trong lòng mắng con chó ngốc kia, sủa gì mà sủa, sủa cha ngươi ấy?

Sau tân hôn ba ngày, Cố Lý thị lôi giỏ thêu ra và sắp xếp lại đồ thêu. Phu quân ta là một văn nhân, tay trói gà không chặt, chàng muốn đọc sách thánh hiền và khảo công danh.

Làm sao chàng có thể lãng phí thời gian bận tâm về củi gạo dầu muối được chứ? Ta sẽ chăm sóc gia đình này, chăm sóc cuộc sống của hai người và một chó.

Phu quân gấp cuốn sách lại và bước đến gần ta: “Nàng đang làm gì vậy?”

Ta nói: “Hiện giờ mọi chuyện đã khác. Ta phải thêu nhiều hàng hơn và giao cho cửa hàng sớm hơn.”

Cố lang sắc mặt tối sầm, có chút không nói nên lời: “Lý Bích Đào, nàng muốn nuôi vi phu sao?”

Ta lạ lùng nhìn chàng, sao chàng lại nhỏ nhen như vậy, ta không nuôi chàng thì ta nuôi ai?

Chàng mím môi tức giận hỏi ta: “Chìa khóa hôm tân hôn ta đưa cho nàng đâu?”

Ta nói: “Vẫn ở đây, trong hà bao của ta.”

Chàng nói: “Sao nàng không mở hộp ra xem?”

Hai ngày nay ta chỉ lo dọn dẹp từ trong ra ngoài nên chưa kịp xem qua, ta buộc sợi chỉ và xỏ kim lại, nói: “Ta chưa có thời gian nhìn.”

Chàng bắt ta dừng may vá, nắm lấy tay ta, đứng dậy và dẫn ta vào phòng trong. Đứng trước chiếc rương lớn, chàng bảo ta mở ra xem đi.

Ta mở chiếc rương lớn, rồi lấy chiếc hộp nhỏ bên trong ra. Chàng lại bảo ta mở nó ra.

Ta mở hộp, choáng váng.

Ta hỏi: “Đây là cái gì?”

Chàng nói: “Ngân phiếu.”

Ta lại hỏi: “Đây là cái gì?”

Chàng đáp: “Khế đất.”

Phần còn lại ta biết, đều là bạc trắng. Chàng ngơ ngác nhìn ta, rồi ôm ta vào lòng: “Nếu ta đã cưới nàng, tất nhiên sẽ không để nàng phải thiệt thòi. Từ nay đã có vi phu, vi phu sẽ che chở cho nàng.”

Ta thoát khỏi vòng tay chàng và nhìn quanh.

Chàng cau mày hỏi: “Nàng lại tìm cái gì?”

Ta nói: “Ta, ta phải tìm một nơi để giấu chìa khóa.”

….

Ta nhàn rỗi đến mức buồn chán.

Cố Lang nói: “Nàng có thể làm giày, may quần áo cho ta. Khi rảnh nàng cũng có thể ngồi đọc sách cùng ta.”

Ta ngồi cạnh Cố Lang, làm giày cho chàng và nhìn chàng đọc sách. Khi Cố lang đọc sách, trông chàng điềm tĩnh và uy nghiêm, lúc đó ta luôn cảm thấy chàng ở rất xa ta.

Ta nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay chàng, chữ viết dày đặc, ta không nhận nổi mặt chữ.

Chàng quay lại nhìn ta và mỉm cười.

Ta hỏi: “Từ này là gì?”

Chàng đáp: “Kỳ.”

Ta lại hỏi: “Từ này lại là gì?”

Chàng đáp: “Nhĩ.”

Ta hỏi: “Câu này nghĩa là gì?”

Chàng nói: “Kỳ nhĩ vạn phương hữu tội tại dữ nhất nhân. Dữ nhất nhân hữu tội vô dĩ nhĩ vạn phương.”*

{*Chỉ có một người mắc đủ loại tội. Nhưng đó không phải lỗi của một người.}

Ta nói: “Nghe có vẻ hay đấy.”

Chàng cười, đưa tay cầm đế giày trên tay ta, kéo ta ngồi xuống lòng chàng: “Ta dạy nàng viết chữ.”

Ta cầm bút, mỗi ngón tay đều yếu ớt, lòng bàn tay chàng to khỏe, chàng giúp ta cầm chắc bút lông. Ta được chàng cầm tay viết một chữ. Ta hỏi: “Đây là chữ gì?”

Chàng nói: “Lý, trong Bích Đào Chi Lý.”

Chàng bắt ta viết lại “Bích Đào” và viết thêm hai từ nữa.

Chàng nói: “Đoán xem đây là gì?”

Ta nói: “Cố Lân.”

Phía sau ta, chàng cười nói: “Đào nhi thật thông minh, đây là tên của vi phu.”

Chàng lấy ra một tờ giấy khác và viết thêm lần nữa, ta đã biết viết tên mình và tên phu quân.

Chàng chỉ lên và nói: “Đây là đây, đây là nhà.”

Ta ghép nó lại và đọc nhẹ nhàng: “Bích Đào ở nhà bên cạnh (Bích Đào tại Lân gia).”

Cố lang nhẹ nhàng nói: “Ừ, Bích Đào tại Lân gia.”

Phu quân ở nhà hơn mười ngày, ngày nào cũng đọc sách, viết chữ. Chàng còn dạy ta viết, để ta vẽ nguệch ngoạc cả ngày.

Ta ngồi vào bàn và gọi: “Phu quân.”

Chàng lật sách, vẻ mặt bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Ơi?”

Ta nói: “Ta muốn thêu thùa.”

Chàng nói có chút hung dữ: “Nàng phải làm xong bài tập hôm nay đã.”

Ta không còn cách nào khác là phải cúi đầu xuống và tô lại các hình vẽ đó khiến tay ta đau nhức.

Mẫu thân ơi, Bích Đào mệnh khổ quá mà, Bích Đào không gặp được người tử tế rồi.

Phu quân cuối cùng cũng đi ra ngoài, chàng cởi dây xích cho Đậu Hoàng trong sân và nói: “Đi thôi, Đậu Hoàng, hôm nay để phụ thân dẫn ngươi đi chơi.”

Đậu Hoàng vui vẻ quay vòng, cái đuôi to tròn không ngừng vẫy vẫy.

Ta hỏi: “Chàng đi đâu vậy?”

Chàng nói: “Ta đi thăm bằng hữu.”

Ta nói: “Chàng đi thăm bằng hữu thì đi thôi. Sao lại mang theo chó?”

Chàng ôm Đậu Hoàng, ủ rũ đứng trong sân: “Lý Bích Đào, ta nói sẽ ra ngoài một mình, nàng cũng yên tâm sao?”

Ta trợn mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, giữa thanh thiên bạch nhật, có gì phải lo lắng? Chẳng lẽ còn có người bắt cóc một nam nhân trưởng thành như chàng sao? Nhưng nhìn vẻ mặt của chàng, ta vẫn nói: “Vậy hãy cẩn thận.”

Chàng vẫn không chịu rời đi, ở yên tại chỗ với vẻ mặt ủ rũ ôm chặt Đậu Hoàng. Ta lại dặn dò Đậu Hoàng: “Đậu Hoàng, hãy bảo vệ phụ thân ngươi, đừng để người khác c//ướp mất chàng.”

Đậu Hoàng khoan khoái đồng ý, chàng lúc này mới cười rạng rỡ: “Ta ở Vọng Giang các, trước khi trời tối ta sẽ về. Nếu nhớ ta thì đến tìm ta.”

Ta bận công việc đến mức không có thời gian nghĩ đến chàng.

Ta nói: “Được rồi.”

Chàng vừa đưa Đậu Hoàng ra ngoài. Không ngờ lại có người đến c//ướp chàng thật, dám trắng trợn đến tận nhà c//ướp phu quân ta.

Ta tiễn chàng đi, dọn dẹp trong ngoài nhà rồi tìm k//éo để c//ắt may quần áo mùa đông. Vừa lúc ta đang kéo tấm vải ra thì có người gõ cửa.

Ta hỏi: “Ai vậy?”

Ngoài cửa có giọng kiêu ngạo hỏi: “Cố công tử có nhà không?”

Ta mở cửa thì thấy một cô nương hếch cằm nói: “Tướng công ta đi gặp bằng hữu rồi, hiện tại không có ở nhà.”

Cô nương kia trừng mắt nhìn ta một cách hung dữ rồi bước vào nhà, đằng sau có một tiểu thư trông khá thanh tú và mềm mại.

Tiểu thư tri phủ bình tình nhìn ta, hỏi: “Ngươi là Lý Bích Đào.”

Ta trả lời: “Ta là Cố Lý thị. Tiểu thư muốn gặp tướng công ta có chuyện gì sao?”

Đôi mắt của tiểu thư đột nhiên đỏ lên, nàng hỏi ta: “Tại sao chàng lại chịu cưới ngươi?”

Ta nói: “Ta muốn có con với chàng, nhưng chàng lại gọi người đến cầu hôn. Ta cũng không còn cách nào khác?”

Nàng nói: “Ngươi thật không biết xấu hổ!”

Ta không nói nên lời. Điều này là vô liêm sỉ sao? Nhưng ngày nào ta cũng làm những việc vô liêm sỉ như vậy.

Ta phớt lờ nàng và quay lại làm việc của mình. Cánh cửa vẫn mở. Nàng ta muốn vào thì vào, không muốn vào thì đi.

Tiểu thư đứng trước cửa nhà ta khóc, còn ta ngồi ngoài sân may quần áo. Ta rất quen thuộc với hình dáng cơ thể của phu quân, vai chàng rộng bao nhiêu và đôi chân của chàng dài bao nhiêu.

Ta dùng tay đo đạc tỉ lệ. Tiểu thư nhìn ta đang may quần áo, khóc một lúc, trong lòng ta có chút yếu đuối, ta nói: “Tiểu thư cũng đừng dây dưa nữa, tối chàng mới về. Nếu tiểu thư muốn đợi thì vào trong đợi.”

Nàng bước vào nhà đợi, ngồi trong sân nhà ta, nhìn quanh phòng thư phòng của phu quân ta, nhìn quần áo của chàng treo trên cột và nàng lại khóc.

Ta thở dài nói: “Thực ra phu quân của ta cũng không tốt lắm, chàng cũng có lúc thô lỗ với người khác, tính tình cũng nóng nảy.”

Nàng nói: “Ngươi thì biết cái gì!”

Ta không muốn để ý đến nàng, ta nghĩ đến phu quân và cũng không biết nói thêm gì. Ta cất quần áo đã cắt vào nhà, nhìn trời rồi đến thư phòng, nhặt một mảnh giấy vụn, nhóm lửa nấu ăn.

Tiểu thư trợn tròn mắt: “Ngươi định lấy đề tự của chàng nhóm lửa?”

Ta nói: “Trong này còn rất nhiều, không đốt lửa thì làm gì?”

Tiểu thư lại nói: “Ngươi có biết ngoài kia có bao nhiêu người muốn cầu xin một đề tự của chàng không?”

Xin thì xin thôi, tay chàng cũng đâu có què. Ta thêu một chiếc khăn tay, cũng có rất nhiều người hỏi xin. Tiểu thư tức giận đứng dậy, cuối cùng kéo cô nương có đôi mắt dài tới đỉnh đầu, lao ra khỏi cửa.

Khi trời tối, phu quân đưa Đậu Hoàng về. Trước khi ta hỏi chàng, vẻ mặt chàng nghiêm nghị. Chàng vén áo lên, vẻ mặt ủ rũ ngồi xuống ghế, hỏi: “Tính tình ta không tốt?”

Ồ, lại là vẻ mặt ấy. Ta liếc nhìn Lý Đậu Hoàng, nó đang trốn trong góc với cái đuôi kẹp giữa hai chân.

Tính khí chàng không tốt sao? Khi mặt chàng tối sầm, Đậu Hoàng cũng sẽ sợ hãi.

Ta đặt bát đĩa và đũa lên bàn, chàng nói: “Ta muốn nói chuyện với nàng trước.”

Ta nói: “Muốn thì ăn, không muốn ăn thì đến phủ của Tri phủ đại nhân ăn.”

Sau đó chàng nói có phần mỉa mai: “Ta chỉ gặp nàng ta trên cầu, thậm chí còn chưa nói chuyện với nàng ta.”

Haha, ta chẳng nói gì nhưng chàng vẫn biết rất chi tiết.

Chàng nhìn ta chằm chằm một lúc rồi cười nói: “Ta không thích nàng ta, không hề, Đào Nhi, trong lòng ta chỉ có nàng.”

Thật là một kẻ không biết xấu hổ.

Ta nói: “Đi rửa tay đi, đồ ăn nguội rồi.”

Chàng bước tới nở một nụ cười vui tươi và hỏi: “Ta đã bao giờ thô lỗ với nàng chưa?”

Ta trừng mắt nhìn chàng rồi hỏi: “Khi ta bảo chàng phải dịu dàng, chàng có bao giờ dịu dàng không?”

Chàng suy nghĩ một lúc, ho và nói: “Không.”

Ta lại hỏi: “Khi ta bảo chàng dừng lại, chàng có bao giờ dừng lại không?”

Mặt chàng đỏ bừng, tai nóng bừng, chàng nói: “Không.”

Ta chống tay lên hông hỏi: “Vậy không phải là thô lỗ sao? Ta có nói gì sai về chàng à?”

Chàng vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Vi phu sai rồi, là ta vô lễ, tối nay ta sẽ bồi tội với nàng.”

Đến tối, lúc ta nằm ngửa, chàng cứ hỏi: “Đào Nhi, nàng xem biểu hiện của vi phu hôm nay thế nào?”

Thật là còn không bằng trước. Chàng ôm ta vào lòng, người đầy mồ hôi, lúc ta lười biếng nằm trên gối, chàng cảm thấy có chút dịu dàng, nói: “Sau này nàng không được phép tùy ý mở cửa, ta không tin tưởng nàng ta.”

Tướng công hàng ngày có rất nhiều việc phải đến thư viện dự các buổi giao lưu văn nghệ, người ta thường gửi thiệp mời, nên chàng cũng thường xuyên ra ngoài.

Ta giúp chàng khoác chiếc áo khoác mùa đông ta mới may cho chàng. Trông chàng thật tuấn tú. Chàng ôm ta vào ngực, hôn lên môi ta, xoa xoa mặt rồi nhẹ nhàng nói: “Sao ta chẳng bao giờ thấy nàng rảnh rang thế?”

Mẫu thân ta chưa bao giờ dạy ta nhàn hạ. Ta nói: “Ta nào có bận rộn gì, ta còn đang nhàn rỗi phát chán đây này.”

Chàng nói: “Nàng có thể ra ngoài ngắm hoa, nghe hí khúc, mua phấn son, trang sức như những cô nương khác.”

Ta nói: “Nữ tử không nên xuất đầu lộ diện.”

Chàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đúng, nhìn nàng thế này ta cũng không yên tâm. Lúc khác vi phu sẽ đưa nàng đi.”

Hôm sau, chàng đưa ta đi nghe một vở kịch. Trên đường, có người gọi chàng là Cố công tử, còn gọi ta là Cố nương tử.

Chàng cười, đáp: “Ta đưa nương tử ra ngoài xem hí khúc.”

Khi đến quán trà, chàng gặp một số văn nhân, họ đến hỏi thăm chàng, gọi chàng là Cố huynh, còn gọi ta là tẩu tử. Những người đó trêu chọc chàng, nói: “Cố huynh không chịu tụ tập cùng chúng ta, hóa ra là vì bận rộn bồi tẩu tử.”

Người khác nói: “Trước kia Cố huynh còn nói không được như Quỳnh Lâm, không lấy thê tử, nhưng bây giờ gặp được tẩu tử, ta mới hiểu tại sao Cố huynh lại phản bội lời hứa mà vội vàng kết thân.”

Họ trêu chọc chàng nhưng lại khiển ta đỏ mặt xấu hổ, chàng cười mắng: “Biến đi.”

Chàng nắm tay ta đi lên lầu. Mọi người đều nhìn chúng ta, ta muốn buông tay chàng ra hai ba lần nhưng không thể. Chàng trầm giọng hỏi: “Sao nàng lại trốn tránh?”

Thực sự không biết xấu hổ. Ta và tướng công ngồi ở phòng riêng nghe kịch. Kịch nói về đại tài tử và những mỹ nhân trong vở kịch đều là những tiểu thư khuê các hoặc những kỹ nữ nổi tiếng.

Ta cảm thấy hơi thất vọng.

Sau khi về nhà, chàng hỏi ta: “Sao trông nàng có vẻ không vui vậy?”

Ta nói: “Không có gì đâu. Ta sẽ không đến đó nữa đâu, ta không thích nghe kịch.”

Chàng nhìn ta một lúc rồi cúi đầu hôn ta.

Một thời gian sau, chàng lại đưa ta đến quán trà.

Chàng nói: “Đây là vở kịch vi phu viết, nàng thật sự không đi sao?”

Ta không biết tướng công của mình còn có khả năng này nên ta cũng đành chiều ý chàng. Chàng chỉ vào dòng chữ trên tấm biển quán trà và nói: “Tên vở kịch là “Cầu Vạn Lý”, nam tử tên là Lân Cố, còn nữ tử xinh đẹp tên là Kiều Lê.”

Chàng mỉm cười có chút tự hào, khiến ta cảm thấy hơi lo lắng.

Kiều Lê là một tú nương, nàng ta thêu hà bao và đi giao hàng nhưng trên đường đi lại bị trêu chọc.

Thiếu gia nhà họ Lâm đã ra tay chính nghĩa, đánh bại bọn vô lại và giải cứu Kiều Lê.

Ta nhìn Kiều Lê trên sân khấu, nàng rụt rè và thanh tú, khuôn mặt ửng hồng, tràn đầy nhiệt huyết, đối với Lâm công tử lại ngây thơ: “Không tôn tính đại danh của Lâm công tử?”

Khán giả phá lên cười.

Ta xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được, lặng lẽ véo tay chàng: “Sao chàng có thể viết cái này vào!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...