Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bích Đào Tại Lân Gia

Chương 8



Hoàng thượng nói: “Trước đây trong kinh, ngươi giả vờ phong lưu phóng đãng, không phải khi quân sao?”

Tướng công nói: “Bệ hạ minh giám. Chuyện trước đây trong kinh, thần phóng đãng là thật, thần ăn chơi trụy lạc cũng là thật. Vườn đầy hoa, nếu không phải là đào xanh thì còn có mẫu đơn và hải đường. Ba ngàn con sông, chỉ uống một gáo. Lúc ấy thần tuổi trẻ, mềm lòng, không tránh khỏi phong lưu phóng túng, nhưng bản chất của nam nhân luôn là như vậy.”

Ta nghe thấy tiếng cười từ khắp nơi xung quanh mình.

Công chúa giận dữ hét lên từ trên cao: “Phụ hoàng, người xem hắn kìa!”

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Nói thì hay, nhưng cũng chỉ là cái cớ để ngươi đào hôn, ngươi thà coi trọng phàm hoa bồ liễu, khinh thường cành vàng lá ngọc, trong mắt ngươi còn có thiên gia sao? Còn có trẫm sao?”

Tướng công nói: “Thần không dám.”

Hoàng thượng lại nói: “Ngươi quá không thức thời, trẫm sẽ tước chức quan của ngươi, lấy lại mũ ô sa của ngươi, đưa ngươi đi sung quân.”

Ta kinh hoảng hơn nữa.

Tướng công bình tĩnh nói: “Thần tuân mệnh.”

Hoàng thượng nói: “Ngươi!”

Hoàng thượng nhìn ta, kìm nén tức giận nói: “Lý thị, trẫm sẽ để ngươi lựa chọn, ngươi muốn Cố Lân sung quân hay tự mình hạ xuống làm thiếp?”

Ta nhìn tướng công đang quỳ thẳng với vẻ mặt nghiêm nghị. Chàng như cây thông nhỏ bên vách đá, khiến trái tim ta xót xa.

Ta nói: “Bẩm điện hạ, tướng công không thể sung quân.”

Tướng công quay lại nhìn ta, cảm thấy hơi lo lắng. Ta mỉm cười với chàng, nói với Hoàng thượng: “Tướng công sinh ra không có mẫu thân, năm mười tuổi phụ thân cũng mất, chàng cô đơn ngây ngốc sống ở thư viện. Chàng nổi danh từ năm mười bốn tuổi. Mười chín tuổi trở thành Giải Nguyên. Hai mươi tuổi đề tên bảng vàng, trở thành Thám hoa lang, hai mốt tuổi đến huyện Uy Dương làm quan. Chàng một thân tài hoa, chăm chỉ làm việc báo quân ân, thương dân như con, thức khuya dậy sớm, thậm chí khi con chàng chào đời, chàng cũng đang mải mê công vụ. Thần phụ không biết thế nào là một vị quan tốt, nhưng người như tướng công, thần phụ không muốn để chàng đi sung quân, không muốn làm lỡ dở tương lai của chàng.”

Hoàng thượng nói: “Nếu ngươi không muốn trì hoãn tương lai của hắn, vậy ngươi có thể tự mình quyết định.”

Ta nói: “Thần phụ không muốn hạ đường, thần phụ cùng tướng quân ân ái, không phạm thất xuất, lại sinh hạ hai nhi tử, Nguyên Phương, Quý Phương còn thơ ấu. Thần phụ là một mẫu thân, làm sao có thể hạ đường. Tuy nhiên, nếu chỉ còn cách này, thần phụ thực sự thấy đau lòng cho hài tử, bỏ lại tướng công cô đơn, khiến cho hiền thê lương mẫu toàn thiên hạ đều lạnh lòng.”

Hoàng thượng chế nhạo nói: “Thật là một nữ tử sắc sảo, miệng lưỡi sắc bén. Nếu không muốn hắn sung quân hay miễn chức, thì trẫm sẽ cho ngươi một chén rượu đ//ộc, đợi ngươi chet rồi, trẫm có thể truy phong cho ngươi?”

Ta cảm thấy ớn lạnh khắp người, tướng công quỳ dưới đất cầu xin Hoàng thượng. Rượu đ//ộc đã được mang đến cho ta. Ta nghĩ đi nghĩ lại rồi đưa tay nhận lấy chén rượu.

Ta nói với Hoàng thượng: “Thần phụ không cần truy phong. Thần phụ có chuyện muốn nói với tướng công.”

Hoàng thượng nói: “Ngươi cứ nói đi.”

Ta nhìn tướng công, mắt chàng đỏ hoe, đẫm nước, chàng lắc đầu với ta.

Ta nhẹ nhàng nói với chàng: “Tướng công, kiếp này may mắn mới được nên duyên với chàng. Người ta nói nữ tử hồng nhan họa thủy, nhưng thiếp chưa bao giờ nghĩ rằng tướng công của thiếp cũng là hồng nhan họa thủy. Chàng đã lấy đi trái tim của thiếp, giờ lấy luôn mạng của thiếp, ây thiếp cũng không trách được chàng. Đúng là mỹ sắc hại thân mà.”

Ta không biết ai đang ho nhẹ. Ta không muốn nghe nên tiếp tục nói với tướng công: “Nguyên Phương nghịch ngợm, tính tình giống chàng. Quý Phương còn nhỏ mà tính tình cũng giống chàng. Thiếp là người duy nhất có tính tình tốt trong nhà. Sau này không còn thiếp, chàng phải kiềm chế tính tình của mình, cũng chăm sóc hai đứa nhỏ nghịch ngợm. Đừng thật thà, cương trực quá sẽ thiệt thân, khiến thiếp không thể an lòng.”

Chàng lặng lẽ rơi nước mắt, không nói lời nào.

Ta nói thêm: “Thiếp đã làm y phục bốn mùa cho chàng trong ba năm, thiếp để trong rương, nếu chàng không biết ở đâu thì đi hỏi Tiểu Thúy. Chàng ăn uống thất thường, thường làm việc cả đêm, đọc sách quên giờ giấc, giờ thiếp không thể nhắc chàng nghỉ ngời, chàng phải tự chăm sóc mình cho tốt.”

Ta nói: “Tướng công, bảo trọng.”

Ta thở dài, nhìn chàng thêm vài lần, ngẩng đầu nhắm mắt uống cạn ly rượu.

10.

Hoàng thượng ho nhẹ một tiếng, nói: “Được rồi, Cố khanh, ngươi thắng.”

Ta bối rối nhìn tướng công, chàng vẫn đang khóc.

Công chúa vặn vẹo thân thể nói: “Phụ hoàng, con không muốn! Con muốn gả cho Cố Lân!”

Hoàng thượng mất kiên nhẫn nói: “Đủ rồi! Nếu ngươi còn gây rắc rối, trẫm sẽ thật sự trở thành hôn quân!”

Công chúa nhìn ta rưng rưng nước mắt, rồi nhìn tướng công một cách điên cuồng.

Hoàng thượng nói với tướng công: “Cố khanh, đỡ phu nhân của ngươi dậy đi.”

Tướng công đỡ ta đứng dậy. Hoàng đế nhìn ta cười nói: “Cố phu nhân, làm ngươi sợ rồi. Nếu ngươi không muốn truy phong, trẫm sẽ phong cáo mệnh cho ngươi, coi như bù đắp sự vô cớ gây sự của nữ nhi của trẫm.”

Tướng công cúi lạy, nói: “Thần không dám.”

Ta theo tướng công hành lễ, nói: “Thần phụ không dám.”

Hoàng thượng cười nói với tướng công: “Không sao, phu nhân của khanh là người hiền đức, nàng xứng đáng được phong cáo mệnh.”

Ta cùng tướng công xuống thuyền, vẫn bàng hoàng tưởng mình đã mất m//ạng nhưng lại không ngờ còn được phong cáo mệnh. Tướng công nắm tay ta suốt chặng đường, nước mắt chàng chưa khô, ánh mắt đầy dịu dàng.

Ta hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Chàng nói: “Đào Nhi, là ta có lỗi với nàng.”

Chàng nói rằng ba năm nay Công chúa không chịu thành thân, chỉ một lòng nhớ đến chàng, Hoàng thượng thương xót nữ nhi, trước mắt bá quan, đánh cược với chàng.

Nếu phu nhân chấp nhận uống “rượu đ//ộc”, Công chúa từ nay sẽ buông tha, nhưng nếu ta không uống “rượu đ//ộc”, chàng sẽ phải hưu thê, làm phò mã của Công chúa.

Tướng công nói: “Vì ta tin nàng, nên ta nghiến răng chấp nhận vụ cá cược. Dù biết chỉ là diễn trò nhưng ta vẫn lo lắng, sợ hãi.”

Cẩu Hoàng đế.

Chân ta run rẩy, cơ thể yếu ớt quỵ xuống. Chàng nhanh chóng bế ta lên.

Ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Lân, lâu rồi chàng không quỳ trên tấm ván giặt phải không?”

Chàng mỉm cười và nói: “Quỳ, trở về ta lập tức quỳ ngay.”

Sau khi Hoàng thượng rời Dương Châu thành, ta và tướng công đưa Nguyên Phương, Quý Phương đi dạo trên hồ. Chiếc thuyền đang di chuyển chậm rãi, ngắm hoa sen. Một chiếc thuyền khác đang đến gần, và có người cất tiếng gọi: “Cố đại nhân.”

Tướng công ngước lên và đứng lên: “Gặp qua Trung Đường đại nhân.”

Ta đứng dậy, tim đập thình thịch. Trương Trung Đường đứng ở mũi thuyền, nhìn tướng công rồi nhìn ta. Nhìn Quý Phương trong tay ta, lại nhìn Nguyên Phương ở dưới chân ta.

Tướng công chỉ vào ta và nói: “Đây là phu nhân của tại hạ.”

Nhi tử ta, Nguyên Phương chỉ vào mũi và nói: “Con là khuyển tử.” {Hổ phụ sinh khuyển tử, cách nói khiêm tốn}

Trương Trung Đường cười, khen thằng bé ngoan, rồi lại nhìn ta. Ta thi lễ nói: “Gặp qua Trương Trung Đường.”

Ông không hề né tránh nhìn ta, càng nhìn ta càng thấy buồn.

Ông nói: “Cố tiên sinh, ta có chuyện muốn hỏi phu nhân ngươi, có thể mời phu nhân qua thuyền nói chuyện mấy câu được không?”

Tướng công cau mày nói: “Cái này…”

Ta ngăn chàng lại và nói: “Được thôi.”

Ta giao Quý Phương cho tướng công rồi lên thuyền ở sảnh giữa ngồi một mình.

Ông ấy hỏi ta: “Mạo muội hỏi một câu, sinh thần của phu nhân là ngày nào?”

Ta nói: “Mồng 7 tháng 8 âm lịch.”

Ông nhíu mày, âm thầm tính toán. Ta lặng lẽ nhìn ông. Sau đó ông hỏi: “Trong gia đình phu nhân còn có ai?”

Ta nói: “Ta có tướng công và hai nhi tử.”

Ông nói: “Ta đang hỏi nhà mẹ của phu nhân?”

Ta bình tĩnh nói: “Mẫu thân ta, Lý thị, đã qua đời.”

Ông giật mình hỏi: “Xin hỏi tên mẫu thân của phu nhân là?”

Ta chậm rãi nói: “Tiên mẫu họ Lý, sinh ra ở Thu Quang, quê ở My Châu. Bà giỏi bơi lội, biết đánh cá, tính cách hung dữ, xinh đẹp. Khi bà ấy qua đời mới ba mươi bảy tuổi.”

Nước mắt ông trào ra, đôi môi run rẩy.

Ông nói: “…Con ngoan, ta là…”

Ta nói: “Có con mà dưỡng thì gọi là phụ mẫu. Còn có con mà không dưỡng thì gọi là gì. Đại nhân, còn gì muốn nói nữa không?”

Ông ấy chỉ khóc, còn ta đứng dậy và rời đi. Ông ấy theo ta lên mũi tàu, im lặng nhìn ta quay trở lại thuyền, rồi miễn cưỡng nhìn chằm chằm vào Nguyên Phương, Quý Phương của ta. Ông ấy đỡ tướng công ta. Tướng công tạ ơn, rồi chúng ta lên đường đi.

Tướng công hỏi ta: “Ông ấy đã nói gì với nàng?”

Ta nói: “Ông ta hỏi nhà thiếp có ai, thiếp nói thiếp chỉ có tướng công và hai nhi tử.”

Tướng công mỉm cười nói: “Ừ. Nàng đã có vi phu và hai nhi tử, cũng không cần thêm ai nữa.”

Ta mím môi và tiếp tục cười. Tướng công hỏi: “Sao nàng lại cười?”

Ta nói: “Chúng ta không cần thêm ai nữa thật à?”

Chàng nghiêng đầu: “Hả?”

Ta nói: “Thiếp nói thiếp có chàng và hai con, nhưng thiếp quên rằng thiếp vẫn còn có một hài tử nữa trong bụng.”

Tướng công lại ngơ ngác, chợt vui mừng nói: “Ta có một nữ nhi!”

Ta sờ bụng, trừng mắt nhìn chàng: “Mới lớn bao nhiêu đâu? Sao chàng biết là nữ nhi? Có thể là Niệm Niệm, cũng có thể lại là một nhi tử.”

Chàng không nghe, nâng mặt ta lên hôn: “Đào nhi, ta có một nữ nhi!”

Ta chán ghét nghĩ, đúng là một Thám hoa lang ngốc nghếch.

[HẾT]

Chương trước
Loading...