Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bích Đào Tại Lân Gia

Chương 7



8.

Chàng ấy không có thời gian rảnh.

Mùa thu có mưa lớn, chàng bận rộn đến mức không có thời gian ăn uống, thay y phục hay thậm chí về nhà.

Chàng muốn lãnh đạo dân chúng đắp đê ngăn lũ lụt tàn phá mùa màng, đồng ruộng, nhấn chìm thành Dương Châu, hủy hoại sinh kế của muôn dân bá tính.

Khi chàng đi ra ngoài, chàng quay lại nhìn ta, ta nói: “Yên tâm, ta sẽ ngoan ngoãn ở nhà.”

Ta im lặng ở nhà và mong tướng công yên tâm. Đứa bé trong bụng cũng bồn chồn, ngoài trời mưa to ta vì quá vội vàng mà ngã xuống đất.

Tiểu Thúy hoảng sợ, mọi người trong nhà cũng hoảng sợ. Khuôn mặt trắng bệch và mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, ta bình tĩnh nói với bọn họ: “Đi mời bà đỡ lại, đun nước nóng đi. Đừng làm phiền đại nhân.”

Ngoài trời mưa lớn, ta hét to hơn cả mưa. Bà đỡ nói: “Phu nhân, đừng hét, hãy giữ sức, rặn đi.”

Ta cắn môi, im lặng và dồn hết sức lực để sinh con. Nhi tử rất bướng bỉnh, chưa chịu ra khỏi bụng.

Bà đỡ ấn bụng ta nói: “Phu nhân đừng sợ, dùng sức rặn đi.”

Ta không sợ hãi, nghe lời bà đỡ ta tận lực dùng sức. Bầu trời chuyển sang màu đen rồi trắng, lại trắng rồi đen, và mưa vẫn không ngừng rơi.

Ta không còn sức lực, giọng nói khàn khàn, choáng váng. Tiểu Thúy vừa khóc vừa đút nước đường cho ta, ta đang nghĩ không biết tướng công đang ở đâu, chàng đã ăn gì chưa, có bị mắc mưa hay không.

Ta thầm nói với hài tử của mình, hài tử, con phải cố gắng lên.

Ta thầm nói với mình, Lý Bích Đào, ngươi cũng phải cố gắng lên. Bà đỡ nói: “Phu nhân, sắp ra rồi! Đầu của đứa bé sắp ra rồi! Đừng từ bỏ, hãy tiếp tục rặn!”

Ta không từ bỏ và tiếp tục dùng sức. Ta cố gắng hết sức rồi nghe tiếng trẻ con khóc và tiếng mọi người cười.

Có người cầm một vật nhỏ đến gần ta và nói: “Xin chúc mừng phu nhân, là một thiếu gia.”

Hài tử của ta vừa đỏ vừa nhăn nheo, hắn không đẹp bằng phụ thân hắn, rất xấu. Nhi tử chào đời đã mấy ngày rồi, nó ăn ngủ, ngủ rồi ăn nhưng vẫn chưa thấy mặt phụ thân.

Nó vẫn vui vui vẻ vẻ, vẫn cười toe toét khi bị trêu chọc. Ta dỗ con ngủ và ta cũng buồn ngủ theo.

Ta vừa chợp mắt chút, mở mắt ra đã thấy Chung Quỳ (mắng anh nhà là xấu như Chung Quỳ) đứng bên giường, chàng nhìn chằm chằm vào ta, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Chàng dùng giọng khàn khàn, gọi ta là Đào Nhi, ta chợt nhận ra đây là tướng công ta. Người chàng hôi hám, bẩn thỉu, râu ria mọc đầy mặt, khắp người dính bùn. Chàng chăm chăm nhìn ta một lúc, sau đó cẩn thận hỏi: “Đào Nhi, đây là ai?”

Ta nói: “Đây là hài tử của chàng, con còn chưa có tên.”

Chàng nói: “À. Con ta có tên, đại danh là Cố Duy, nhũ danh là Nguyên Phương.”

Chàng đưa ngón tay về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Phương, sau đó nhanh chóng rút lại.

Nguyên Phương hồn nhiên không biết phụ thân dọa người này muốn chạm vào mình nên ngủ rất ngon lành, còn cười cười trong giấc ngủ.

Nhìn vậy, chàng bật khóc. Chàng vừa khóc vừa nói: “Đào Nhi, ta có lỗi với nàng. Nghe nói nàng đã vất vả suốt một ngày một đêm, nhưng ta lại không thể bên nàng.”

Ta nói: “Có gì mà có lỗi với không có lỗi chứ. Hài tử là của ta và chàng, ta vì chàng sinh, cũng như vì chính ta sinh.”

Chàng đưa tay định ôm ta, nhưng ta giơ tay chặn chàng lại, chán ghét nói: “Đi tắm rửa sạch sẽ đi, chàng hôi quá.”

Chàng choáng váng, cúi đầu xuống và ngửi. Chàng đã sửa soạn lại bản thân và lại quay lại là nam tử tuấn tú như trước. Chàng nằm bên cạnh Nguyên Phương, sờ sờ bàn tay nhỏ bé, lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt chàng dịu dàng đi rất nhiều.

Chàng nắm tay ta nói: “Đào nhi, từ nay về sau ta sẽ chăm sóc hai mẫu tử nàng, sẽ không làm nàng khó chịu…”

Chưa kịp nói xong, chàng đã nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi. Mặt chàng vẫn tựa vào mặt Nguyên Phương, tay chàng vẫn nắm lấy tay ta.

Khi phu thê ta đến Dương Châu, trong năm đầu tiên, gia đình hai người đã trở thành ba người. Năm thứ hai, gia đình ba người lại trở thành bốn người.

Sinh Nguyên Phương thì vô cùng vất vả, sinh Quý Phương giống như đẻ trứng. Vốn dĩ chàng muốn ở bên ta trong lúc sinh nở để bù đắp sự tiếc nuối khi Nguyên Phương ra đời.

Những ngày sắp sinh, chàng gác lại công vụ, từ chối tiệc rượu, ngày ngày ở bên ta. Chỉ ngồi rồi lại đứng, dỗ Nguyên Phương ăn ngủ, nhưng nhiều ngày vẫn không có động tĩnh gì.

Ngày đó chàng nghĩ tên cho đứa bé trong bụng ta, nếu là con trai thì sẽ đặt tên là Cố Dương, biệt danh là Quý Phương.

Nếu là con gái, sẽ gọi là Cố Cẩm, tiểu danh là Niệm Niệm. Ngay lúc chúng ta đang đoán xem trong bụng là Quý Phương hay Niệm Niệm thì có người từ kinh thành tới.

Người tới là một vương gia, mời chàng đến thương nghị, chàng nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Thương nghị có ích gì? Lãng phí nhân lực, tiền bạc, tổn phí tâm sức của ta.”

Nhóm thứ hai đến thỉnh tướng công, nhưng chàng không muốn đi, chàng cầm sách ngồi cạnh ta, nhìn ta cho Nguyên Phương ăn.

Chàng trêu chọc Nguyên Phương, nói: “Cho phụ thân ăn một miếng đi.”

Nguyên Phương gật đầu, đút cho chàng một miếng. Chàng nói thêm: “Cho phụ thân ăn thêm một miếng nữa đi.”

Nguyên Phương cắn thêm một miếng nữa. Chàng còn nói: “Phụ thân còn muốn ăn miếng nữa.”

Nguyên Phương mím môi, kêu lên, chỉ vào mũi mắng chàng: “Phụ thân thật không biết xấu hổ!”

Chàng bắt đầu khóc, ta trừng mắt nhìn chàng, chàng bật cười, rồi nhóm thứ ba đến mời chàng.

Ta nói: “Công vụ quan trọng hơn.”

Chàng tức giận đứng dậy thay y phục, vừa đi vừa ôm Nguyên Phương hôn con hai cái, sau đó cúi đầu nói với bụng ta: “Các con phải ngoan ngoãn, phụ thân đi rồi sẽ về ngay.”

Chàng lại nói với ta: “Ta đi nói vài lời chiếu lệ thôi.”

Nguyên Phương gật đầu, ta cũng gật đầu. Ngay khi chàng rời đi, bụng ta bắt đầu quặn lên. Buổi tối về đến nhà, Nguyên Phương kéo chàng vào nhà, chỉ vào bóng ngủ trên giường, ngọt ngào nói: “Phụ thân, đệ đệ.”

Chàng ngơ ngác hồi lâu, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đều là lỗi của cẩu Hoàng đế đó, hắn muốn đi Giang Nam! Muốn tới thì tới đi, cần gì phải bàn trước!”

Nguyên Phương cũng nắm chặt nắm đấm: “Hừ, cẩu Hoàng đế!”

Ôi trời đất thiên địa ơi. Tướng công tức giận đến mức đ//iên rồi.

9.

Hoàng đế du tuần Giang Nam, tướng công rất bận rộn. Chàng muốn xây cầu trải đường, dời núi làm sông, trồng hoa xây vườn. Dạo gần đây chàng rất ít nói, sắc mặt u ám, có vẻ mệt mỏi.

Đôi khi chàng vừa uống rượu, vừa hỏi ta: “Đào Nhi, vi phu thường thắc mắc tại sao mình lại muốn làm quan?”

Đây là một câu hỏi sâu sắc, làm sao ta trả lời được?

Ta chậm rãi rút kim ra nói với tướng công: “Mẫu thân thiếp thêu thùa để nuôi thiếp. Thiếp trước đây cũng thêu thùa để nuôi mình. Sau này gặp Ngô đại gia, một nữ tử thêu thùa nổi tiếng, còn mở xưởng, dạy học trò, được ngàn người ngưỡng mộ.”

Ta nhìn chàng nói: “Ta không biết vì sao chàng lại làm quan, có lẽ là vì với tài năng của chàng, nên chàng làm quan có thể cứu giúp muôn dân bá tính.”

Sau đó chàng lộ ra nụ cười nói: “Đào Nhi nói lời giản dị mà sâu sắc.”

Chàng tự lẩm bẩm: “Trí quân Nghiêu Thuấn thượng, tái sứ phong tục thuần”.{Noi theo vua Nghiêu vua Thuấn, giữ gìn phong tục}

Khi Quý Phương được sáu tháng, hoàng đế đến thành Dương Châu. Thuyền rồng qua sông, cờ sắc rợp trời, kinh động dân chúng, xôn xao khắp thành.

Tướng công ta đi theo hầu thánh giá, ta ở nhà với nhi tử. Ta ôm Quý Phương đi vào trong sân, nhìn Đậu Hoàng chơi đùa với Nguyên Phương, Đậu Hoàng đuổi theo đuôi hắn, Nguyên Phương cười khúc khích, Quý Phương cười khúc khích trong lòng ta. Lúc này có người đập cửa nhà ta.

Người tới có tư thế cao lớn, vẻ mặt kiêu ngạo, đầu đầy ngọc trai, khuôn mặt xinh đẹp đứng ở cửa hỏi ta: “Ngươi là Lý Bích Đào.”

Ta vỗ lưng Quý Phương, gật đầu nói: “Đúng, ta là Lý Bích Đào.”

Nàng nheo mắt phượng, nhìn ta, rồi nhìn Nguyên Phương trên mặt đất, rồi lại nhìn Quý Phương trong vòng tay ta. Nàng hếch cằm, nhướng mày hỏi ta: “Ngươi có gì xứng với Cố Lân?”

Ta cười nói: “Cô nương thật vô lễ, ta là mẫu thân của hài tử chàng, lại là thê tử kết tóc của chàng. Kiệu hoa qua cửa, tam thư lục lễ. Hài tử ta không hỏi có xứng hay không, tướng công ta không hỏi có xứng hay không. Ban ngày ban mặt cô nương xông vào nhà ta, chất vấn ta có xứng hay không?”

Nàng nhướng mày nói: “Hỗn xược!”

Hỗn xược thì hỗn xược thôi.

Ta bảo Tiểu Thúy tiễn khách. Tiểu Thúy mời nàng ấy ra ngoài, trước khi đi nàng ta quay lại nói với ta: “Ngươi đợi đấy!”

Mặt ta sa sầm, lòng đầy căm hận, nhưng ta cũng chỉ có thể đợi.

Năm đó tướng công dùng thủ đoạn khiến nàng ta lạnh lòng mới thoát được thân, rời khỏi kinh thành, ai ngờ ba năm qua dù có bao nhiêu nam tử tốt trong thiên hạ, nàng ta cũng không chọn, chỉ một lòng nhớ đến Cố Lân.

Chẳng lẽ vì nàng ta thân phận tôn quý, là đích nữ trung cung, thì nàng ta có thể c//ướp tướng công của ta? Phá hoại gia đình ta? Trên đời còn có thiên lý không, có vương pháp không?

Ta ở nhà đợi hai ngày, thánh chỉ đến Hoàng thượng triệu Cố Lý thị vào gặp. Ta tiếp chỉ, quay lại nhìn Tiểu Thúy mắt đã đỏ hoe, nói: “Phu nhân không thể đi.”

Ta nói: “Không sao đâu, giúp ta thay y phục.”

Tiểu Thúy trang điểm cho ta, Quý Phương nằm trong nôi khóc, Nguyên Phương ôm chân ta hỏi: “Mẫu thân đi đâu thế?”

Ta nói: “Mẫu thân đi thuyền ngắm cảnh.”

Nguyên Phương nói: “Con cũng muốn đi.”

Ta quỳ xuống nhìn con nói: “Nguyên Phương là ca ca, khi mẫu thân đi vắng, con phải chăm sóc đệ đệ thật tốt.”

Thằng bé gật đầu, vỗ ngực nói: “Kể cả khi có mẫu thân ở đây, con cũng sẽ chăm sóc đệ đệ thật tốt.”

Ta hôn lên mặt hài tử mà nước mắt lưng tròng. Ta lại đến ôm Quý Phương, hôn lên mặt nó. Ta bước ra khỏi cửa, Đậu Hoàng quấn lấy ta. Ta sờ sờ Đậu Hoàng đầu, nói: “Đậu Hoàng, ngươi phải bảo vệ phụ thân và hai đệ đệ, bảo vệ cửa nhà của chúng ta.”

Ta lên thuyền rồng, nhìn thấy Hoàng thượng, bên cạnh là Công chúa và các nương nương, bên dưới là tất cả quan văn bá võ. Tướng công đứng giữa quần thần, nhìn ta thật sâu.

Ta mỉm cười với chàng, quỳ xuống hành lễ với Hoàng thượng.

Hoàng thượng phía trên bình tĩnh hỏi: “Ai đang quỳ?”

Ta đáp: “Thần phụ, Cố Lý thị.”

Hoàng đế hỏi: “Ngươi đến từ đâu?”

Ta đáp: “Thần phụ là người Tấn Thành, Thục Châu.”

Hoàng đế hỏi: “Phụ mẫu ngươi làm gì?”

Ta trả lời: “Thần phụ là cô nhi, làm nghề thêu thùa.”

Hoàng đế hỏi: “Tổ tiên có đọc sách thánh hiền không, hay gia đình là trâm anh phương nào?”

Ta đáp: “Trong nhà không có ai đọc sách thánh hiền, cũng không phải trâm anh, dòng dõi cao.”

Hoàng đế không hài lòng nói: “Với bối cảnh như vậy, sao có thể xứng với Thám hoa lang của trẫm?”

Ta thưa: “Hồi bẩm bệ hạ, thần phụ chỉ biết cá ở dưới nước, chim ở trên trời, hoa khai tịnh đế, uyên ương thành đôi. Thần phụ chỉ biết như vậy, không biết còn điều gì khác.”

Hoàng thượng nghe vậy giật mình: “Cái này…”

Hoàng đế nhìn các quan đều cúi đầu, cụp mắt. Ta lặng lẽ nhìn tướng công và thấy nụ cười trong mắt chàng.

Hoàng đế đột nhiên hét lên: “Cố Lân! Ngươi dám khi quân phạm thượng!”

Ta kinh hoảng. Tướng công lặng lẽ bước ra khỏi hàng, quỳ xuống cạnh ta, chắp tay nói: “Thần không khi quân.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...