BIỂN LẶNG - Chương 3 — Một chuyến đi không có điểm đến
Cập nhật lúc: 2025-07-13 21:47:04
Đó là một chuyến ngẫu hứng.
Không kế hoạch. Không lịch trình. Không điểm đến cụ thể.
Chúng gọi đó là “ cho khuây”.
trong lòng , chẳng ai trong hai đứa thật sự khuây.
Chúng chỉ… cần thật xa.
Anh là lái. là chỉ đường.
Lúc đó là cuối năm tư, kỳ thực tập dài đằng đẵng. Thời điểm mà mỗi đều nộp hồ sơ, chờ kết quả tuyển dụng, giả vờ tin rằng sẵn sàng trưởng thành.
“Đi ?”
Anh hỏi khi dừng ngã ba.
nhún vai:
“Rẽ . Đừng cao tốc.”
Anh hỏi thêm. Cũng phàn nàn.
nhớ lúc xe ngang cánh đồng lau, gió lùa qua cửa kính. xoay đầu , ánh nắng xuyên qua hàng mi, tạo nên một vùng tối mềm khóe mắt.
Anh đang bản nhạc lời mà từng gửi, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng.
hỏi đang nghĩ gì.
sợ rằng nếu hỏi, chúng sẽ bước khỏi trạng thái dễ chịu mong manh đang .
Buổi chiều hôm đó, xe dừng ở một quán nhỏ ven đồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bien-lang/chuong-3-mot-chuyen-di-khong-co-diem-den.html.]
ăn bánh khoai. Anh uống nước lọc.
Chủ quán già hỏi:
“Hai đứa tuần trăng mật ?”
bật .
Anh gì, chỉ phía rừng thông. Một lúc mới :
“Chúng cháu để lặng.”
Trên đường về, ghế phụ.
Lúc mở mắt, thấy áo khoác của phủ lên vai . Xe dừng .
Anh đang ngủ, đầu tựa cửa kính, bàn tay vẫn cầm chặt vô lăng.
lâu.
Rồi khẽ khàng đặt tay lên lưng bàn tay .
Chỉ một giây.
Rồi rụt .
Chúng bao giờ nhắc chuyến đó.
vài tháng , khi tặng một quyển sổ, phát hiện trang đầu ghi dòng chữ nhỏ:
Hôm đó trời trong, cũng hiền. Mà dám nắm tay.
cũng .