Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 13: Tai bay vạ gió
Đầu năm Sơ Bình, Lưu Biểu một thân mình nhậm chức ở Kinh - Tương, bên ngoài có Viên Thuật, Tôn Kiên dòm ngó, bên trong có thổ hào loạn tặc làm loạn, mỗi bước chân của Lưu Biểu đều rất khó khăn.
Nhờ có được sự ủng hộ của các đại sĩ tộc Kinh - Tương, bao gồm Tương Dương Thái thị, Nam Quận Khoái thị, Giang Hạ Hoàng thị, Tương Dương Bàng thị và sĩ tộc các nơi hết sức ủng hộ, Lưu Biểu mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn trở thành chư hầu một phương.
Từ việc báo đáp ân huệ hay là vì muốn ngồi vững ở Kinh – Tương nên sau khi vợ Lưu Biểu là Trần thị qua đời mấy năm, hắn cưới một cô gái của Thái gia làm vợ, đây chính là Thái phu nhân nổi danh trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Thái phu nhân năm nay chẳng qua mới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, trong khi đó Lưu Biểu đã gần năm mươi, đôi bên chênh nhau hơn hai mươi tuổi, việc này khiến Lưu Biểu yêu vợ vô cùng, có thể nói là muốn gì được nấy, Thái gia cũng dần trở thành đệ nhất gia tộc ở Kinh - Tương, quyền cao chức trọng.
Mặc dù Lưu Biểu vô cùng yêu tương nhưng Thái phu nhân vẫn có một chuyện vô cùng tiếc nuối là mãi không hoài thai.
Mùa hè năm nay Thái phu nhân rốt cuộc cũng có bầu, tin này khiến nàng mừng rỡ như điên, cẩn thận vô cùng, mở cửa sợ gió thổi, ra cửa sợ vấp ngã.
Không biết có phải ý trời hay không mà mấy hôm trước Thái phu nhân lại sảy thai.
Điều này tác động mạnh tới tâm lý của nàng, khiến nàng đau buồn vô cùng, cho tới hôm nay tâm tình của nàng tốt hơn một chút.
Trong một căn phòng hoa lệ, mùi trầm thoang thoảng, Thái phu nhân ngồi trên một chiếc giường trúc. Trời cuối thu đã khá lạnh, nàng mặc một bộ áo lông cừu trắng, khoác một cái áo rộng quanh người, bọc kín lấy thân hình hơi gầy.
Trên búi tóc của nàng có cài một chiếc trâm ngọc dài hai tấc, ngọc màu xanh lục trong suốt, không tỳ vết.
Thái phu nhân vóc người thon nhỏ, dung nhan xinh đẹp, mắt tựa nước thu, môi đỏ như chu sa, da thịt mềm mại, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn còn khiếm khuyết.
Đó là môi của nàng hơi mỏng, gò má cao vút khiến sự cay nghiệt lộ cả ra ngoài, cái mũi nhỏ và cái miệng nhỏ nhắn khiến người ta hiểu nàng không rộng lượng, da mềm nhưng không sáng. Nhưng những thứ này đều không quan trọng, điều quan trọng là nàng là con gái của Thái gia, là phu nhân của Lưu Biểu.
Trong các mối hôn nhân chính trị thời Đông Hán, vợ có vai trò đại diện cho một gia tộc, địa vị của người vợ rất quan trọng.
Lúc này, Thái phu nhân đang ngồi nghiêm chỉnh nghe bà mo lý giải nguyên nhân sảy thai. Thời Tần - Hán bói toán, mê tín lộng hành, lưu vực sông Trường Giang có câu "Kinh nhân quỷ, việt nhân cơ", ý nói là khi gặp quái dị chuyện phải mời thầy mo về giải thích.
Thái phu nhân sảy thai ngoài ý muốn khiến nàng suy nghĩ nát óc cũng không hiểu nguyên nhân vì sao, chưa bao giờ vấp ngã, cũng không uống thuốc gì, vậy tại sao lại sảy thai?
Nhưng Thái phu nhân cũng biết chồng mình không ưa mấy cái trò mê tín này, nên chỉ thừa dịp ông chồng rời khỏi thành Tương Dương nghênh đón Lưu Bị cơ hội, lén mời bà mo tới.
Bà mo nàng mời là một người tầm 50 tuổi, tên là Kỳ Nữ, vô cùng nổi tiếng ở khu vực Kinh - Tương, mặc dù đã ngoài năm mươi tuổi nhưng do có thuật trú nhan nên nhìn chỉ tầm 30 tuổi, chẳng qua trong đôi mắt người này có một sự yêu dị không nói nên lời.
Lúc này, Kỳ Nữ đang ca hát trong phòng, lúc thì vẩy nước lúc thì tung gạo, nghênh thần đón quỷ, hai bên có mấy thị nữ bưng mâm, thấy động tác của bà ta quái dị thì buồn cười nhưng lại không dám, cố nén nghiêng đầu sang chỗ khác.
Kỳ nữ đột nhiên ngồi xếp bằng xuống đất, cả người run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, bỗng nhiên hô to một tiếng:
"Âm dương tương khắc, đồng tộc hại nhau."
Kêu xong, mặt mũi bà ta toàn mồ hôi, sắc mặt ảm đạm, ngay cả mấy cô thị nữ bên cạnh cũng kinh hoàng bụm miệng. Một lúc sau, bà ta mới từ từ mở mắt, mỏi mệt hỏi:
"Lúc nãy là các vị thần nhập vào người tôi, tôi nói gì phu nhân có nghe kịp không?"
"Ta nhớ, âm dương tương khắc, đồng tộc hại nhau."
Thái phu nhân nhìn chằm chằm vào Kỳ Nữ hỏi:
"Điều này có ý gì?"
"Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi."
Kỳ Nữ thở dài, nằm sấp xuống đất dập đầu nói:
"Nhưng tôi không dám nói."
"Nói!"
Thái phu nhân tức giận quát.
Kỳ Nữ nơm nớp lo sợ:
"Chỉ khi nào hứa không giết tôi, tôi mới dám nói."
"Bà chỉ cần không nói năng lung tung, ngụy tạo sự tích thì ta sẽ không trách."
Thái phu nhân nói một cách nhẹ nhàng.
Kỳ Nữ bất đắc dĩ, chỉ đành ấp a ấp úng nói:
"Lúc phu nhân mới hoài thai tôi đã nói, đứa nhỏ trong bụng phu nhân có mệnh chí âm, kiêng kỵ nhất là có người mệnh dương khắc chế, phu nhân còn nhớ không?"
Thái phu nhân gật đầu một cái, nàng đương nhiên nhớ, cũng vì điều này nên nàng cẩn thận vô cùng, không gặp bất kỳ ai, không ngờ vẫn không giữ được đứa nhỏ. Giờ thấy Kỳ Nữ nhắc lại trong lòng liền nghi ngờ, chẳng nhẽ do âm dương tương khắc.
"Giải thích một chút xem!"
Kỳ Nữ nơm nớp lo sợ lại nói:
"Lúc nãy tôi thi triển pháp thuật, khi cầu đến các vị thần thì biết là âm dương tương khắc, khiến cho phu nhân không giữ được đứa nhỏ."
"Vậy câu đồng tộc hại nhau là ý gì?"
"Nghĩa là trong phủ phu nhân có một người mệnh chí dương, không biết gần đây trong phủ có người nào mới tới không, ý tôi là. . . . con cháu gì đó của châu mục."
"Việc này có quan hệ gì với con cháu của châu mục?"
Thái phu nhân có chút không vui, nàng không muốn dính líu tới người trong nhà.
Nói tới bước này, Kỳ Nữ cũng chỉ đành nhắm mắt nói tiếp:
"Phu nhân, ý của các vị thần chính là con cháu trong cùng một tộc có mệnh khắc nhau, nên chắc chắn có liên quan tới con cháu của châu mục, nhưng năm người con – cháu của châu mục tôi đã từng gặp, không có liên quan gì tới họ, chắc chắn là người mới tới, tôi không dám nói bừa."
"Người mới tới! Người mới tới!"
Thái phu nhân tự nhẩm, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, nhất thời nghĩ tới một chuyện, mấy hôm trước chồng chẳng phải đã nói có đứa cháu Lưu Cảnh ở quê lên hay sao, chẳng lẽ là hắn?
Nàng lập tức nghiêng đầu ra lệnh cho thị nữ:
"Mang đồng giản của tên Lưu Cảnh đó tới đây!"
Rất nhanh, thị nữ lấy trong rương một cái đồng giản, trên đó có ngày sinh tháng đẻ của Lưu Cảnh. Đây là thứ mà hôm qua Lưu Biểu đưa cho nàng, bảo nàng chuẩn bị cầu hôn với Thái gia.
"Bà xem bát tự trên đồng giản này có khắc mệnh với con của ta không?"
Nàng đưa đồng giản cho Kỳ Nữ.
Kỳ Nữ nhận đồng giản nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên bà ta hoảng sợ trợn to hai mắt, thanh âm run rẩy nói:
"Phu nhân. . . . Chính là người này!"
... . .
Khi Kỳ Nữ cất hai miếng vàng từ trên phòng đi xuống, trên đỉnh đầu nàng bỗng nhiên truyền tới một tiếng “choang”, bà ta bị dọa sợ thụt cổ, hai chân run rẩy.
"Mình phải nhanh chóng rời khỏi thành Tương Dương!"
Bà ta thấp giọng thì thầm, tăng nhanh bước chân rời khỏi phủ. Bà ta vừa đi không lâu thì Lưu Biểu trở về.
Lưu Biểu mới vừa từ bờ sông Bỉ Thủy nghênh đón Lưu Bị, bố trí cho đối phương tạm trú Phàn thành, sáng mai vào Tương Dương. Lưu Biểu lo cho sức khỏe của vợ nên muốn nhanh chóng trở về thăm.
Lúc này, Lưu Biểu cũng nghe thấy những tiếng choang choang trên lầu hai, trong lòng kinh ngạc, không biết lại xảy ra chuyện gì?
Hắn đi nhanh lên lầu vào phòng vợ, chỉ thấy nha hoàn đang thu nhặt mảnh vỡ trên đất.
"A Thiền, đã xảy ra chuyện gì?"
Lưu Biểu thấy vợ nằm nghiêng trên giường, mặt đầy nước mắt, mấy thị nữ đang an ủi nàng, trong lòng hắn cả kinh, vội vàng tiến lên ngồi xuống đưa tay ôm vợ, hỏi:
"Nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Lão gia!"
Thái phu nhân khóc nức nở trong ngực chồng:
"Con của thiếp. . . . chết oan uổng quá!"
... . . .
Lưu hoàng thúc nổi tiếng thiên hạ tới đã làm chấn động thành Tương Dương, khiến cho dân chúng trong thành tập trung ở hai bên đường lớn Giang Hán múa hát tưng bừng nghênh đón Lưu Bị đến.
Trong khi Lưu Bị được sự hoan nghênh nhiệt liệt vào thành, Lưu Cảnh lại lặng lẽ vào khu dinh thự của châu mục.
Lưu Biểu là người đứng đầu Kinh châu, nơi ở đương nhiên rộng lớn thoáng mát, phủ của Lưu Bị được thiết kế theo kiểu nhà chính, nhà phụ, nhà phụ là chuồng ngựa và nơi ở của bọn hạ nhân.
Mà nhà chính chia làm trước sau hai khu, đều có hành lang xoay quanh, kết cấu mặc dù tương đối đơn giản nhưng có rất nhiều đình đài lầu các, diện tích chừng mấy trăm mẫu, có một con sông nhỏ chảy qua, hậu viện còn có vườn hoa, tầm giữa tháng chín, trời vào thu, trong phủ tràn ngập trái cây, mùi thơm bốn phía khiến người ta tâm thần sảng khoái.
"A Cảnh, đây chính là Đông viện, là nơi ở của con cháu Lưu thị, khu nhà chúng ta vừa đi qua là nhà khách, phụ thân ta bảo sau này đệ ở lại Đông viện."
Người dẫn Lưu Cảnh đi thăm phủ chính là con trai trưởng của Lưu Biểu - Lưu Kỳ, Lưu Biểu có ba trai một gái, trường tử là Kỳ, thứ tử là Tông và con thứ ba là Tu, trừ Lưu Tu do một người thiếp sinh ở bên ngoài, còn hai người con này đều do vợ trước là Trần thị sinh.
Lưu Kỳ chừng hai mươi tuổi, vóc người rất cao nhưng khá gầy yếu, nhìn như một cái sào trúc, thích văn chán ghét võ, bái danh sĩ Tương Dương Bàng Đức công làm thầy, tính cách văn tĩnh, ôn hòa khoan hậu, đối với người em họ mới này rất quan tâm.
Lưu Kỳ bái Bàng Đức công làm thầy nên nửa tháng qua vẫn chuyên tâm học tập ở thư viện Lộc Môn, hôm nay nghe nói Lưu hoàng thúc nổi tiếng thiên hạ tới Tương Dương nên vội vàng chạy về phủ, đúng lúc gặp Lưu Cảnh nên Lưu Biểu liền giao Lưu Cảnh cho hắn.
Lưu Kỳ thấy Lưu Cảnh không có hành lý, chỉ mang một cái túi da, ngay cả quần áo để thay đổi cũng không có, trên người chỉ mặc một cái áo vải thô giống như một người nơi thảo mãng, hoàn toàn không có phong độ của con cháu Lưu thị.
Lưu Kỳ không thích Lưu Cảnh mặc đồ này, nhưng mà hắn cũng tương đối hiểu hoàn cảnh của Lưu Cảnh, gặp loạn binh, có thể giữ được tính mạng cũng coi như là vạn hạnh.
Lúc này, Lưu Kỳ rất cảm thông với ông em họ.
"Bên chỗ ta có mấy bộ quần áo thượng hạng, đều là đồ mới may, vóc người của đệ tuy có hơi khác ta, nhưng nếu không chê thì có thể cầm mặc tạm."
"Vậy tiểu đệ cám ơn đại ca!"
Lưu Cảnh cười tiện tay vỗ một bả vai Lưu Kiện một cái, Lưu Kỳ ngạc nhiên, quân tử kết giao sao có thể vỗ vai như thế?
Lưu Cảnh thấy vẻ mặt của Lưu Kiện liền lúng túng cười cười.
Là vai đóng thế, Lưu Cảnh vẫn chưa thích ứng được hoàn toàn, có lúc hắn sẽ biểu hiện ra những thói quen cũ.
Việc vỗ vai nhau ở nơi sơn dã là bình thường, nhưng trong kẻ sĩ với nhau lại là một hành động không thể tưởng tượng nổi. Lễ nghi tối thiểu của họ là cử chỉ khéo léo, văn tĩnh lễ độ.
Cũng may Lưu Kỳ chỉ cười một tiếng, không để chuyện nhỏ này trong lòng, chẳng qua hắn lại cảm thấy Lưu Cảnh nên đi học, mình là huynh trưởng cũng nên có phần trách nhiệm.
"Đây là nhà của đệ."
Huynh đệ hai người đi tới trước một căn nhà nhỏ, Lưu Kỳ đẩy cửa ra, một lão bộc tiến lên quỳ xuống hành lễ:
"Lão nô bái kiến trưởng công tử."
"Đứng lên đi!"
Lưu Kỳ giới thiệu ông già này cho Lưu Cảnh:
"Đây là Mông thúc, cũng từ quê lên, đi theo chúng ta đã mười mấy năm rồi, lúc đệ còn nhỏ, Mông thúc vẫn thường chăm sóc."
Nhờ có được sự ủng hộ của các đại sĩ tộc Kinh - Tương, bao gồm Tương Dương Thái thị, Nam Quận Khoái thị, Giang Hạ Hoàng thị, Tương Dương Bàng thị và sĩ tộc các nơi hết sức ủng hộ, Lưu Biểu mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn trở thành chư hầu một phương.
Từ việc báo đáp ân huệ hay là vì muốn ngồi vững ở Kinh – Tương nên sau khi vợ Lưu Biểu là Trần thị qua đời mấy năm, hắn cưới một cô gái của Thái gia làm vợ, đây chính là Thái phu nhân nổi danh trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Thái phu nhân năm nay chẳng qua mới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, trong khi đó Lưu Biểu đã gần năm mươi, đôi bên chênh nhau hơn hai mươi tuổi, việc này khiến Lưu Biểu yêu vợ vô cùng, có thể nói là muốn gì được nấy, Thái gia cũng dần trở thành đệ nhất gia tộc ở Kinh - Tương, quyền cao chức trọng.
Mặc dù Lưu Biểu vô cùng yêu tương nhưng Thái phu nhân vẫn có một chuyện vô cùng tiếc nuối là mãi không hoài thai.
Mùa hè năm nay Thái phu nhân rốt cuộc cũng có bầu, tin này khiến nàng mừng rỡ như điên, cẩn thận vô cùng, mở cửa sợ gió thổi, ra cửa sợ vấp ngã.
Không biết có phải ý trời hay không mà mấy hôm trước Thái phu nhân lại sảy thai.
Điều này tác động mạnh tới tâm lý của nàng, khiến nàng đau buồn vô cùng, cho tới hôm nay tâm tình của nàng tốt hơn một chút.
Trong một căn phòng hoa lệ, mùi trầm thoang thoảng, Thái phu nhân ngồi trên một chiếc giường trúc. Trời cuối thu đã khá lạnh, nàng mặc một bộ áo lông cừu trắng, khoác một cái áo rộng quanh người, bọc kín lấy thân hình hơi gầy.
Trên búi tóc của nàng có cài một chiếc trâm ngọc dài hai tấc, ngọc màu xanh lục trong suốt, không tỳ vết.
Thái phu nhân vóc người thon nhỏ, dung nhan xinh đẹp, mắt tựa nước thu, môi đỏ như chu sa, da thịt mềm mại, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn còn khiếm khuyết.
Đó là môi của nàng hơi mỏng, gò má cao vút khiến sự cay nghiệt lộ cả ra ngoài, cái mũi nhỏ và cái miệng nhỏ nhắn khiến người ta hiểu nàng không rộng lượng, da mềm nhưng không sáng. Nhưng những thứ này đều không quan trọng, điều quan trọng là nàng là con gái của Thái gia, là phu nhân của Lưu Biểu.
Trong các mối hôn nhân chính trị thời Đông Hán, vợ có vai trò đại diện cho một gia tộc, địa vị của người vợ rất quan trọng.
Lúc này, Thái phu nhân đang ngồi nghiêm chỉnh nghe bà mo lý giải nguyên nhân sảy thai. Thời Tần - Hán bói toán, mê tín lộng hành, lưu vực sông Trường Giang có câu "Kinh nhân quỷ, việt nhân cơ", ý nói là khi gặp quái dị chuyện phải mời thầy mo về giải thích.
Thái phu nhân sảy thai ngoài ý muốn khiến nàng suy nghĩ nát óc cũng không hiểu nguyên nhân vì sao, chưa bao giờ vấp ngã, cũng không uống thuốc gì, vậy tại sao lại sảy thai?
Nhưng Thái phu nhân cũng biết chồng mình không ưa mấy cái trò mê tín này, nên chỉ thừa dịp ông chồng rời khỏi thành Tương Dương nghênh đón Lưu Bị cơ hội, lén mời bà mo tới.
Bà mo nàng mời là một người tầm 50 tuổi, tên là Kỳ Nữ, vô cùng nổi tiếng ở khu vực Kinh - Tương, mặc dù đã ngoài năm mươi tuổi nhưng do có thuật trú nhan nên nhìn chỉ tầm 30 tuổi, chẳng qua trong đôi mắt người này có một sự yêu dị không nói nên lời.
Lúc này, Kỳ Nữ đang ca hát trong phòng, lúc thì vẩy nước lúc thì tung gạo, nghênh thần đón quỷ, hai bên có mấy thị nữ bưng mâm, thấy động tác của bà ta quái dị thì buồn cười nhưng lại không dám, cố nén nghiêng đầu sang chỗ khác.
Kỳ nữ đột nhiên ngồi xếp bằng xuống đất, cả người run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, bỗng nhiên hô to một tiếng:
"Âm dương tương khắc, đồng tộc hại nhau."
Kêu xong, mặt mũi bà ta toàn mồ hôi, sắc mặt ảm đạm, ngay cả mấy cô thị nữ bên cạnh cũng kinh hoàng bụm miệng. Một lúc sau, bà ta mới từ từ mở mắt, mỏi mệt hỏi:
"Lúc nãy là các vị thần nhập vào người tôi, tôi nói gì phu nhân có nghe kịp không?"
"Ta nhớ, âm dương tương khắc, đồng tộc hại nhau."
Thái phu nhân nhìn chằm chằm vào Kỳ Nữ hỏi:
"Điều này có ý gì?"
"Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi."
Kỳ Nữ thở dài, nằm sấp xuống đất dập đầu nói:
"Nhưng tôi không dám nói."
"Nói!"
Thái phu nhân tức giận quát.
Kỳ Nữ nơm nớp lo sợ:
"Chỉ khi nào hứa không giết tôi, tôi mới dám nói."
"Bà chỉ cần không nói năng lung tung, ngụy tạo sự tích thì ta sẽ không trách."
Thái phu nhân nói một cách nhẹ nhàng.
Kỳ Nữ bất đắc dĩ, chỉ đành ấp a ấp úng nói:
"Lúc phu nhân mới hoài thai tôi đã nói, đứa nhỏ trong bụng phu nhân có mệnh chí âm, kiêng kỵ nhất là có người mệnh dương khắc chế, phu nhân còn nhớ không?"
Thái phu nhân gật đầu một cái, nàng đương nhiên nhớ, cũng vì điều này nên nàng cẩn thận vô cùng, không gặp bất kỳ ai, không ngờ vẫn không giữ được đứa nhỏ. Giờ thấy Kỳ Nữ nhắc lại trong lòng liền nghi ngờ, chẳng nhẽ do âm dương tương khắc.
"Giải thích một chút xem!"
Kỳ Nữ nơm nớp lo sợ lại nói:
"Lúc nãy tôi thi triển pháp thuật, khi cầu đến các vị thần thì biết là âm dương tương khắc, khiến cho phu nhân không giữ được đứa nhỏ."
"Vậy câu đồng tộc hại nhau là ý gì?"
"Nghĩa là trong phủ phu nhân có một người mệnh chí dương, không biết gần đây trong phủ có người nào mới tới không, ý tôi là. . . . con cháu gì đó của châu mục."
"Việc này có quan hệ gì với con cháu của châu mục?"
Thái phu nhân có chút không vui, nàng không muốn dính líu tới người trong nhà.
Nói tới bước này, Kỳ Nữ cũng chỉ đành nhắm mắt nói tiếp:
"Phu nhân, ý của các vị thần chính là con cháu trong cùng một tộc có mệnh khắc nhau, nên chắc chắn có liên quan tới con cháu của châu mục, nhưng năm người con – cháu của châu mục tôi đã từng gặp, không có liên quan gì tới họ, chắc chắn là người mới tới, tôi không dám nói bừa."
"Người mới tới! Người mới tới!"
Thái phu nhân tự nhẩm, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, nhất thời nghĩ tới một chuyện, mấy hôm trước chồng chẳng phải đã nói có đứa cháu Lưu Cảnh ở quê lên hay sao, chẳng lẽ là hắn?
Nàng lập tức nghiêng đầu ra lệnh cho thị nữ:
"Mang đồng giản của tên Lưu Cảnh đó tới đây!"
Rất nhanh, thị nữ lấy trong rương một cái đồng giản, trên đó có ngày sinh tháng đẻ của Lưu Cảnh. Đây là thứ mà hôm qua Lưu Biểu đưa cho nàng, bảo nàng chuẩn bị cầu hôn với Thái gia.
"Bà xem bát tự trên đồng giản này có khắc mệnh với con của ta không?"
Nàng đưa đồng giản cho Kỳ Nữ.
Kỳ Nữ nhận đồng giản nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên bà ta hoảng sợ trợn to hai mắt, thanh âm run rẩy nói:
"Phu nhân. . . . Chính là người này!"
... . .
Khi Kỳ Nữ cất hai miếng vàng từ trên phòng đi xuống, trên đỉnh đầu nàng bỗng nhiên truyền tới một tiếng “choang”, bà ta bị dọa sợ thụt cổ, hai chân run rẩy.
"Mình phải nhanh chóng rời khỏi thành Tương Dương!"
Bà ta thấp giọng thì thầm, tăng nhanh bước chân rời khỏi phủ. Bà ta vừa đi không lâu thì Lưu Biểu trở về.
Lưu Biểu mới vừa từ bờ sông Bỉ Thủy nghênh đón Lưu Bị, bố trí cho đối phương tạm trú Phàn thành, sáng mai vào Tương Dương. Lưu Biểu lo cho sức khỏe của vợ nên muốn nhanh chóng trở về thăm.
Lúc này, Lưu Biểu cũng nghe thấy những tiếng choang choang trên lầu hai, trong lòng kinh ngạc, không biết lại xảy ra chuyện gì?
Hắn đi nhanh lên lầu vào phòng vợ, chỉ thấy nha hoàn đang thu nhặt mảnh vỡ trên đất.
"A Thiền, đã xảy ra chuyện gì?"
Lưu Biểu thấy vợ nằm nghiêng trên giường, mặt đầy nước mắt, mấy thị nữ đang an ủi nàng, trong lòng hắn cả kinh, vội vàng tiến lên ngồi xuống đưa tay ôm vợ, hỏi:
"Nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Lão gia!"
Thái phu nhân khóc nức nở trong ngực chồng:
"Con của thiếp. . . . chết oan uổng quá!"
... . . .
Lưu hoàng thúc nổi tiếng thiên hạ tới đã làm chấn động thành Tương Dương, khiến cho dân chúng trong thành tập trung ở hai bên đường lớn Giang Hán múa hát tưng bừng nghênh đón Lưu Bị đến.
Trong khi Lưu Bị được sự hoan nghênh nhiệt liệt vào thành, Lưu Cảnh lại lặng lẽ vào khu dinh thự của châu mục.
Lưu Biểu là người đứng đầu Kinh châu, nơi ở đương nhiên rộng lớn thoáng mát, phủ của Lưu Bị được thiết kế theo kiểu nhà chính, nhà phụ, nhà phụ là chuồng ngựa và nơi ở của bọn hạ nhân.
Mà nhà chính chia làm trước sau hai khu, đều có hành lang xoay quanh, kết cấu mặc dù tương đối đơn giản nhưng có rất nhiều đình đài lầu các, diện tích chừng mấy trăm mẫu, có một con sông nhỏ chảy qua, hậu viện còn có vườn hoa, tầm giữa tháng chín, trời vào thu, trong phủ tràn ngập trái cây, mùi thơm bốn phía khiến người ta tâm thần sảng khoái.
"A Cảnh, đây chính là Đông viện, là nơi ở của con cháu Lưu thị, khu nhà chúng ta vừa đi qua là nhà khách, phụ thân ta bảo sau này đệ ở lại Đông viện."
Người dẫn Lưu Cảnh đi thăm phủ chính là con trai trưởng của Lưu Biểu - Lưu Kỳ, Lưu Biểu có ba trai một gái, trường tử là Kỳ, thứ tử là Tông và con thứ ba là Tu, trừ Lưu Tu do một người thiếp sinh ở bên ngoài, còn hai người con này đều do vợ trước là Trần thị sinh.
Lưu Kỳ chừng hai mươi tuổi, vóc người rất cao nhưng khá gầy yếu, nhìn như một cái sào trúc, thích văn chán ghét võ, bái danh sĩ Tương Dương Bàng Đức công làm thầy, tính cách văn tĩnh, ôn hòa khoan hậu, đối với người em họ mới này rất quan tâm.
Lưu Kỳ bái Bàng Đức công làm thầy nên nửa tháng qua vẫn chuyên tâm học tập ở thư viện Lộc Môn, hôm nay nghe nói Lưu hoàng thúc nổi tiếng thiên hạ tới Tương Dương nên vội vàng chạy về phủ, đúng lúc gặp Lưu Cảnh nên Lưu Biểu liền giao Lưu Cảnh cho hắn.
Lưu Kỳ thấy Lưu Cảnh không có hành lý, chỉ mang một cái túi da, ngay cả quần áo để thay đổi cũng không có, trên người chỉ mặc một cái áo vải thô giống như một người nơi thảo mãng, hoàn toàn không có phong độ của con cháu Lưu thị.
Lưu Kỳ không thích Lưu Cảnh mặc đồ này, nhưng mà hắn cũng tương đối hiểu hoàn cảnh của Lưu Cảnh, gặp loạn binh, có thể giữ được tính mạng cũng coi như là vạn hạnh.
Lúc này, Lưu Kỳ rất cảm thông với ông em họ.
"Bên chỗ ta có mấy bộ quần áo thượng hạng, đều là đồ mới may, vóc người của đệ tuy có hơi khác ta, nhưng nếu không chê thì có thể cầm mặc tạm."
"Vậy tiểu đệ cám ơn đại ca!"
Lưu Cảnh cười tiện tay vỗ một bả vai Lưu Kiện một cái, Lưu Kỳ ngạc nhiên, quân tử kết giao sao có thể vỗ vai như thế?
Lưu Cảnh thấy vẻ mặt của Lưu Kiện liền lúng túng cười cười.
Là vai đóng thế, Lưu Cảnh vẫn chưa thích ứng được hoàn toàn, có lúc hắn sẽ biểu hiện ra những thói quen cũ.
Việc vỗ vai nhau ở nơi sơn dã là bình thường, nhưng trong kẻ sĩ với nhau lại là một hành động không thể tưởng tượng nổi. Lễ nghi tối thiểu của họ là cử chỉ khéo léo, văn tĩnh lễ độ.
Cũng may Lưu Kỳ chỉ cười một tiếng, không để chuyện nhỏ này trong lòng, chẳng qua hắn lại cảm thấy Lưu Cảnh nên đi học, mình là huynh trưởng cũng nên có phần trách nhiệm.
"Đây là nhà của đệ."
Huynh đệ hai người đi tới trước một căn nhà nhỏ, Lưu Kỳ đẩy cửa ra, một lão bộc tiến lên quỳ xuống hành lễ:
"Lão nô bái kiến trưởng công tử."
"Đứng lên đi!"
Lưu Kỳ giới thiệu ông già này cho Lưu Cảnh:
"Đây là Mông thúc, cũng từ quê lên, đi theo chúng ta đã mười mấy năm rồi, lúc đệ còn nhỏ, Mông thúc vẫn thường chăm sóc."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương