Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 79: Đao hạ lưu nhân
Tương Dương cách Tân Dã cũng không xa, lộ trình chỉ có hơn trăm dặm, đi thẳng là có thể tới, nhưng Văn Sính là người cẩn thận, ở cách huyện Tân Dã trước ba mươi dặm hạ lệnh dừng lại.
Đây là bờ tây sông Bỉ Thủy, bốn phía là gò đất, tầm nhìn rộng lớn, xa xa ngoài mười dặm là một khu rừng rậm rạp.
Đây là yếu tố để hạ trại, phải có nguồn nước, khắp nơi rộng rãi, địa thế bằng phẳng, hơn nữa Văn Sính cẩn thận tỉ mỉ, một vạn quân đội tạm thời dựng trại, bận rộn suốt một canh giờ, một tòa chiếm đất mấy trăm mẫu đã kẹp xong một đại bản doanh.
Ở trung tâm đại doanh là kho lương thực quân tư, sau đó là mấy trăm lều quân doanh lớn. Những chiếc xe trở lương thực ở bên ngoài đại doanh vây quanh một vòng lại có hai mươi vạn trường mâu vây quanh. Trường mâu vẹo cắm ở trên đất, mũi thương sắc bén chĩa ra ngoài.
Không chỉ có vậy, những chỗ tương đối dễ vào sẽ bị kỵ binh xung phong rắc lên mấy vạn chông sắt, đây cũng là binh khí đối phó kỵ binh, mặt khác bốn phía đại doanh dựng tám tòa tháp canh, có thể nhìn ra xa vài dặm, bốn phương tám hướng để phòng nghiêm khắc.
Văn Sính chừng ba mươi tuổi, vốn chỉ là một gã quan quân cấp thấp, võ nghệ cao cường, thích đọc binh thư, văn võ song toàn. Trong một chiến dịch chinh phạt Giao Châu dẫn ba trăm người đánh bại mấy ngàn quân địch tấn công, bọc lộ tài nẳng, được Thái Mạo nhìn trúng, tiến cử với Lưu Biểu. Lưu Biểu cũng vô cùng tán thưởng võ nghệ và thao lược của y, đề bạt y làm Quân hầu, không lâu lại thẳng làm Nha tướng, năm năm sau dần dần được đề cử làm Giáo Úy, trở thành một trong sáu đại danh tướng Kinh Châu, dẫn hai vạn quân trấn thủ phía bắc Hán Thủy.
Văn Sính trị quân nghiêm khắc, đồng thời lại thương lính như con mình, làm người quang minh chính đại, cho nên binh lính Kinh Châu Vô cùng yêu quý. Y và Hoàng Trung, uy danh giống nhau, là một trong các đại tướng có uy danh lớn nhất Kinh Châu.
Do Văn Sính muốn cảm ơn tri ngộ của Thái Mạo, bốn năm trước thu nhận Thái Tiến, cháu của Thái Mạo làm đồ đệ. Thái độ này được cho là đứng bên phe đảng của Thái thị, tuy nhiên Văn Sính và Trương Doãn có thù riêng. Quan trọng hơn là y ủng hộ con cả Lưu Kỳ, mà Thái thị thì bắt đầu có thiên hướng nghiêng về con thứ Lưu Tông.
Cho nên Văn Sính đã dần dần cùng Thái thị mỗi người một ngả. Hơn nữa Văn Sính là người Nam Dương, với Hoàng Trung có quan hệ rất gắn bó, mà Hoàng thị ở Nam Dương lại kết đảng cùng họ Khoái.
Mặc dù trong đó cũng không nhất định phải có liên hệ, nhưng quả thật Văn Sính đã bắt đầu thiên hướng về Khoái Việt. Lần này là chủ tướng Bắc chinh, là do Khoái Việt dốc hết sức đề cử.
Trong quân doanh, Văn Sính dẫn dắt hơn mười người tướng lĩnh thị sát tình hình để hạ trại. Y là người cẩn thận, nghiêm túc, rất nhiều việc y đều đích thân làm.
Đi đến tháp canh bên cạnh hướng Tây Nam, Văn Sính đánh giá cách xây dựng của tháp canh một chút, bốn phía có kênh rạch phòng hộ, không có bất kỳ nguyên vật liệu nào bị ăn bớt ăn xén. Y gật gật đầu, coi như vừa lòng.
- Tướng quân, muốn đi lên không?
Một gã tướng lĩnh hỏi.
Văn Sính không nói gì, trực tiếp vịn thang dây hướng tháp canh đi xuống. Trên tháp canh có lính gác, mỗi người một bên, một khi phát hiện tình huống lạ thường, sẽ gõ chuông cảnh báo. Ở trên tháp canh treo một cái chuông gang, kịch liệt gõ vang, thanh âm có thể truyền vài dặm.
- Có tình huống gì không?
Văn Sính thấy hai tên lính gác tựa như có lời muốn nói, liền hỏi.
- Hồi bẩm đại soái, vừa rồi hình như chúng ta nhìn thấy trinh thám của Tào quân.
Một gã lính gác chỉ hướng Tây Nam, báo cáo:
- Phát hiện ở bên ngoài trong vòng một dặm.
Mặt Văn Sính trầm xuống, đi lên trước tập trung suy nghĩ nhìn về hướng Tây Nam. Ngoài mười dặm hướng Tây Nam là một khu rừng rậm rạp, kéo dài hơn trăm dặm.
Mắt có thể nhìn được, gò đất thấp nhấp nhô, lúc này đã là hoàng hôn, màu đỏ của mặt trời chiều lúc hoàng hôn đã xuất hiện ở hướng rừng rậm, đem một chút ánh chiều tà cuối cùng vây lại, khiến rừng rậm và cánh đồng bát ngát trải lên một sắc vàng mỹ lệ.
Đúng lúc này, vài tên kỵ binh xuất hiện tại một gò đất, cách đại doanh khoảng một dặm, hướng đại doanh nhìn ra xa. Văn Sính liếc mắt một cái liền nhận ra, chính là trinh thám của Tào quân.
Văn Sính lập tức giận tím mặt, rõ ràng y đã phái vài tên lính đi tuần tra bốn phía, vì sao không cản trinh thám của Tào quân lại?
- Đặng Võ đâu?
Văn Sính quay đầu lại hét lớn một tiếng, một gã tướng lĩnh lên trẻ tuổi lên tiếng trả lời,
- Ty chức đây!
- Ngươi dẫn theo ba trăm kỵ binh khẩn tốc vây quanh trinh thám của Tào quân, nếu để cho bọn họ trôn thoát, ngươi xách đầu tới gặp ta!
- Tuân mệnh!
Nha tướng Đặng Võ chạy như bay. Một lát sau, một đoàn ba trăm kỵ binh lao ra cửa doanh, hướng đến trinh thám của Tào quân mà bọc đánh.
Nhưng cơn giận của Văn Sính sót lại chưa tiêu, y lại ra lệnh:
- Bắt thủ lĩnh phụ trách tuần tra hướng Tây Nam tới đây, nghiêm trị không tha!
…
Năm trăm người thuộc bộ khúc Lưu Cảnh, phụ trách bảo vệ an toàn lương thảo, trực tiếp do phó tướng Thái Trung thống lĩnh. Tuy rằng Thái Trung có thù riêng với Lưu Cảnh, nhưng trên đường cũng không có biểu hiện ra thù hận, ngược lại đối với hắn còn tăng thêm chiếu cố.
Khi ở trong doanh trướng, Thái Trung cũng đặc biệt cấp cho bọn hắn ba mươi doanh trướng tốt, những binh lính khác là ba mươi người một lều lớn, nhưng chỗ Lưu Cảnh lại là hai mươi người một lều.
Đồng thời lương thực gạo và thịt để ăn, cũng hậu đãi hơn một chút so với những binh lính khác. Điều này làm cho Lưu Cảnh có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Thái Trung muốn cùng mình vứt bỏ hiềm khích lúc trước hay sao?
Nhưng hắn lại hiểu rất rõ Thái Trung, hắn lại cảm thấy rất không có khả nẳng này, có lẽ là Thái Trung có mưu đồ khác, cho nên hăn cũng không có tỏ ra bất kỳ thái độ nào, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Mặt trời chiều ngả về hướng Tây, sắc trời tối dần, năm trăm lính của Lưu Cảnh tụ tập cùng nhau ăn cơm, truyện cười vang trời, vô cùng náo nhiệt. Thỉnh thoảng có thể thấy thân hình lớn mập của Lưu Hổ chen chúc với đống binh lính trong đoạt đồ ăn, binh lính cũng không nhường y, la hét ầm ĩ thành một đoàn.
Lúc này, Lưu Cảnh bỗng nhiên thấy bên ngoài mười bước, một gã quan quân bị trói tay bước đến, hướng đến lều lớn của chủ soái. Người này xem quân phục chẳng qua chỉ là một gã quan quân cấp thấp, nhưng dáng người khôi ngô, tướng mạo đường đường, tuy bị buộc chặt, gông đầu, không chút nào uể oải, có vài phần khí thế.
Lưu Cảnh thầm nghĩ: "Không biết người này phạm vào quân quy gì, lại bị trói chặt như thế, khá uy vũ".
Hắn lập tức phân phó một gã thủ hạ, bảo:
- Đi hỏi thăm một chút, bên kia đã xảy ra chuyện gì, vì sao bắt người?
Binh lính chạy như bay, không bao lâu trở về bẩm báo:
- Quân hầu, người này là Đồn trưởng trinh sát tuần tra. Nghe nói ở trong phạm vi y trinh sát tuần tra phát hiện trinh thám của Tào quân. Văn Soái giận dữ, bắt y tới hỏi tội, nghe nói không làm tròn bổn phận sẽ bị xử trảm.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hóa ra là có chuyện như vậy. Người này tướng mạo đường đường, giết thật đáng tiếc. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không nhiều chuyện, Văn Sính trị quân nghiêm khắc, quân pháp như núi.
Hắn xoay người định đi, lúc này binh lính phía sau lại nói:
- Nghe nói người này tên là Ngụy Diên, võ nghệ cũng không tồi.
"Ngụy Diên!"
Lưu Cảnh quay phắt người lại, hắn nghi ngờ mình nghe nhầm, lại hỏi một lần, hỏi:
- Y tên là gì?
Binh lính gãi đầu, lặp lại:
- Y tên là Ngụy Diên, rất nhiều người đều biết y, nhân duyên không tốt, đắc tội không ít người...
Lời binh lính còn chưa dứt, Lưu Cảnh đã chạy như bay về phía lều lớn của chủ soái. Đùa hay sao! Đây là Ngụy Diên đó, là danh tướng Tam quốc, lại muốn xử trảm.
Lưu Cảnh biết rằng nhân tài Kinh Châu đông đúc, nhưng chủ yếu là người học văn, danh tướng lại ít. Người nổi danh như Hoàng Trung, Cam Ninh, Văn Sính, Ngụy Diên, kỳ thật Vương Uy và Hoàng Tổ cũng không tồi, không hèn nhát giống trong Diễn Nghĩa.
Những danh tướng đó đều đã lần lượt xuất hiện, duy chỉ có Ngụy Diên lại chậm chạp chưa lộ diện. Lưu Cảnh cũng từng sai người hỏi thăm, nhưng không có tin tức. Hắn hơi hoài nghi Ngụy Diên có lẽ cũng không ở Kinh Châu, nhưng Ngụy Diên là người Nghĩa Dương. Nghĩa Dương lại thuộc loại Kinh Châu.
Ngay khi Lưu Cảnh trì chệ không tìm thấy người này, không nghĩ tới lại ở trong một thời khắc ngoài dự đoán, Ngụy Diên Xuất hiện. Hơn nữa, vừa xuất hiện tính mạng lại có nguy hiểm, bị Văn Sính xử trảm.
Lưu Cảnh lòng như lửa đốt, vội vã chạy tới lều của chủ soái Văn Sính, chỉ sợ chậm một bước thì đầu của Ngụy Diên sẽ rơi xuống đất.
Nếu Ngụy Diên chết rồi, ai giúp hắn tranh giành thiên hạ đây?!
...
Trong soái trướng, Văn Sính sắc mặt xanh mét. Mặc dù Đặng Võ dẫn kỵ binh toàn lực bao vây tiêu trừ, bảy tên trinh thám của Tào quân vân có hai người trôn thoát. Việc quân cơ của y liên bởi vậy mà bị lộ, làm y giận không kềm được.
Văn Sính vỗ thật mạnh soái án, quát lớn:
- Trinh sát tuân tra không nghiêm, để trinh thám Tào quân tới gân lêu lớn. Ngươi có biết tội của ngươi không!
Đây là một đặc điểm của Văn Sính, cho dù là muốn giết một tên lính quèn, y cũng muốn công khai nói rõ nguyên nhân, phạm phải quân quy gì.
Hơn nữa lần này Bắc Phạt, ý nghĩa trọng đại, là lần đầu tiên y luận tội trừng phạt, đương nhiên phải làm cho đối phương biết tội, khiến tam quân tâm phục khẩu phục.
Ngụy Diên cả người bị trói chặt, quỳ một chân xuống đất. Y năm nay đã hai mươi chín tuôi, ở Kinh Châu nhập ngũ bảy năm, tòng quân chinh chiện Giao Châu đến tấn công Trường Sa, thật mệt mỏi mới lập nhiều chiến công.
Nhưng chính là cùng người khác bất đồng, người khác lập công là vì thẳng chức, y lập công cũng là đền tội. Ngụy Diên là người kiêu ngạo, thường nói nẳng lỗ mãng, nhiều lần đắc tội thủ trưởng, đủ loại trói buộc cũng không thoát khỏi chân.
Mỗi lần lập công, sẽ xuất hiện đủ loại phiền toái đến triệt tiêu công lao của y. Mặc dù như thế, Ngụy Diên cũng không chịu thay đổi tính cách củay, y giống như một con phượng hoàng trà trộn vào bầy gà không cầm quyền gì hết, khó có ngày nổi danh. Nhập ngũ bảy năm, có người nhập ngũ cùng y đã thẳng làm Quân hâu, Nha tướng, mà y vẫn là một Đồn trưởng nho nhỏ.
Ngụy Diên không chịu cúi đầu, ngang nhiên nói:
- Mặc dù ta không làm tròn bổn phận, cũng là có nguyên nhân, ta chỉ dẫn theo hai mươi tên huynh đệ, lại phải chịu trách nhiệm phạm vi ba mươi dặm. Hơn nữa phía Tây Nam rừng rậm dầy đặc, cách quân doanh gần nhất chỉ có cánh rừng tám dặm, trinh thám của Tào quân chính là từ cánh rừng rậm này đi tới, nhưng để theo dõi hết cánh rừng rậm này cần ít nhất ba mươi người, cho dù chúng ta mặc kệ nơi khác, toàn lực nhìn chăm chú ở chỗ này, số người cũng không đủ. Vì sao đại Soái không hỏi nguyên nhân này?
– Ta chỉ xem kết quả, ngươi mang mười người đi cũng được, mang một trăm người đi cũng thế, những thứ này đều là việc của chính ngươi, ta mặc kệ. Nhưng trinh thám của Tào quân xuất hiện ở trong phạm vi tuần tra của ngươi, ngươi không gánh tội, thì ai tới gánh?
Văn Sính càng nói càng giận, cuối cùng y vỗ bàn một cái, hét lớn:
- Mang đi chém!
Vài tên đao phủ lôi Ngụy Diên đi ra ngoài, Ngụy Diên quay đầu lại hô to.
- Phái quân lính cũng không phải ta, vì sao ta phải gánh trách nhiệm. Nguyên Soái, ngươi xử phạt bất công!
Ánh mắt Văn Sính híp lại, một Đồn trưởng nho nhỏ, không cầu xin tha mạng, lại còn dám chỉ trích mình bất công, quả nhiên là chán sống.
Ngụy Diên bị đẩy ra khỏi lều lớn, bị cưỡng ép ấn quỳ trên mặt đất. Một gã đao phủ thủ đem đao sắc bén giơ lên cao cao, nhắm ngay cổ của Ngụy Diên.
Ngụy Diên nhằm hai mắt lại, thẩp giọng thở dài, cảm thán:
- Không thể tưởng được Ngụy Diên ta lại chết ở chỗ này.།
Đúng lúc này, phương xa truyền đến tiếng hô to: - Đao hạ lưu nhân!
Chỉ thấy một người chạy vội tới, không ít binh lính đều biết đó là Cảnh công tử. Đao phủ chẩn chừ một chút, một đao kia chưa có hạ xuống.
Lưu Cảnh cả kinh tim đập nhanh hơn, chỉ kém một chút đầu Ngụy Diên liền rơi xuống đất rồi. Hắn vội vàng nói:
- Hãy khoan động thủ, ta đi cầu tình với chủ soái, nếu như không được, lại giết cũng không muộn!
Đao phủ hạ đao xuống, Ngụy Diên nhẹ nhàng thở ra thật dài, y cũng không nghĩ đến, không ngờ sẽ có người tới cứu mình.
Không đợi y thấy rõ là ai, Lưu Cảnh đã bước nhanh đi vào lều lớn, quì một gối chào:
- Ty chức Lưu Cảnh tham kiến Văn soái!
Đây là bờ tây sông Bỉ Thủy, bốn phía là gò đất, tầm nhìn rộng lớn, xa xa ngoài mười dặm là một khu rừng rậm rạp.
Đây là yếu tố để hạ trại, phải có nguồn nước, khắp nơi rộng rãi, địa thế bằng phẳng, hơn nữa Văn Sính cẩn thận tỉ mỉ, một vạn quân đội tạm thời dựng trại, bận rộn suốt một canh giờ, một tòa chiếm đất mấy trăm mẫu đã kẹp xong một đại bản doanh.
Ở trung tâm đại doanh là kho lương thực quân tư, sau đó là mấy trăm lều quân doanh lớn. Những chiếc xe trở lương thực ở bên ngoài đại doanh vây quanh một vòng lại có hai mươi vạn trường mâu vây quanh. Trường mâu vẹo cắm ở trên đất, mũi thương sắc bén chĩa ra ngoài.
Không chỉ có vậy, những chỗ tương đối dễ vào sẽ bị kỵ binh xung phong rắc lên mấy vạn chông sắt, đây cũng là binh khí đối phó kỵ binh, mặt khác bốn phía đại doanh dựng tám tòa tháp canh, có thể nhìn ra xa vài dặm, bốn phương tám hướng để phòng nghiêm khắc.
Văn Sính chừng ba mươi tuổi, vốn chỉ là một gã quan quân cấp thấp, võ nghệ cao cường, thích đọc binh thư, văn võ song toàn. Trong một chiến dịch chinh phạt Giao Châu dẫn ba trăm người đánh bại mấy ngàn quân địch tấn công, bọc lộ tài nẳng, được Thái Mạo nhìn trúng, tiến cử với Lưu Biểu. Lưu Biểu cũng vô cùng tán thưởng võ nghệ và thao lược của y, đề bạt y làm Quân hầu, không lâu lại thẳng làm Nha tướng, năm năm sau dần dần được đề cử làm Giáo Úy, trở thành một trong sáu đại danh tướng Kinh Châu, dẫn hai vạn quân trấn thủ phía bắc Hán Thủy.
Văn Sính trị quân nghiêm khắc, đồng thời lại thương lính như con mình, làm người quang minh chính đại, cho nên binh lính Kinh Châu Vô cùng yêu quý. Y và Hoàng Trung, uy danh giống nhau, là một trong các đại tướng có uy danh lớn nhất Kinh Châu.
Do Văn Sính muốn cảm ơn tri ngộ của Thái Mạo, bốn năm trước thu nhận Thái Tiến, cháu của Thái Mạo làm đồ đệ. Thái độ này được cho là đứng bên phe đảng của Thái thị, tuy nhiên Văn Sính và Trương Doãn có thù riêng. Quan trọng hơn là y ủng hộ con cả Lưu Kỳ, mà Thái thị thì bắt đầu có thiên hướng nghiêng về con thứ Lưu Tông.
Cho nên Văn Sính đã dần dần cùng Thái thị mỗi người một ngả. Hơn nữa Văn Sính là người Nam Dương, với Hoàng Trung có quan hệ rất gắn bó, mà Hoàng thị ở Nam Dương lại kết đảng cùng họ Khoái.
Mặc dù trong đó cũng không nhất định phải có liên hệ, nhưng quả thật Văn Sính đã bắt đầu thiên hướng về Khoái Việt. Lần này là chủ tướng Bắc chinh, là do Khoái Việt dốc hết sức đề cử.
Trong quân doanh, Văn Sính dẫn dắt hơn mười người tướng lĩnh thị sát tình hình để hạ trại. Y là người cẩn thận, nghiêm túc, rất nhiều việc y đều đích thân làm.
Đi đến tháp canh bên cạnh hướng Tây Nam, Văn Sính đánh giá cách xây dựng của tháp canh một chút, bốn phía có kênh rạch phòng hộ, không có bất kỳ nguyên vật liệu nào bị ăn bớt ăn xén. Y gật gật đầu, coi như vừa lòng.
- Tướng quân, muốn đi lên không?
Một gã tướng lĩnh hỏi.
Văn Sính không nói gì, trực tiếp vịn thang dây hướng tháp canh đi xuống. Trên tháp canh có lính gác, mỗi người một bên, một khi phát hiện tình huống lạ thường, sẽ gõ chuông cảnh báo. Ở trên tháp canh treo một cái chuông gang, kịch liệt gõ vang, thanh âm có thể truyền vài dặm.
- Có tình huống gì không?
Văn Sính thấy hai tên lính gác tựa như có lời muốn nói, liền hỏi.
- Hồi bẩm đại soái, vừa rồi hình như chúng ta nhìn thấy trinh thám của Tào quân.
Một gã lính gác chỉ hướng Tây Nam, báo cáo:
- Phát hiện ở bên ngoài trong vòng một dặm.
Mặt Văn Sính trầm xuống, đi lên trước tập trung suy nghĩ nhìn về hướng Tây Nam. Ngoài mười dặm hướng Tây Nam là một khu rừng rậm rạp, kéo dài hơn trăm dặm.
Mắt có thể nhìn được, gò đất thấp nhấp nhô, lúc này đã là hoàng hôn, màu đỏ của mặt trời chiều lúc hoàng hôn đã xuất hiện ở hướng rừng rậm, đem một chút ánh chiều tà cuối cùng vây lại, khiến rừng rậm và cánh đồng bát ngát trải lên một sắc vàng mỹ lệ.
Đúng lúc này, vài tên kỵ binh xuất hiện tại một gò đất, cách đại doanh khoảng một dặm, hướng đại doanh nhìn ra xa. Văn Sính liếc mắt một cái liền nhận ra, chính là trinh thám của Tào quân.
Văn Sính lập tức giận tím mặt, rõ ràng y đã phái vài tên lính đi tuần tra bốn phía, vì sao không cản trinh thám của Tào quân lại?
- Đặng Võ đâu?
Văn Sính quay đầu lại hét lớn một tiếng, một gã tướng lĩnh lên trẻ tuổi lên tiếng trả lời,
- Ty chức đây!
- Ngươi dẫn theo ba trăm kỵ binh khẩn tốc vây quanh trinh thám của Tào quân, nếu để cho bọn họ trôn thoát, ngươi xách đầu tới gặp ta!
- Tuân mệnh!
Nha tướng Đặng Võ chạy như bay. Một lát sau, một đoàn ba trăm kỵ binh lao ra cửa doanh, hướng đến trinh thám của Tào quân mà bọc đánh.
Nhưng cơn giận của Văn Sính sót lại chưa tiêu, y lại ra lệnh:
- Bắt thủ lĩnh phụ trách tuần tra hướng Tây Nam tới đây, nghiêm trị không tha!
…
Năm trăm người thuộc bộ khúc Lưu Cảnh, phụ trách bảo vệ an toàn lương thảo, trực tiếp do phó tướng Thái Trung thống lĩnh. Tuy rằng Thái Trung có thù riêng với Lưu Cảnh, nhưng trên đường cũng không có biểu hiện ra thù hận, ngược lại đối với hắn còn tăng thêm chiếu cố.
Khi ở trong doanh trướng, Thái Trung cũng đặc biệt cấp cho bọn hắn ba mươi doanh trướng tốt, những binh lính khác là ba mươi người một lều lớn, nhưng chỗ Lưu Cảnh lại là hai mươi người một lều.
Đồng thời lương thực gạo và thịt để ăn, cũng hậu đãi hơn một chút so với những binh lính khác. Điều này làm cho Lưu Cảnh có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Thái Trung muốn cùng mình vứt bỏ hiềm khích lúc trước hay sao?
Nhưng hắn lại hiểu rất rõ Thái Trung, hắn lại cảm thấy rất không có khả nẳng này, có lẽ là Thái Trung có mưu đồ khác, cho nên hăn cũng không có tỏ ra bất kỳ thái độ nào, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Mặt trời chiều ngả về hướng Tây, sắc trời tối dần, năm trăm lính của Lưu Cảnh tụ tập cùng nhau ăn cơm, truyện cười vang trời, vô cùng náo nhiệt. Thỉnh thoảng có thể thấy thân hình lớn mập của Lưu Hổ chen chúc với đống binh lính trong đoạt đồ ăn, binh lính cũng không nhường y, la hét ầm ĩ thành một đoàn.
Lúc này, Lưu Cảnh bỗng nhiên thấy bên ngoài mười bước, một gã quan quân bị trói tay bước đến, hướng đến lều lớn của chủ soái. Người này xem quân phục chẳng qua chỉ là một gã quan quân cấp thấp, nhưng dáng người khôi ngô, tướng mạo đường đường, tuy bị buộc chặt, gông đầu, không chút nào uể oải, có vài phần khí thế.
Lưu Cảnh thầm nghĩ: "Không biết người này phạm vào quân quy gì, lại bị trói chặt như thế, khá uy vũ".
Hắn lập tức phân phó một gã thủ hạ, bảo:
- Đi hỏi thăm một chút, bên kia đã xảy ra chuyện gì, vì sao bắt người?
Binh lính chạy như bay, không bao lâu trở về bẩm báo:
- Quân hầu, người này là Đồn trưởng trinh sát tuần tra. Nghe nói ở trong phạm vi y trinh sát tuần tra phát hiện trinh thám của Tào quân. Văn Soái giận dữ, bắt y tới hỏi tội, nghe nói không làm tròn bổn phận sẽ bị xử trảm.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hóa ra là có chuyện như vậy. Người này tướng mạo đường đường, giết thật đáng tiếc. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không nhiều chuyện, Văn Sính trị quân nghiêm khắc, quân pháp như núi.
Hắn xoay người định đi, lúc này binh lính phía sau lại nói:
- Nghe nói người này tên là Ngụy Diên, võ nghệ cũng không tồi.
"Ngụy Diên!"
Lưu Cảnh quay phắt người lại, hắn nghi ngờ mình nghe nhầm, lại hỏi một lần, hỏi:
- Y tên là gì?
Binh lính gãi đầu, lặp lại:
- Y tên là Ngụy Diên, rất nhiều người đều biết y, nhân duyên không tốt, đắc tội không ít người...
Lời binh lính còn chưa dứt, Lưu Cảnh đã chạy như bay về phía lều lớn của chủ soái. Đùa hay sao! Đây là Ngụy Diên đó, là danh tướng Tam quốc, lại muốn xử trảm.
Lưu Cảnh biết rằng nhân tài Kinh Châu đông đúc, nhưng chủ yếu là người học văn, danh tướng lại ít. Người nổi danh như Hoàng Trung, Cam Ninh, Văn Sính, Ngụy Diên, kỳ thật Vương Uy và Hoàng Tổ cũng không tồi, không hèn nhát giống trong Diễn Nghĩa.
Những danh tướng đó đều đã lần lượt xuất hiện, duy chỉ có Ngụy Diên lại chậm chạp chưa lộ diện. Lưu Cảnh cũng từng sai người hỏi thăm, nhưng không có tin tức. Hắn hơi hoài nghi Ngụy Diên có lẽ cũng không ở Kinh Châu, nhưng Ngụy Diên là người Nghĩa Dương. Nghĩa Dương lại thuộc loại Kinh Châu.
Ngay khi Lưu Cảnh trì chệ không tìm thấy người này, không nghĩ tới lại ở trong một thời khắc ngoài dự đoán, Ngụy Diên Xuất hiện. Hơn nữa, vừa xuất hiện tính mạng lại có nguy hiểm, bị Văn Sính xử trảm.
Lưu Cảnh lòng như lửa đốt, vội vã chạy tới lều của chủ soái Văn Sính, chỉ sợ chậm một bước thì đầu của Ngụy Diên sẽ rơi xuống đất.
Nếu Ngụy Diên chết rồi, ai giúp hắn tranh giành thiên hạ đây?!
...
Trong soái trướng, Văn Sính sắc mặt xanh mét. Mặc dù Đặng Võ dẫn kỵ binh toàn lực bao vây tiêu trừ, bảy tên trinh thám của Tào quân vân có hai người trôn thoát. Việc quân cơ của y liên bởi vậy mà bị lộ, làm y giận không kềm được.
Văn Sính vỗ thật mạnh soái án, quát lớn:
- Trinh sát tuân tra không nghiêm, để trinh thám Tào quân tới gân lêu lớn. Ngươi có biết tội của ngươi không!
Đây là một đặc điểm của Văn Sính, cho dù là muốn giết một tên lính quèn, y cũng muốn công khai nói rõ nguyên nhân, phạm phải quân quy gì.
Hơn nữa lần này Bắc Phạt, ý nghĩa trọng đại, là lần đầu tiên y luận tội trừng phạt, đương nhiên phải làm cho đối phương biết tội, khiến tam quân tâm phục khẩu phục.
Ngụy Diên cả người bị trói chặt, quỳ một chân xuống đất. Y năm nay đã hai mươi chín tuôi, ở Kinh Châu nhập ngũ bảy năm, tòng quân chinh chiện Giao Châu đến tấn công Trường Sa, thật mệt mỏi mới lập nhiều chiến công.
Nhưng chính là cùng người khác bất đồng, người khác lập công là vì thẳng chức, y lập công cũng là đền tội. Ngụy Diên là người kiêu ngạo, thường nói nẳng lỗ mãng, nhiều lần đắc tội thủ trưởng, đủ loại trói buộc cũng không thoát khỏi chân.
Mỗi lần lập công, sẽ xuất hiện đủ loại phiền toái đến triệt tiêu công lao của y. Mặc dù như thế, Ngụy Diên cũng không chịu thay đổi tính cách củay, y giống như một con phượng hoàng trà trộn vào bầy gà không cầm quyền gì hết, khó có ngày nổi danh. Nhập ngũ bảy năm, có người nhập ngũ cùng y đã thẳng làm Quân hâu, Nha tướng, mà y vẫn là một Đồn trưởng nho nhỏ.
Ngụy Diên không chịu cúi đầu, ngang nhiên nói:
- Mặc dù ta không làm tròn bổn phận, cũng là có nguyên nhân, ta chỉ dẫn theo hai mươi tên huynh đệ, lại phải chịu trách nhiệm phạm vi ba mươi dặm. Hơn nữa phía Tây Nam rừng rậm dầy đặc, cách quân doanh gần nhất chỉ có cánh rừng tám dặm, trinh thám của Tào quân chính là từ cánh rừng rậm này đi tới, nhưng để theo dõi hết cánh rừng rậm này cần ít nhất ba mươi người, cho dù chúng ta mặc kệ nơi khác, toàn lực nhìn chăm chú ở chỗ này, số người cũng không đủ. Vì sao đại Soái không hỏi nguyên nhân này?
– Ta chỉ xem kết quả, ngươi mang mười người đi cũng được, mang một trăm người đi cũng thế, những thứ này đều là việc của chính ngươi, ta mặc kệ. Nhưng trinh thám của Tào quân xuất hiện ở trong phạm vi tuần tra của ngươi, ngươi không gánh tội, thì ai tới gánh?
Văn Sính càng nói càng giận, cuối cùng y vỗ bàn một cái, hét lớn:
- Mang đi chém!
Vài tên đao phủ lôi Ngụy Diên đi ra ngoài, Ngụy Diên quay đầu lại hô to.
- Phái quân lính cũng không phải ta, vì sao ta phải gánh trách nhiệm. Nguyên Soái, ngươi xử phạt bất công!
Ánh mắt Văn Sính híp lại, một Đồn trưởng nho nhỏ, không cầu xin tha mạng, lại còn dám chỉ trích mình bất công, quả nhiên là chán sống.
Ngụy Diên bị đẩy ra khỏi lều lớn, bị cưỡng ép ấn quỳ trên mặt đất. Một gã đao phủ thủ đem đao sắc bén giơ lên cao cao, nhắm ngay cổ của Ngụy Diên.
Ngụy Diên nhằm hai mắt lại, thẩp giọng thở dài, cảm thán:
- Không thể tưởng được Ngụy Diên ta lại chết ở chỗ này.།
Đúng lúc này, phương xa truyền đến tiếng hô to: - Đao hạ lưu nhân!
Chỉ thấy một người chạy vội tới, không ít binh lính đều biết đó là Cảnh công tử. Đao phủ chẩn chừ một chút, một đao kia chưa có hạ xuống.
Lưu Cảnh cả kinh tim đập nhanh hơn, chỉ kém một chút đầu Ngụy Diên liền rơi xuống đất rồi. Hắn vội vàng nói:
- Hãy khoan động thủ, ta đi cầu tình với chủ soái, nếu như không được, lại giết cũng không muộn!
Đao phủ hạ đao xuống, Ngụy Diên nhẹ nhàng thở ra thật dài, y cũng không nghĩ đến, không ngờ sẽ có người tới cứu mình.
Không đợi y thấy rõ là ai, Lưu Cảnh đã bước nhanh đi vào lều lớn, quì một gối chào:
- Ty chức Lưu Cảnh tham kiến Văn soái!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương