Bình Minh Không Tắt
Chương 1
1
Trong buổi họp phụ huynh của cháu trai, tôi gặp được giáo viên tình nguyện mới đến.
Là bạn trai tôi trước khi tôi bị bắt cóc.
Anh đứng giữa đám đông và đang nói chuyện với các phụ huynh.
Hai năm không gặp, anh vẫn như xưa.
Nụ cười dịu dàng, khuôn mặt tuấn tú.
Còn tôi đã trở thành một người phụ nữ nông thông bình thường đến không thể bình thường hơn.
Trong bụng tôi còn có đứa con hai tháng tuổi.
Bất ngờ, cháu trai đá tôi một cái dưới gầm bàn: “Kẹo của cháu đâu?”
Buổi họp phụ huynh này, là tôi lừa nó đưa tôi đi.
Nghe nói khi đội tình nguyện và mấy cảnh sát vào làng thì tối qua có một người phụ nữ nhà bên trốn vào đây rồi được cảnh sát cứu.
Tôi cũng muốn thử một phen.
Tôi không để ý đến cháu trai, tay nắm chặt chiếc điện thoại cũ nát trộm được từ nhà, vì kích động mà run rẩy.
Không ngờ tôi lại có thể gặp Lục Triều Dương ở đây.
Tim đập thình thịch, tôi căng thẳng nhìn anh, trong đầu tràn ngập niềm vui khi sắp được thoát khỏi nơi này.
Cháu trai thấy tôi không để ý đến nó, bực mình, đột nhiên đạp mạnh vào ghế: “Kẹo của cháu! Kẹo của cháu! Kẹo của cháu!”
Tiếng động lập tức thu hút rất nhiều phụ huynh xung quanh.
Vốn dĩ mọi người xung quanh không để ý đến tôi, giờ ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bị một người tên Phùng Viễn mua về.
Cả làng đều biết tôi ngày nào cũng nghĩ cách bỏ trốn.
Nên họ đều thay Phùng Viễn trông chừng tôi.
Tôi sợ toát mồ hôi, cười trừ: “Tôi… chị dâu tôi bận, để… để tôi đưa cháu đi họp phụ huynh…”
Để lần này có thể trốn thoát, tôi đã liều lĩnh đánh cược đi trộm điện thoại và ví tiền của Phùng Viễn, lừa cháu trai Phùng Tiểu Ninh, nếu không trốn thoát được thì sẽ bị Phùng Viễn bắt về rồi đánh chết.
Sự náo loạn đã thu hút sự chú ý của Lục Triều Dương, anh đứng dậy nhìn về phía này, giọng nói trầm ổn và bình tĩnh.
“Vị phụ huynh này, cháu bé làm sao vậy?”
Tôi gần như theo bản năng che mặt lại.
Tôi không còn là cô sinh viên trẻ đẹp năm nào nữa. Sau thời gian dài bị đánh đập và giam cầm, làn da tôi trở nên thô ráp như vỏ cam khô héo.
Tôi cúi đầu, tóc che khuất mặt: “Cháu bé… muốn ăn kẹo…”
Tôi không chắc nếu liều lĩnh chạy đến cầu cứu anh, liệu có thành công hay không.
Có lẽ anh đã sớm quên tôi.
Có lẽ anh sẽ coi tôi là một kẻ điên loạn rồi đưa về tay Phùng Viễn.
Tôi đứng ngồi không yên.
Lục Triều Dương đi đến trước mặt tôi rồi lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho tôi.
Lúc này tôi mới phát hiện, trên ngón áp út của anh vẫn đeo chiếc nhẫn mà tôi đã tặng.
Nhiều năm trôi qua, nó đã có chút cũ kỹ.
Phùng Tiểu Ninh vui vẻ giật lấy, xé giấy gói nhét vào miệng.
Có lẽ chiếc nhẫn đó đã cho tôi thấy một tia hy vọng, vì thế tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, giọng run run nói:
“Thầy giáo, văn phòng thầy có kẹo không?”
Ánh mắt Lục Triều Dương dừng lại trên mặt tôi một lúc. Cái nhìn đó có chút sâu xa.
Tôi không hiểu anh, thậm chí không chắc anh có nhận ra tôi hay không. Vài giây ngắn ngủi trôi qua, anh gật đầu: “Có, cô đi theo tôi.”
Tôi nhẹ nhàng dỗ dành Phùng Tiểu Ninh: “Thím đi lấy kẹo cho cháu, cháu đừng làm ầm ĩ…”
Phùng Tiểu Ninh khạc nhổ vào tôi: “Đi nhanh đi!”
Được nó cho phép, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chịu đựng ánh mắt của mọi người, tôi cố gắng bước những bước bình thường ra khỏi lớp học.
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng Phùng Viễn chửi bới: “Con khốn này lại chạy rồi! Có ai nhìn thấy không?”
“Cô ta vừa mới ra ngoài.”
Ngay sau đó, tôi lao ra khỏi cửa, điên cuồng chạy về phía Lục Triều Dương, nắm chặt lấy anh, tốc độ nói gấp gáp và điên cuồng,
“Có cảnh sát không! Tôi bị bắt cóc! Tôi cầu xin anh! Cứu tôi với!”
Lục Triều Dương cúi đầu nhìn bàn tay bị tôi nắm chặt, có chút ngẩn người, sau đó cau mày nói: “Cảnh sát?”
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của Phùng Viễn và những người hàng xóm khác ngày càng gần, sắp khóc đến nơi: “Chính là cảnh sát đến cùng các anh!”
Lục Triều Dương liếc nhìn phía sau tôi, đột nhiên kéo mở một cánh cửa cũ nát rồi đẩy tôi vào trong.
Rầm!
Cửa đóng lại.
Tôi ngã xuống ghế sofa, bên ngoài cửa truyền đến tiếng Phùng Viễn nghiến răng nghiến lợi chửi mắng: “Vừa nãy có một người phụ nữ chạy vào đây, anh có nhìn thấy không?”
“Phụ huynh của Phùng Tiểu Ninh?”
“Phải.”
“Phùng Tiểu Ninh học rất kém, cần phụ huynh biết chữ đến ký tên, anh theo tôi trước.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ mạnh của dùi cui vào cánh cổng sắt, tôi sợ đến mức run rẩy.
Sau một hồi đập phá điên cuồng, Phùng Viễn chửi bới bỏ đi.
Nghe giọng điệu có vẻ như anh ta là muốn bắt tôi rồi đánh gãy chân.
Tôi sợ toát mồ hôi lạnh. Tôi quay đầu lại nhìn thấy ngoài cửa sổ, một người phụ nữ trần truồng nằm bò trên lề đường, chậm rãi bò về phía trước.
Là người phụ nữ nhà bên trốn thoát tối qua!
Không phải cô ta đã được cảnh sát cứu rồi sao?
Phía sau cô ta có một người đàn ông mặc áo cảnh sát, cầm một cây gậy gỗ to bằng cánh tay đánh vào người cô ta.
Vừa đánh vừa hét: “Một tên cảnh sát đã lừa được mày ra! Tao đánh chết mày! Xem lần sau mày còn dám chạy không! Con khốn thối tha này!”
Cây gậy gỗ liên tục giáng xuống lưng, mông và chân của người phụ nữ, đầu cô ta chảy máu, nằm trên đất giãy giụa và rên rỉ vô lực.
Miệng cô ta ngậm máu cầu xin: “Tôi sai rồi, tôi không chạy nữa, đừng đánh tôi… á… đừng đánh nữa…”
Đầu óc tôi ong lên, toàn thân run rẩy dữ dội.
Tin tức là giả…
Cảnh sát cũng là giả…
Mục đích là để lừa những người phụ nữ “không an phận” ra rồi đánh cho đến khi nào yên phận thì thôi!
Vậy thì tất cả những gì tôi làm vì ngày hôm nay đều vô ích.
Tôi hoàn toàn xong đời…
Phùng Viễn sẽ đánh gãy chân tôi, nhốt tôi lại… cho đến khi đứa trẻ chào đời.
Ngay lúc tôi hoảng loạn, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra.
Ánh sáng trắng chói mắt chiếu vào.
“… Trường cần thống kê thông tin học sinh, tôi bảo đứa trẻ đưa phụ huynh biết chữ trong nhà đến nhưng hình như cô ấy vội về nhà nấu cơm nên bị trẹo chân.”
Lục Triều Dương vừa nói vừa bước vào.
Phía sau anh ta là Phùng Viễn.
Khuôn mặt u ám của anh ta nhìn tôi đầy ác ý.
Tôi căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, lùi lại hai bước, đập vào bệ cửa sổ. Chân tôi mềm nhũn ngồi thụp xuống bên cửa sổ, run rẩy như cầy sấy. Tôi tưởng Phùng Viễn sẽ xông vào đánh chết tôi nhưng anh ta chỉ rất lịch sự nói với Lục Triều Dương:
“Thầy giáo, cậu đến nhà ăn cơm đi.”
Trong lời nói đầy ý nịnh nọt.
Nói xong, anh ta đi vào thô lỗ kéo tôi đi.
Tôi hoảng loạn quay đầu lại, nhìn Lục Triều Dương bằng ánh mắt cầu xin.
Nhưng anh nhìn tôi như nhìn một người xa lạ.
Lục Triều Dương đẩy đẩy cặp kính trượt xuống sống mũi, trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh người phụ nữ đẫm máu bị kéo đi không xa rồi dời mắt đi, không nói một lời đi theo.
Có một khoảnh khắc, tôi thấy Lục Triều Dương đi theo là muốn tìm cơ hội cứu tôi.
Nhưng ngay sau đó, một câu nói của dân làng đã hoàn toàn đánh tan ảo tưởng của tôi.
“Triều Dương, bao năm không về thăm làng, giờ đã thành đạt thế này rồi.”