Bình Minh Không Tắt
Chương 2
2
Trước khi bị bắt cóc, tôi và Lục Triều Dương đang bàn chuyện cưới xin.
Chiều hôm đó, chúng tôi đã hẹn nhau đến một tiệm áo cưới để thử váy cưới.
Đến lúc ra khỏi cửa, Lục Triều Dương đột nhiên thay đổi: “Anh biết có một tiệm áo cưới, em chắc sẽ thích.”
Lục Triều Dương đối xử với tôi rất chu đáo nên tôi nghe theo lời anh, đổi kế hoạch ban đầu rồi đi theo anh vào một tiệm áo cưới khác.
Ai ngờ vừa bước vào phòng thử đồ, tôi đã bất tỉnh nhân sự.
Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường của Phùng Viễn.
Phùng Viễn nói, tôi là vợ anh ta mua về. Nếu tôi dám chạy sẽ đánh chết tôi.
Trong thời gian đó, tôi đã cố gắng trốn thoát nhưng sự thật đã chứng minh, ở một ngôi làng xa xôi hẻo lánh, muốn vào thành phố phải vượt qua nhiều ngọn núi, đối mặt với một đám thôn dân độc ác thì việc trốn thoát thực sự quá khó khăn.
Hậu quả của việc trốn thoát không thành thì chỉ có bị đánh.
Thậm chí có người còn vì thế mà mất mạng.
Mà bây giờ, Lục Triều Dương đi theo sau tôi, thản nhiên chào hỏi dân làng.
Mọi người trong làng dường như đều rất kính trọng anh.
Ngọn lửa hy vọng mà tôi khó khăn lắm mới nhen nhóm được đã bị dập tắt một cách vô tình.
Chẳng lẽ Lục Triều Dương cũng là một giuộc với bọn họ?
Vậy liệu anh có mách với Phùng Viễn không? Có nói ra chuyện tôi trốn thoát hôm nay không?
Vừa về đến nhà, tôi đã bị Phùng Viễn tát một cái đau điếng.
Anh ta chửi ầm lên: “Bố mẹ Phùng Tiểu Ninh còn chưa chết đâu? Mày khoe cái gì? Đừng tưởng đọc mấy quyển sách vớ vẩn là giỏi lắm!”
Tôi bị đánh đến ù cả tai, suýt nữa thì không thể đứng vững.
May mắn thay, mọi chuyện dường như không tệ đến vậy.
Anh ta không biết tôi muốn chạy trốn.
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết từ nhà bên cạnh truyền đến.
Người phụ nữ nhà bên không may mắn như vậy, cô ta bị đánh rất thảm, tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Đây đáng lẽ cũng là kết cục của tôi.
Tôi nhẹ nhàng thở phào, cẩn thận đi theo sau Phùng Viễn.
Phùng Viễn bảo tôi đi nấu cơm, sau đó lịch sự dẫn Lục Triều Dương vào nhà.
Tôi ngồi xổm trước bếp lò nhỏ trong bếp, nhét củi vào nồi.
Tiếng nói chuyện trong nhà thỉnh thoảng lại vọng ra.
“… Làng chúng ta chỉ có mình cậu là thành đạt, sau này tất cả thanh niên trong làng đều nhờ cậu giới thiệu vợ, phải là người có học thì sinh con mới thông minh được.”
Lục Triều Dương tùy tiện đáp lại vài câu.
Tiếng chị dâu nhẹ nhàng, vội vàng phàn quan hệ:
“Triều Dương à, trước kia cậu ngã xuống mương, anh Phùng Nhị còn cứu cậu, cậu còn nhớ không?”Anh Phùng Nhị chính là người mua tôi, Phùng Viễn.
Lục Triều Dương cười nhạt: “Anh Phùng Nhị là ân nhân cứu mạng của tôi.”
Rầm!
Cái nồi tôi cầm không chắc rơi xuống đất, vỡ tan tành, phát ra tiếng động lớn.
Nước nóng bắn vào bắp chân tôi khiến nó đau rát.
Lục Triều Dương quay đầu nhìn ra ngoài.
Mặt tôi tái mét, khó tin nhìn anh.
Phùng Viễn cầm đôi đũa đánh vào đầu tôi, quát lớn: “Có phải mày muốn ăn đòn không! Mày muốn mọi người nhịn đói à?”
“Xin lỗi… Tôi sẽ làm lại ngay…”
Tôi ngồi xuống nhặt những mảnh bát vỡ, cố gắng nhìn đau do bị bỏng ở cánh tay.
Đột nhiên trước mặt tối sầm lại, có thứ gì đó che mất ánh sáng.
Tôi theo bản năng rụt cổ lại, dùng tay che mặt.
Trong tầm mắt xuất hiện một đôi bàn tay trắng lạnh với những khớp xương rõ ràng đang nhặt những mảnh sứ vỡ, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cô bị bỏng rồi, nên đi xử lý đi.”
Tôi ngây người, từ từ ngẩng đầu lên thì thấy Lục Triều Dương đang ngồi xổm trước mặt tôi, gọng kính trên sống mũi phản chiếu một tia nắng lạnh lẽo, màu môi nhợt nhạt. Khi anh nói chuyện, giọng điệu bình thản nhưng không hiểu sao lại khiến người ta rùng mình.
“Tôi tự dọn…”
Lục Triều Dương quay lưng về phía Phùng Viễn, nắm lấy cổ tay tôi, giọng rất kiên quyết: “Đi bôi thuốc.”
Chị dâu vội vàng chạy ra, như thể mắc lỗi lớn: “Để cô ta tự làm là được rồi, đừng làm bẩn tay cậu.”
Lục Triều Dương ngẩng đầu, trong đôi mắt lạnh lùng phản chiếu khuôn mặt tôi.
Hoảng sợ và bối rối, tôi cứng đờ kéo khóe miệng, trông thật khó coi.
“Anh, tôi mang rượu rồi. Chúng ta đi ra đầu làng phía đông gọi một phần thịt đầu heo và đồ nhắm, không cần nấu cơm nữa.”
Phùng Viễn liên tục đáp lời, thái độ mềm mỏng hơn nhiều.
Lục Triều Dương lau sạch đôi tay dính bẩn, đứng dậy khoác tay Phùng Viễn vào nhà.
Chị dâu liếc tôi một cái: “Về thay quần áo đi.”
Nói xong liền dắt Phùng Tiểu Ninh vào nhà.
Tôi toát mồ hôi lạnh.
Lục Triều Dương, có còn là Lục Triều Dương mà tôi quen biết không?
3
Đến khi tôi vào nhà, trên bàn đã bắt đầu uống rượu.
Lục Triều Dương ngồi đối diện, thỉnh thoảng hàn huyên với Phùng Viễn.
Phùng Viễn không được học hành, cứ khen anh giỏi, nói chuyện có trình độ, tiện thể mắng tôi vài câu.
“Không giống con đàn bà này, học nhiều có ích gì, không bằng cái bụng biết đẻ. Cậu xem, sau khi có thai đã ngoan ngoãn hẳn.”
Lục Triều Dương cười mà không nói gì.
Rượu qua ba tuần, tay Phùng Viễn bắt đầu không đứng đắn.
“Rót rượu!”
Tôi cúi đầu không dám giãy giụa, ngoan ngoãn rót rượu cho anh ta.
Nước mắt trào ra trong hốc mắt, sự đụng chạm của Phùng Viễn khiến tôi buồn nôn.
Càng khó chịu hơn là ánh mắt Lục Triều Dương lướt qua tôi.
Phùng Viễn đẩy nốt nửa phần trứng hấp còn lại về phía tôi: “Dạo này gầy đi rồi, ăn nhiều vào. Đừng để con trai tôi đói.”
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết của đàn ông từ nhà bên cạnh truyền đến, ngay sau đó là một tràng chửi bới và tiếng roi vọt.
Chị dâu cười ngượng ngùng: “Cô ta còn quậy hơn nhà mình, một tháng chạy ba lần. Hôm qua lão Vương lừa cô ta, bảo trong làng có công an, thế là tối chạy đến trường học nên bị bắt tại trận.”
Tôi khựng lại trong lòng, cảm thấy bàn tay Phùng Viễn chống sau lưng tôi dừng lại, lực siết chặt dần.
Phùng Viễn như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm tôi.Tôi run rẩy, cố cười: “Cô ấy… thật sự nghĩ quẩn, bây giờ tôi chỉ muốn sinh con thật tốt, ở bên anh và con.”
Phùng Viễn cười: “Thật sao?”
“Thật…”
Ngay sau đó, một cái tát mạnh giáng xuống, đánh tôi ngã xuống đất.
“Thật sự coi thường cô rồi.”
Phùng Viễn đá đổ ghế, đá một cú vào bụng tôi, sau đó ngồi xổm trước mặt tôi, nắm tóc tôi kéo lên: “Cô cũng muốn bỏ trốn với cô ta phải không?”
Mặt tôi nóng rát, giọng run rẩy: “Tôi không có… Tôi không dám…”
Lục Triều Dương ngồi bên cạnh: “Anh, anh còn không tin tôi sao, là tôi bảo cô ấy đến trường.”
Phùng Viễn cười với anh: “Tôi tin câụ nhưng không tin cô ta. Con đàn bà này thấy ai là dụ dỗ người đó, không sao đâu, cậu ngồi đó, tôi đánh một trận là xong.”
Nói xong, anh ta kéo tóc tôi, lôi tôi vào nhà rồi ném lên giường.
Tôi phát ra tiếng khóc thảm thiết: “Lục Triều Dương, cứu tôi… cứu tôi…”
Chát.
Lại một cái tát nữa.
Anh ta giật phăng quần áo tôi: “Mẹ kiếp, cô quên mất người đàn ông của mình là ai rồi à? Ăn trong bát, nhìn trong nồi, Lục Triều Dương là ai mà cô cũng dám quyến rũ cậu ta?”
“Anh nhẹ tay một chút, tôi… tôi có thai rồi…”
“Sảy thì lại bầu tiếp.” Phùng Viễn khinh thường: “Cô còn trẻ, có bụng sợ quan hệ à? Phục vụ tôi cho tốt trước đã, rồi tính tiếp.”
Anh ta khỏe quá, dù tôi phản kháng vô số lần cũng không thể ngăn cản anh ta thương tổn tôi.
Ngoài cửa, chị dâu vẫn đang khóc lóc thảm thiết với Lục Triều Dương:
“Chúng tôi nuôi cô ta ăn ngon mặc đẹp, cô ta còn không biết đủ. Cậu yên tâm, sớm muộn gì chúng tôi cũng dạy bảo cô ta biết điều.”
Tôi bị đá một cú vào chân, đau đớn và cảm giác tê dại xâm chiếm lý trí tôi trong nháy mắt.
Cơn đau dữ dội như da đầu bị xé toạc nhắc nhở tôi rằng… Tôi sẽ chết.
Nước mắt trào ra, trong lòng tôi dâng lên một nỗi hận mãnh liệt. Tôi cầm lấy bát nước bên cạnh, đập mạnh vào gáy Phùng Viễn.
Bát vỡ tan tành, mảnh sứ đâm vào lòng bàn tay tôi khiến máu chảy như suối.
Phùng Viễn đau đớn buông lỏng tôi ra.
Tôi thoát khỏi người anh ta, liều mạng mở cửa, quần áo xộc xệch đâm vào lòng Lục Triều Dương.
“Cầu xin các anh… tha cho tôi đi… Tôi không dám nữa… Tôi không dám nữa.”
Lục Triều Dương giữ chặt cánh tay tôi, lấy khăn tay ấn vào vết thương đang chảy máu của tôi.
“Anh, đội tình nguyện vừa mới đến, trong làng có nhiều người lạ nên đừng làm to chuyện, cô ấy còn đang mang thai.”
Lời vừa dứt thì thấy Phùng Viễn rút ra một con dao dài đã gỉ sắt.
“Không sao, tôi chặt chân cô ta trước, sẽ không ảnh hưởng đến việc sinh con.”
Phùng Viễn không đùa, anh ta thật sự làm được. Cả làng họ đã quen với chuyện này từ lâu.
Tôi đẩy mạnh Lục Triều Dương, liều mạng chạy ra ngoài.
Buổi trưa yên tĩnh, tôi chạy dọc theo con đường lớn hướng về phía đầu làng.
Phùng Viễn cầm dao đuổi theo sau, con dao dài thô ráp mài trên mặt đất cát phát ra tiếng xột xoạt chói tai.
Phía trước có một chiếc xe ba bánh chạy tới, trên xe chở đầy đàn ông trong làng.
Họ nhìn thấy tôi, ngầm hiểu mà nhảy xuống xe rồi cùng xắn tay áo bày ra tư thế bắt người, cười nói: “Lão Phùng, lại chạy à?” Phùng Viễn thở hổn hển: “Giúp tôi một tay.”
Thấy đường bị chặn, trong lúc tuyệt vọng, tôi lao đầu xuống ao bên cạnh.
Tôi đã từng học bơi nhưng nhiều năm nhưng lâu không tập luyện, vừa xuống nước đã bị bùn đất tanh hôi tràn vào mũi tôi.
Hết oxy, tôi tuyệt vọng vùng vẫy vài cái rồi bất lực chìm xuống đáy hồ.
Thực ra chết cũng tốt, còn hơn bị họ đánh chết.