Bình yên vô sự - Chương 29: Không biết yêu từ bao giờ
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:48:34
115.
Mã phó quan dặn dạo nên ngoài. Rất rõ ràng là thủ đoạn của Tá Đằng bẩn thỉu, tìm thấy nhược điểm của Lục Chấp, sợ hãi đến nỗi đường nào, ngờ đặt mục tiêu lên .
xin nghỉ dài hạn ở ngân hàng, chào hỏi và trai, đó bắt đầu những ngày ăn xong dạo trong viện ngắm hoa.
Lục Chấp mua nhiều sách, thật sự chuyện gì thì chỉ cần ghế mây phơi nắng sách, ngủ gà ngủ gật, khi tỉnh ở giường.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
Trên thực tế, thích sách lắm, Hứa Quân Sơ đặt cho một ngoại hiệu, gọi là Miểu Thư Nhân, nghĩa là sách một giây là ngủ.
116.
Cho nên thật sự là nghĩ đang mơ.
Người hầu báo là cố nhân tới chơi, cảnh giác hỏi tên họ của tới, hầu tự hỏi nửa ngày mới gọi là Nhiên Nhiên.
tỉnh , lập tức ném sách chạy .
Lê Âm lưng về phía , vẫn là tóc ngắn ngang vai như lúc mới , mặc một bộ váy bông màu xanh lam, bóng dáng yểu điệu, phác họa dáng thướt tha quyến rũ, khí chất thanh nhã như cúc, xinh tuyệt vời giống như đầu tiên gặp chị .
Lê Âm chính là bài học vỡ lòng của đối với hai từ mỹ nữ, kể từ vẫn còn ngây thơ cho đến , tất cả những mỹ nữ mà gặp đều kém chị .
Khi giọng của , chị xoay , hốc mắt rưng rưng, gọi là Nhiên Nhiên.
Không là gạt chứ?
Không là một giấc mơ khi cầm sách ngủ ở trong sân đúng ?
Kể cả là giấc mơ thì cũng chịu thôi.
tiến lên ôm lấy chị , chị cũng ôm chặt lấy , mặc dù trăm ngàn câu nhớ nhung, vạn lời thổ lộ thành lời, nhưng đến lúc cũng chỉ ôm chị một chút là vui .
, Lê Âm nhất định trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/binh-yen-vo-su/chuong-29-khong-biet-yeu-tu-bao-gio.html.]
116.
Lê Âm nhiều nơi, chị kể cho là chị từng phóng viên tại chiến trường, chụp ảnh mà trong lòng run sợ, còn dùng bút danh để mười mấy bài đưa tin.
Sau đó chị trở về miền Nam, theo quân đội ở đó mấy tháng, về phương Bắc để thăm chị gái.
chỉ chị kể thôi cũng cảm thấy hoảng hốt.
Không thể tin chị dâu dịu dàng hiền lương thể nhiều chuyện như .
Chị lâu lâu, cuối cùng mới nắm tay hỏi: “Tử Nghiêu… thế nào?”
với chị là trai đổi , cũng về tình hình hiện tại của nhà họ Tống, cái gì nên đều .
Khi trai đến bến tàu việc, Lê Âm mờ mịt một lát, ngẩng đầu tự lẩm bẩm: “Anh thật sự đang sửa…”
“Không còn đang trách chị .”
“Không !” nắm c.h.ặ.t t.a.y chị lôi kéo: “Anh trai của em thể trách chị , thích chị như thế.”
Lê Âm lắc đầu: “Chị từng đối xử với Tử Nghiêu, vì quá thất vọng với chị nên mới thả chị , mà trong thời điểm khó nhất chị chút do dự mà rời bỏ, cho dù thích chị, cũng sẽ tha thứ.”
“Không chuyện đó , cho dù như thế nào, cho dù chị gì, trai em đều sẽ trách chị. Anh thả chị là vì thất vọng mà là thành . Anh luyến tiếc, chị tin em , hiện tại gặp thôi!”
cho rằng Lê Âm vẫn luôn là bởi vì chị yêu, hiện giờ mới dám chắc chắn là chị yêu trai, chị sớm yêu từ lúc nào…
Anh trai thật sự vẫn luôn đợi chị .
Cho dù sâu trong nội tâm vẫn nghĩ rằng Lê Âm sẽ trở về nữa, nhưng vẫn chờ đợi trong vô định.
Tấm ảnh chụp cùng Lê Âm vẫn luôn đặt ở ngực, khi nào uống say cùng với công nhân bốc vác là đều gọi tên Lê Âm.
Kể từ thời niên thiếu tới tận bây giờ, kể từ khi hỗn độn đến lúc thanh tỉnh, từ khi cần cái gì cũng đến khi chỉ còn hai bàn tay trắng, thứ duy nhất từng đổi chính là tình yêu dành cho Lê Âm.