Bồ Đào Chi Thủy
Chương 1
1.
Ngày đó, Thái tử đến tìm ta, mang cho ta một bó hoa mới nở cùng một mảnh da hươu trắng như tuyết, hắn nói: “Hoa này là do Như Nhi tự tay hái cho muội, tấm da này cũng là Như Nhi mới có được, tất cả đều muốn mang đến tặng cho muội.”
Ta có chút mệt mỏi, nhìn một cái, không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, khẽ nói: “Đa tạ Hoàng huynh.”
“Muội nên cảm ơn Như Nhi, muội ấy vẫn luôn nghĩ đến muội.”
Ta chợt cảm thấy vô vị, chỉ khẽ lật chiếc chăn trên đùi.
Thấy ta như vậy, huynh ấy lại thở dài: “Muội, muội càng ngày càng trầm mặc rồi. Muội có nhớ khi muội còn nhỏ đáng yêu, khả ái biết bao nhiêu.”
Ta chán nản đáp lại: “Lời này nghe thật chán ghét. Người rơi vào hoàn cảnh như muội, làm sao còn có thể thiên chân khả ái được đây?”
“Muội xem sao muội lại nhạy cảm như thế, hiện tại ở trước mặt muội, ta nói chuyện cũng phải để ý từng chút một.”
Huynh ấy thở dài một tiếng rồi rời đi.
2.
Trong hoàng cung này, ta nổi tiếng vì tình cách cổ quái, những cung nữ theo hầu ta đều đã bị ta xử lý hơn một nửa, hiện tại tất cả cung nữ và thái giám đều bỏ chút tiền hoặc mối quan hệ để không bị phân đến làm việc tại cung của ta.
Nhưng ta là một người què, ngày ngày bị kích thích như vậy, tính khí còn có thể tốt hay sao?
3.
Như Nhi mà Hoàng huynh nhắc đến là đại tỷ của ta, Lý Như.
Lý Như là nữ nhi của tiên Hoàng hậu, tuổi nhỏ mất mẹ. Mẫu hậu của ta là kế hậu, vì để có thanh danh tốt, luôn muốn hai chúng ta thân thiết với nhau.
Khi còn nhỏ, ta cũng thực sự vô cùng thích tỷ ấy. Vì thế nên trong một thời gian dài, ta thực sự nghi ngờ tỷ ấy không phải cố ý đẩy ta từ hòn non bộ xuống.
Ngày đó khi được đưa về chữa trị, suốt ba ngày ba đêm ta tỉnh rồi lại ngất đi vì đau đớn. Tỷ ấy cũng túc trực bên giường ta, khóc suốt ba ngày.
Tỷ ấy còn thề: “Muội muội, tỷ tỷ nhất định dốc toàn lực để bù đắp cho muội.”
Cái gọi là bù đắp của tỷ ấy chính là khi tỷ ấy cưỡi ngựa đi săn, du xuân, tiệc tùng, leo núi… mang hoa cỏ, da thú, phần thưởng về bố thí cho ta.
Lúc đầu, khi nhìn thấy những thứ này, ta không kìm nén nổi hét lên bảo tỷ ấy cút, suy cho cùng những thứ đồ đó như đang nhắc nhở ta về sự thảm hại của ta hiện tại, tỷ ta liền nhờ Hoàng huynh, mẫu hậu thậm chí cả phụ hoàng mang đến cho ta, tỏ ý: “Nhớ đến muội muội không thể ra ngoài.”
Thực ra, tỷ ấy đã từng nói với ta: “ Đời này ngươi đừng hòng đông sơn tái khởi, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không bao giờ vì một kẻ què mà khiến đích Công chúa duy nhất là ta bị mất mặt.”
Trong cung quen thói nâng cao đạp thấp, cho dù là thân mẫu và thân huynh đệ cũng không màng đến huyết nhục tình thân, mà thuận theo thánh ý, ta sớm cũng đã quen rồi.
Hôm đó, ta đang đọc sách, đại cung nữ của ta – Lệ Chi thận trọng bước tới: “Công chúa, đại Công chúa tặng người một cung nữ, tên là … Bồ Đào.”
Ta đặt sách xuống, có chút mơ hồ hỏi: “Bồ Đào?”
Lệ Chi hoảng sợ quỳ xuống:”Nếu Công chúa không thích, nô tỳ lập tức kéo nàng ta xuống…”
Ta bỗng cảm thấy hứng thú:”Sao lại tặng nàng ta đến đây?”
Phải biết trong cung chỉ có ta có thói quen đặt tên cho các cung nữ theo các loại trái cây, như Lệ Chi (Vải), Thạch Lựu (Lựu), Anh Đào,v.v…
Lý Như chắc đã đặc biệt đổi tên cho cung nữ này để chọc tức ta. Bởi vì trước đây có một đại cung nữ ta vô cùng coi trọng cũng tên là Bồ Đào.
Khi ta mười hai tuổi, bởi vì Hoàng huynh nhìn trúng nàng ta, nên mẫu hậu đã tìm cớ xử tử nàng.
Lý Như biết rõ ta luôn canh cánh trong lòng chuyện này, sở dĩ đem tặng cho ta vì chắc chắn ta sẽ lôi nàng ta xuống đ ánh chet. Nếu vậy thì, ta không thể để tỷ ta đắc ý.
Lệ Chi ngạc nhiên há hốc miệng, nàng ấy không biết lý do Lý Như tặng cung nữ kia đến đây, ta chỉ nói: “Đưa nàng ta vào đây.”
Bồ Đào không hổ là Bồ Đào, vừa vào cửa đã đập bàn, làm vỡ một cái bình lưu ly. Lệ Chi sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng hét lên:” Người đâu, mang ả ta lôi ra ngoài…”
“Có chuyện gì mà ồn ảo vậy?” Ta cau mày.
Lệ Chi quỳ phịch xuống, run rẩy, mà tiểu Bồ Đào lại có chút thú vị, mặc dù cũng quỳ xuống nhưng lại dùng ánh mắt hiếu kì đánh giá ta, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh.
Nàng ta dường như vẫn không biết mức độ nghiêm trọng của việc này, vì vậy mở miệng nói: “Công chúa, là ta bất cẩn.”
Lệ Chi muốn đ iên rồi: “To gan! Sao dám xưng ta trước mặt Công chúa ? Ngươi chưa học qua quy củ sao?”
Bồ Đào bị mắng, liền bối rối đáp:”Ta, nô tỳ, quy tắc nhiều quá, nhất thời không nhớ hết…”
Nhìn đức hạnh này của nàng ta liền hiểu tại sao Lý Nhu lại đưa nàng ta đến đây tìm chet. Lệ Chi vội vàng: “Công chúa, nô tì lập tức kéo cái đồ não cá vàng này ra ngoài…”
Ta ngược lại cảm thấy tiểu Bồ Đào này có chút buồn cười: “ Không cần, bất cẩn va chạm cũng là điều thường thấy, ngươi làm ầm lên làm gì?”
Ta giữ lại cung nữ này chẳng qua chỉ là tiện tay làm một việc tốt, ai ngờ nàng ta lại mang đến cho ta kinh hỉ.
4.
Ban đêm, khi ta đang ngủ, bỗng cảm thấy như có ai đó đang véo mạnh vào chân, ta khẽ kêu lên và bừng tỉnh.
Có một bóng người đứng ở đầu giường ta, khi cái bóng ấy cất tiếng hỏi làm ta giật mình ngạc nhiên: “Công chúa, chân này của người vẫn còn cảm giác sao?”
Ta nhận ra giọng nói của Bồ Đào:” Bồ Đào, sao nửa đêm ngươi lại véo chân ta?”
Bồ Đào đáp:” Công chúa, ta đã từng học y, ta có thể chữa khỏi chân cho người.”
Ta: “….”
Điều này nghe thật hoang đường. Thái Y Viện có bao nhiêu đại phu, đều là danh y, vẫn không thể chữa khỏi chân cho ta? Nàng còn nhỏ tuổi như vậy, mà dám cả gan khua môi múa mép.
Ban đầu ta còn cho rằng nàng ta là gian tế do Lý Như phái tới, nhưng nghĩ lại thì thật không có khả năng.
Lý Như muốn chính là chọc giận ta, khiến cho ác danh của ta truyền đi khắp nơi, chứ không phải phái một cung nữ đến véo nát hai chân đã tàn phế từ lâu của ta.
“Bồ Đào.”
Bồ Đào: “Hử?”
Ta nói: “Ngươi đi cẩn thận một chút, men theo cánh cửa. Đừng đánh thức Lệ Chi ở ngoài, nếu không coi chừng muội ấy l ột da ngươi.”
Bồ Đào: “Công chúa, người không tin ta sao?”
Ta nằm xuống giường rồi quay lưng lại, kéo chăn mỏng đắp lên người: “Mau đi nhanh đi.”
Bồ Đào có chút không cam tâm, không quy củ mà ngồi bên mép giường của ta một lúc. Cuối cùng, nàng ta cũng rời đi, kết quả vừa đi được hai bước, nàng lại quay đầu: “Công chúa.”
“Ừ?”
Bồ Đào nói: “Người không giống như lời bọn họ nói chút nào. Tính tình của người thật tốt.”
Ta nhắm mắt lại, khẽ nói:”Ngươi thật sự là không sợ ăn đòn ha?”
Bồ Đào lẩm bẩm gì đó rồi lặng lẽ rời đi.
5.
Tiểu cung nữ này sao lại có cảm giác tồn tại mạnh mẽ như vậy, sáng sớm hôm sau đã nghe thấy tiếng Lệ Chi mắng nàng ấy.
Nàng lại ngủ gật khi đang làm việc, giọng của Lệ Chi rất thấp, mọi người đều biết tính tình ta không tốt, nếu chọc ta tỉnh dậy thì hẳn sẽ náo loạn một trận.
Bỏ qua việc ngủ quên đi, Bồ Đào này lại còn ra vườn hái hoa…Lệ Chi thấp giọng mắng:”Tay ngươi vươn cũng thật dài ha? Nếu ngươi không cần chúng nữa, ta sẽ xin Công chúa ch ặt đ ứt chúng luôn…”
Bồ Đào lẩm bẩm: “Công chúa sẽ không làm thế đâu. Người lương thiện vậy cơ mà.”
Lệ Chi tức giận:”Hình như ngươi thực sự không biết. Công chúa của chúng ta nổi tiếng tính tình quái đản. Nếu ngươi không sợ chet, ta cũng sẽ không quản ngươi nữa!”
Bồ Đào:”Ngươi đừng có giả thần giả quỷ, ta cảm thấy ngươi còn nóng nảy hơn Công chúa.”
Lệ Chi thẹn quá hóa giận, t át nàng ấy một cái: “Ngươi, cái đồ tiểu tiện tì!”
Bồ Đào: “Mẹ kiếp, ta, ta, ta, ta…”
Ta đang chờ xem nàng ấy sẽ đáp trả như thế nào, liệu nàng ấy có đ ánh lại không? Ngờ đâu, nàng ta chỉ: “Hức hức…”
6.
Thế là đồ xui xẻo này được sắp xếp đến thư phòng ta hầu hạ, phải biết rằng, từ sau khi bị gãy chân, ta rất ít khi ra ngoài, đành lấy sách vở làm niềm vui.
Ta bình thường đều không cho người ngoài vào thư phòng, ngay cả khi cần phục vụ, cung nữ đều phải thay giày bông, chân đi không tạo ra bất cứ tiếng động nào, tránh để ta mất hứng.
Kết quả, nha đầu này vừa bước vào đã lớn tiếng: “Công chúa, hôm nay người muốn đọc sách gì, nô tì sẽ đọc cho người nghe.”
Ta ngầng đầu lên thì nhìn thấy thân ảnh đang đứng ở cửa, xem ra nha đầu này lại bị tính kế rồi.
Ta làm sao lại cần người đọc hộ? Nhưng ta lại khá tò mò về nàng ấy: “Ngươi biết chữ sao?”
Nàng ta có chút tự hào:”Đương nhiên rồi, ta là bác sĩ.”
Biết mình lỡ lời, nàng ấy lập tức che miệng lại.
Ta liếc nàng ấy một cái:”Nếu đã như vậy, bản cung sẽ phong ngươi làm tiến sĩ thư phòng.”
Bồ Đầu: “A?”
Ta cúi đầu đọc sách tiếp, Bồ Đào đi tới, tinh quái hỏi:” Công chúa, người không muốn hỏi thêm gì nữa sao?”
Ta ngẩng đầu lên nhìn. Nàng ấy lập tức tát nhẹ vào miệng mình mấy cái: “Cái miệng thối này.”
Ta cúi đầu xuống tiếp tục làm việc của mình. Bồ Đào rõ ràng hiểu được công việc “Tiến sĩ Thư phòng” là gì, nàng ấy ngay lập tức bắt đầu đi sắp xếp chồng sách của ta, vừa làm nàng vừa khẽ ngâm nga một giai điệu. Ồn ào đến mức ta không thể chịu nổi:”Bồ Đào.”
“Ta ở đây.”
“Im lặng”
“Vâng.”