Bồ Đào Chi Thủy
Chương 2
7.
Thái tử lại đến cung của ta, lần này huynh ấy mang đến cho ta một bức tranh Lý Như đã thêu. Ta thừa hiểu huynh ấy cũng có ý đồ riêng.
Phụ hoàng có mười hai vị hoàng tử, địa vị Thái tử của huynh ấy vốn chưa ổn định, đáng lẽ nên cụp đuôi mà cẩn thận tính toán. Nhưng lại không kìm nổi bản chất cầm thú, thường đến cung của muội muội ruột là ta để trêu chọc các cung nữ.
Ta đương nhiên không nhìn nổi, đã từng tranh chấp với huynh ấy một hồi và xử lý những cung nữ không an phận. Nhưng có mẫu hậu che chở, ta cũng chẳng thể làm gì hơn, chỉ có thể tránh xa huynh ấy, không muốn để vào mắt.
Huynh ấy biết ta là một kẻ què lại mang tiếng ác, không thể gây nên ồn ào gì lớn, nên càng ngày càng vô liêm sỉ, bèn ở cung của ta như chốn không người, ngang nhiên làm những việc bỉ ổi.
Hôm nay ta lười ứng phó với huynh ấy nên sai Lệ Chi ra báo là ta ngủ chưa dậy. Kết quả ta đã lầm, một thoáng đã không thấy Bồ Đào đâu nữa, đến lúc ta giật mình nhận ra thì đã xảy ra chuyện lớn.
Tiếng hét thất thanh của Bồ Đào truyền tới cửa:”Công chúa !Công chúa! Cứu với!”
Giọng nói giận dữ của Lệ Chi vang lên:” Hôm nay cho dù thiên vương lão tử hạ phàm cũng không cứu nổi ngươi.”
8.
Hôm nay Hoàng huynh nhìn trúng Bồ Đào. Ta vừa ra ngoài, Bồ Đào đã chạy tới ôm lấy chân ta :”Công chúa, hắn, hắn nhéo mông ta! Đó là phản xạ tự nhiên, ta không phải cố ý…”
Nha đầu này thế mà cũng quá hung dữ, còn tát Hoàng huynh ta một cái. Thậm chí, trên mặt huynh ấy vẫn còn lưu năm vết ngón tay. Ra tay cũng thật ác.
Nhưng mà ta cũng thật thưởng thức biểu cảm trên mặt nha đầu này. Chính là không có chút kinh sợ nào trước hoàng quyền. Hiếm khi thấy nha đầu nào có bộ dạng này.
Lệ Chi tức giận hơn ai hết: “Tiện tì này còn dám ở đấy nói năng lung tung! Người đâu, lôi xuống đ ánh chet!”
Thái tử lúc này cũng nộ khí trùng trùng.
Ta nói:”Đợi đã!”
Lệ Chi kiên trì thuyết phục ta:”Điện hạ, nha đầu này đã mạo phạm Thái tử điện hạ, không thể giữ nàng lại được.”
Ta hơi khó chịu :”Ngươi bây giờ thực sự có bản lĩnh rồi, mở miệng liền đòi ch ém đòi giet!”
Lệ Chi thất kinh, vội vàng quỳ xuống :”Xin Công chúa tha tội.”
Hoàng huynh tỏ vẻ bất ngờ: “Nghê Nhi, nàng ta chỉ làm theo nguyên tắc, muội hà tất phải lớn tiếng trước mặt ta, có hợp quy củ không? Lại nói nàng ấy cũng chỉ vì bảo vệ Hoàng huynh của muội, là một nô tì trung thành. Muội làm thế là không đặt thể diện của ta vào trong mắt sao…”
Ta trào phúng hỏi lại:” Huynh đã làm gì ở chỗ của ta, cho rằng ta không biết sao. Huynh làm như vậy có cho muội muội này chút thể diện nào không?”
Thái tử đương nhiên không chịu thừa nhận:”Cô đã làm gì? Cô công vụ bận rộn, vẫn dành thời gian đến thăm muội. Người khác nói muội tính tình cổ quái, chỉ có Cô không ghét bỏ muội.”
Ta chán ghét nhìn hắn:” Hoàng huynh, vậy chúng ta cùng đến gặp phụ hoàng lý luận một phen đi.”
9.
Việc này đã gây náo loạn lớn. Mẫu hậu và Lý Như hưng sư vấn tội ta.
“Bởi vì cái chân này của con, mọi người ai ai cũng nhường nhịn con, dỗ dành con, nhưng con còn muốn tiếp tục gây sự đến khi nào nữa?”
Lý Như vội vàng an ủi mẫu hậu, rồi lại quay sang ta: “Nghê Nhi, sao muội lại vì một cung nữ mà đắc tội với Thái tử ca ca. Muội và Thái tử tử ca ca đều là con của mẫu hậu, là cốt nhục tình thân.”
Ta chế giễu nhìn nàng ta: “Ta thấy tỷ và Hoàng huynh càng giống cùng một mẹ đẻ ra hơn đó.”
Mẫu hậu tức giận quát:” Lại bắt đầu nữa rồi! Sao ta lại sinh ra một đứa nhỏ nhen như con chứ?”
Lý Như vội vàng nói:”Mẫu hậu đừng tức giận, Nghê Nhi, Nghê Nhi, muội ấy thực sự rất đáng thương, chân của nàng…”.
Nói xong, tỷ ta nhìn xuống chân của ta, cứ như là chiếc chân gãy này và ả không liên quan đến nhau vậy.
Mẫu hậu lấy lại tinh thần: “Chính là vì bây giờ chân con đã có tật, sau này càng phải trông chờ Hoàng huynh chăm sóc!”
Ta uể oải nói:”Vậy mẫu hậu nghĩ ta phải làm sao để lấy lòng huynh ấy?”
Trước tiên, người trách ta ăn nói không biết chừng mực, sau đó liền nói: “Xử tử cung nữ đã gây ra chuyện này. Mẫu hậu cũng sẽ khuyên ca ca đừng nổi giận với con.”
Bồ Đào sợ tới mức run rẩy hai chân, ngã xuống đất. Ta cười:”Tuyệt đối không được.”
Bà ấy nghĩ ta vẫn như khi còn nhỏ sao, ta chỉ vào Bồ Đào: “Ai dám động vào nha đầu này, ta sẽ đến trước mặt phụ hoàng đòi công đạo.”
Mẫu hậu tức giận chỉ vào ta: “Ngươi, ngươi, cái đồ nghiệt chướng.”
Ta lạnh nhạt nói: “Mẫu hậu, người tranh cãi với kẻ què đ iên như ta làm gì.”
Mẫu hậu tức giận bỏ đi, Lý Như chạy theo sau an ủi bà, nói gì đó: “Mẫu hậu đừng trách Nghê Nhi, Nghê Nhi tính tình nóng nảy. Không giống con, hiểu được nỗi lòng của người…”
Aizz, xem đi xem lại vở kịch này bao nhiêu năm rồi, xem đến phát chán.
10.
“Công chúa…”
Bồ Đào khóc và quỳ xuống trước mặt ta. Nha đầu này thực sự chẳng có chút quy củ nào. Nàng ấy quỳ lên đầu gối của ta.
“Công chúa, sao người lại cứu ta? Dù ta không xem quá nhiều phim, nhưng cũng hiểu mình đã mang rắc rối lớn cho người rồi…”
Ta bất lực vuốt đầu nàng ấy.
“Ta cứu ngươi đương nhiên là vì ngươi vô tội.”
“Thực xin lỗi, Công chúa, thực xin lỗi, ta làm hại người rồi…”
Bồ Đào nói chuyện không đầu không đuôi. Ta nghe nàng sướt mướt mà mất kiên nhẫn, gõ nhẹ vào đầu nàng.
“Thôi đi! Bản công chúa không yếu đuối đến thế đâu!”
Bồ Đào đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ta: “Công chúa, hãy để ta chữa chân cho người nhé! Ta thực sự có thể chữa khỏi!”
Ta làm sao có thể tin được. Chìm trong bệnh tật lâu ngày, ta không cho phép bản thân được hy vọng rồi lại thất vọng, cảm thấy chữa lành được chỉ là việc hoang đường, không muốn trở thành trò cười.
11.
Nhưng Bồ Đào không chịu bỏ cuộc, nửa đêm nàng ấy lại đến véo vào chân ta, nàng ấy tưởng ta đã ngủ nên mang theo một chiếc đèn nhỏ.
Thực ra từ khi nàng ấy bước vào, ta đã tỉnh rồi. Ta để nàng ấy véo một lúc lâu nhưng chân ta không hề có cảm giác gì. Ta cũng hơi thất vọng, nhưng đột nhiên, không biết nàng ấy véo vào đâu, chân ta đột nhiên cảm thấy vừa nhức vừa tê cứng.
Cảm giác ấy vô cùng mãnh liệt, làm ta thất kinh. Chân ta động đậy khiến nàng ấy giật mình, nhanh chóng nhìn vào mặt ta, thấy vậy ta liền nhắm mắt giả vờ ngủ, nàng ấy vuốt vuốt ngực ta.
Sau đó, nàng ấy to gan kéo ống quần ta lên rồi bắt đầu châm cứu. Khi kim đâm vào một số huyệt đạo, ta cảm thấy đau nhức, trong lòng ta dấy lên một chút khát khao…
Cái đồ vụng về này suýt nữa thì làm đổ chiếc đèn nhỏ, đến khi nàng ấy rút kim ra, rồi kiểm tra xem ta còn ngủ hay không, còn lẩm bẩm: “Công chúa ngủ ngon quá, công chúa thật xinh đẹp…”
Rồi lại lén lút cầm đèn rời đi.
12.
Ta không dám nói với ai chuyện này. Vì ta biết, nếu nói ra, nàng ấy sẽ chet.
Nha đầu ấy chỉ là một tiểu cung nữ mười lăm mười sáu tuổi, quả thực là gan to tày trời.
Thế là ngày hôm sau ta gọi nàng ấy đến và nói: “Thái y trong cung rất khó làm.”
Bồ Đào bối rối nhìn ta: “Tại sao?”
Ta giải thích, thái y trong cung không dám liều mình chữa bệnh, sợ nếu xảy ra chuyện gì, cả nhà sẽ phải bồi táng.
Ta cũng nói với nàng ấy, ngự y trong cung không thể nói lời thật, chữa được hay không, đều cần cân nhắc.
Sau đó, ta kể lại một trường hợp thái y đã mất mạng, nàng ấy sợ đến mức tái mét mặt. Bề ngoài ta ta tỏ ra rất nghiêm trọng nhưng trong lòng lại cười thầm, để nha đầu này biết thế nào là lợi hại.
13.
Ai ngờ ban đêm nàng ấy lại đến. Chân ta bị nàng ấy châm đau đến mức sưng tấy, còn khó chịu hơn đêm trước.
Ta bị đánh thức bởi tiếng thì thào của nàng ấy. Nửa đêm lại có người ở bên giường ta thì thà thì thụt, phải mất một lúc ta mới nghe rõ những gì nàng ấy nói.
Nàng ấy đang lẩm bẩm: “Bồ Đào dũng cảm, không ngại khó khăn…”
Ta: “…”
Thành thật mà nói, nếu nha đầu này không phải người trong cung của ta, có lẽ không sổng nổi ba ngày.
14.
Ngày hôm sau, Bồ Đào đến thư phòng phục vụ như bình thường, nàng ấy vừa lau dọn kệ sách vừa lén la lén lút nhìn ta, ta bình tĩnh nhìn lại nàng ấy.
Thật ra tối qua cơn tê nhức ở chân đã khiến ta thức đến nửa đêm, điều này làm ta vô cùng hưng phấn.
Ta thậm chí còn nghĩ hay là để nàng ấy đến Thái Y viện học tập, rồi về chẩn mạch cho ta. Có lẽ sẽ có hy vọng chăng?
Nhưng rồi ta lại nghĩ với cái tính cách của nàng ấy, đến Thái Y viện chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Đến lúc đó cái mạng nhỏ của nàng ấy cũng chẳng giữ nổi.
Bồ Đào run rẩy nói: “Công chúa, sao người, người cứ nhìn ta vậy?”
Ta buột miệng đáp: “Ngươi không nhìn ta sao biết ta nhìn ngươi?”
Nha đầu này không biết nghĩ gì đột nhiên chạy tới bên ta với đôi mắt sáng rực rỡ.
“Có gì khác lạ sao?”
Ta chỉ nhìn nàng ấy mà không nói gì.
Bồ Đào: “…”
Nàng ấy cười khan nói: “Cũng không phải…hiểu lầm, hiểu lầm, ha ha.”
Ta nhìn nàng ấy: “Ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì?”
Bồ Đảo chỉ có thể nói nhảm: “Ta muốn nói…Công chúa học vấn uyên thâm! Sách nào cũng có, như Quỷ Cốc Tử (Sách tướng số), Thủy Kinh Chú, Mặc Tử…Thể loại nào cũng có, nghệ thuật, khoa học và kỹ thuật, ta lén đọc bài luận của Công chúa, kiến thức của người thật sâu rộng.”
Thật là, nàng ấy không biết nói ra những điều này người khác sẽ nghi ngờ sao, chỉ là một cung nữ lại biết nhiều như vậy.
Ta cố tình trêu chọc: “Ngươi không chỉ biết chữ mà còn hiểu được những thứ sâu sắc như vậy sao?”
Quả nhiên, nha đầu này sợ hãi, vội vàng tìm một cái cớ: “Cái này, ta thấy chữ Công chúa viết rất đẹp, chữ đẹp như vậy chắc chắn phải là người có học thức sâu rộng.”
Nói xong, nàng ấy nhìn ta sợ bị lộ bí mật của mình.