Bồ Đào Chi Thủy
Chương 4
23.
Chuyện này ngay cả mẫu hậu ta cũng vô phương cứu vãn. Ai bảo bọn họ dám đem Lệ Chi trong cung ta đến Đông Cung.
Một Thái tử đức hạnh ô uế, một Công chúa ở trong khuê các dám thông đồng ép buộc cung nữ hầu hạ huynh trưởng.
Người nào người nấy hàng ngày được mẫu hậu khen lên tận trời.
Phụ hoàng còn phân phó cho Vương Đức phi, người luôn đối đầu với mẫu hậu, cẩn thận tra xét tất cả cung nữ của các cung, mẫu hậu ta khóc lóc cầu xin đến mức ngất đi, nhưng rốt cuộc cũng vô ích.
24.
Khi ta cứu được Bồ Đào ra khỏi hầm, nàng ấy vẫn còn đang kêu khóc, đến tận tối mới dần hồi hồn lại. Nàng ấy nói:”Công chúa, thực xin lỗi. Ta lại hại người rồi…”
Ta xem đi xem lại, đảm bảo nàng ấy không bị tổn thương ở đâu, đồng thời nàng ấy cũng kể rằng muốn đến Thái Y viện để lấy thuốc cho ta.
Trước tiên, ta vẫn phải mắng nàng ấy một trận, làm việc không đầu óc, cứ lén lén lút lút.
“Muốn lấy thuốc gì cứ đến gặp ta, ta sẽ phân phó Thái Y viện. Tự dưng lại đi hối lộ thái giám!”
Bồ Đào mở to mắt nhìn ta:” Không phải Công chúa, người bảo việc chữa trị phải giữ bí mật mà?”
Cho nên ngươi cảm thấy chút khôn vặt của ngươi, có thể phân ưu giúp bản Công chúa sao?
Ta lạnh lùng nhìn nàng ấy: “Bản Công chúa trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo, độc đoán, tính tình cổ quái, bản Công chúa muốn thứ gì, ai dám không đưa. Ta còn cần phải kiếm cớ sao.”
Về phần những người ở Thái Y viện, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ cần không tổn hại đến mạng người, ai mà muốn dây dưa với kẻ vừa què vừa đ iên như ta.
Ai ngờ nàng ấy lại nghiêm túc phản bác: “Công chúa không phải kiêu ngạo, độc đoán, càng không phải người tính tình cổ quái. Là bọn họ ức hiếp người. Công chúa vốn dĩ là người tốt nhất trên đời.”
Lông mày ta dựng đứng hết lên.
Bồ Đào vội vàng nói: “Vâng vâng, tađã nhớ hết rồi, sau này ta sẽ không chạy lung tung, gây phiền toái cho Công chúa nữa!”
Ta thở phào một hơi, nhớ được là tốt nhất.
25.
Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc khi Thái tử bị cấm túc để suy ngẫm về hành vi của mình, cung của ta cũng yên ắng một thời gian.
Sau việc này, tóc mai bên thái dương của mẫu hậu cũng đã bạc đi. Khi người đến cung điện của ta lần nữa, thái độ của bà cũng đã khác, không còn như trước.
Đầu tiên bà ấy ngập ngừng nói: “Mẫu hậu biết nhiều năm qua là ta có lỗi với con. Dù vậy, con và ca ca con dù sao cũng là miếng thịt rớt trên người ta…”
Ta đặt sách xuống nhìn bà, cười như không cười nói: “Mẫu hậu, trong hoàng cung này, cốt nhục tình thâm đáng giá bao nhiêu?”
Mẫu hậu trầm mặc. Thực ra, ta biết bà ấy đang sợ hãi, bởi vì Tam hoàng huynh của ta sắp hồi kinh, huynh ấy là đối thủ mạnh nhất cho vị trí trữ quân.
Vào lúc này, Thái tử lại bị cấm túc. Trong thâm tâm, bà ấy muốn băm vằm ta ra thành từng mảnh nhưng lại không dám thể hiện.
Mẫu hậu có thể khống chế hậu cung nhiều năm như vậy, bà cũng không phải kẻ ngốc. Thể hiện sự yếu đuối đúng lúc mới là thượng sách.
Bà ấy chỉ nói: “Coi như mẫu hậu cầu xin con, đừng đối đầu với Hoàng huynh con. Mẫu hậu sẽ quản thật chặt ca ca cùng tỷ tỷ con… Đảm bảo bọn họ sẽ không tìm con gây chuyện.”
Ta cúi đầu và tiếp tục lật sách: “Trước giờ vẫn là các người hiếp người quá đáng.”
Đối với điều này, bà ấy không còn gì để nói. Nhưng có lẽ bà ấy vốn dĩ không hối hận vì đã đối xử với ta chẳng ra gì, bà ấy chỉ hối hận vì đã đánh giá thấp ta.
Bà ấy chỉ không ngờ ở tuổi này ta có thể dễ dàng đoán được thánh ý, đông sơn tái khởi.
26.
Đối với chuyện của gia đình ta, Bồ Đào chỉ có thể tỏ vẻ không thể nào hiểu nổi. Nàng ấy nói: “Ta thường gặp ác mộng, Hoàng hậu nương nương đến trách phạt Công chúa, rồi bắt ta đi…”
Ta bảo nàng ấy đừng nhiều chuyện nữa, quản thật tốt bản thân là được rồi.
Nàng ấy cũng rất tiến bộ, cố gắng học rất nhiều quy tắc trong cung, cũng biết che giấu bản thân trước mặt người khác.
Tuy nhiên, hiệu quả dường như không được tốt lắm, nàng ấy dường như sinh ra đã không thể cúi đầu, điều này khiến nàng ấy rất sợ hãi.
Ta chỉ thấy buồn cười.
27.
Bồ Đào thực sự có bản lĩnh, sau vài tháng điều trị cẩn thận, đôi chân của ta đã dần hồi phục.
Ta thậm chí còn có thể dựa vào nàng ấy mà đứng được một lúc, mặc dù trong lúc ấy chân ta đau như kim châm nhưng chỉ cần đứng dậy được ta có thể trả mọi giá.
Ngày hôm đó, Bồ Đào đã bật khóc: “Công chúa, ta cũng không ngờ mọi việc lại dễ dàng như vậy. Họ thật đáng ghét…”
Ta không khóc, bề ngoài tỏ ra bình tĩnh và bảo nàng ấy giữ bí mật.
Sau đó, ta tiếp tục thoải mái ngồi trên chiếc xe lăn của mình. Bồ Đào bước tới, to gan nhìn chằm chằm vào mặt ta.
Ta: “…”
Bồ Đào: “Công chúa, người đứng dậy đi!”
Ta: “Ừ.”
Bồ Đào tỏ ra hoài nghi: “Người không phấn khích chút nào à?”
Ta cau mày, muốn mắng nàng ấy. Nhưng nàng ấy chỉ nhìn chằm chằm vào ta: “Rất phấn khích.”
Bồ Đào mỉm cười và nói: “Đúng vậy. Công chúa, ở đây không có ai. Người có thể cười. Tâm trạng thoải mái cũng có ích cho việc chữa bệnh.”
Ta suy nghĩ một lúc rồi cố gắng mỉm cười.
Nhưng ta có thể giễu cợt, ta cũng có thể cười mỉa mai, nhưng ta đã lâu không thể cười một cách vui vẻ.
Sau một lúc cố gắng, cuối cùng ta đã bỏ cuộc.
“Thật quá không có quy củ rồi, cút mau.”
28.
Kể từ đó, khi không có ai Bồ Đào thường đỡ ta tập đi lại, bắp chân và bàn chân của ta vô cùng đau đớn.
Đôi khi Bồ Đào khuyên ta nên từ từ tập luyện. Ta lạnh lùng nói: “Từ từ làm gì? Chỉ là hơi đau một chút, bản cung còn có thể chịu đựng được.”
Sau đó Bồ Đào bắt đầu có tâm tư gì đó, nhân lúc ta đang ngồi nghỉ, nàng ấy ngập ngừng kể cho ta nghe một câu chuyện.
Thật ra ta vốn biết nàng ấy từ đâu đến. Tuy những lời giải thích của nàng ấy nghe qua thì hợp lý nhưng vẫn đầy sơ hở, khi ta không cố truy hỏi, nàng ấy lại nghĩ mình che giấu rất tốt.
Khi ta chăm chú đọc sách thường không muốn người khác bên cạnh nói chuyện làm phiền, nhưng chủ đề nàng ấy nói thực sự rất thú vị.
Nàng ấy kể rằng “một người bạn” từng sở hữu một ruộng thuốc. Có khi lại kể rằng “một người bạn” của nàng ấy từng đi rất xa đến những vùng cao nguyên đầy tuyết để hái những dược liệu quý.
“Người bạn ấy” cũng từng đứng trên bãi cát vàng chờ một bông hoa quỳnh nở. Nàng ấy còn kể rằng “người bạn đó” đã từng đến một nơi gọi là “Châu Phi”, nơi có những người da đen, sống trong cảnh nghèo khó, bệnh tật tràn lan nhưng lại có rất nhiều bài thuốc cổ xưa.
Nàng ấy còn kể “người bạn” của mình rất bận rộn với việc học và ít có thời gian đọc những cuốn sách linh tinh, nhưng cũng nghe nói có một thứ gọi là “xuyên không”.
Vì vậy, “người bạn đó” của nàng ấy đã từng có một ý tưởng, nói rằng sẽ thật tuyệt nếu nàng ấy có thể quay về thời cổ đại và đọc những cuốn sách cổ đã biến mất.
Nàng ấy nói: “Công chúa, người có biết không, ta nghe nói ca phẫu thuật hộp sọ sớm nhất của con người là hơn 5.000 năm trước. Ta đã nhìn thấy một trong những hộp sọ. Sau khi phẫu thuật hộp sọ, người đó đã sống được thêm ít nhất mười năm. Ôi trời ơi, sao họ có thể làm được như vậy, lúc đó trong tay họ chỉ có công cụ thô sơ làm bằng xương hoặc đá.”
Ta vừa nghe vừa nhìn đến lầu vàng gác ngọc vô vị của mình. Có lẽ nàng ấy rất nhớ khoảng thời gian trước đây của mình, có lẽ nàng ấy cũng không muốn ở đây.
Lúc này ở tiền triều, phụ hoàng đã bỏ lệnh cấm túc của Thái tử trước khi Tam hoàng huynh hồi kinh.
Mẫu hậu đang nhẫn nại chờ đợi, nghe nói vì suy tư quá độ bà đã phải truyền thái y chẩn bệnh nhiều lần.
Cho đến khi tình hình ổn định, bà ấy cũng cẩn thận từng bước, không dám xem nhẹ chứ đừng nói đến đến làm phiền ta.
Mẫu hậu ra lệnh canh chừng Thái tử và Lý Như phải ở yên trong cung điện của bọn họ.
Nhưng mà Bồ Đào của ta, nàng ấy đúng là chuyện tự tạo rắc rối. Nói cách khác, có lúc nàng ấy không gây rắc rối nhưng rắc rối cũng tự tìm đến nàng ấy.
29.
Hôm đó Bồ Đào lại đỡ ta đi dạo quanh điện, nàng ấy vẫn thao thao bất tuyệt những điều vô nghĩa về “người bạn đó” của mình.
Đột nhiên, nàng ấy quay lại rồi sững người, cảnh giác che chắn trước mặt ta. Ta đẩy nàng ấy ra, bình tĩnh nói: “Tam hoàng huynh.”
Đứng ngoài điện là một nam nhân dáng người cường tráng, nước da hơi đen, dáng vẻ rắn chắc như ngọn núi, chính là Tam hoàng huynh của ta, Lý Tần.
Huynh ấy được phụ hoàng phái đến biên giới để rèn luyện, hiện tại là hoàng tử duy nhất ở trong quân đội. Điều này có nghĩa là huynh ấy nắm giữ binh quyền, cũng có thực lực.
Năm trước huynh ấy hồi kinh đã khiến mẫu hậu và Hoàng huynh lo lắng không yên ngày nào.
Lúc này huynh ấy đang nhìn Bồ Đào đầy ý vị. Khi nghe thấy ta gọi, huynh ấy mới bừng tỉnh, nhanh chóng bước tới và đỡ ta ngồi xuống.
Huynh ấy ngồi xổm xuống trước mặt ta, bóp bóp chân ta: “Khỏi rồi sao?”
Ta lắc đầu: “Không có… Bồ Đào, ngươi lui xuống trước đi.”
Bồ Đào sợ chet khiếp, ta nghĩ nàng ấy vừa sợ chuyện chân ta bị lộ, hơn hết có lẽ nàng ấy đang sợ mấy lời hoang đường của nàng ấy lọt ra bên ngoài.
Khi nàng ấy lui ra, chân tay còn đang run lẩy bẩy. Tam hoàng huynh nhìn bóng lưng nàng: “Muội gọi nàng ấy là Bồ Đào?”
Ta cau mày: “Ca, Bồ Đào này không phải là Bồ Đào kia.”
Tam hoàng huynh ánh mắt sâu thẳm, có chút thất vọng: “Có gì khác vậy?”
Huynh ấy nói bằng giọng khàn khàn.
Ta nói: “Bồ Đào này, nàng ấy không tim không phổi.”
Nghe vậy, Tam hoàng huynh mỉm cười, ý cười trong mắt cũng tràn ngập.
Ta biết huynh ấy đang nghĩ đến người khác, nàng ấy thận trọng và cẩn thận, tưởng rằng nàng ấy chỉ muốn bo bo giữ mình nhưng cuối cùng lại bất ngờ không màng mạng sống của bản thân để bảo vệ người khác.
Nụ cười của huynh ấy nhanh chóng tắt ngúm.
Huynh ấy nói: “Họ đến từ cùng một nơi?”
Ta nhìn huynh ấy: “Thì sao?”
Kể cả ta và mẫu hậu đã trở mặt, thì ta và Tam hoàng huynh cũng không phải là đồng minh.
Có lẽ là từ khi chân ta bị gãy, cũng có lẽ là từ khi “Bồ Đào đó” chet đi.
Chúng ta vốn dĩ không bao giờ có thể làm đồng minh. Giữa huynh đệ tỷ muội bọn ta vĩnh viễn không thể buông xuống cảnh giác. Tam hoàng huynh nhanh chóng hiểu ý ta.
Huynh ấy chỉ nói: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy. Muội yên tâm, hoàng huynh sẽ không như vậy đâu.”
Như sợ ta không tin, huynh ấy nói thêm: “Nghê Nhi, người trong lòng ta chỉ có một.”
Ta mỉm cười: “Hoàng huynh còn có tâm tư muốn gặp cung nữ của ta sao. Bây giờ huynh đã hồi kinh, chuẩn bị tinh thần đi, mẫu hậu sẽ không tha cho huynh đâu.”