Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bồ Đào Chi Thủy

Chương 5



30.

Sau khi Lý Tần rời đi, Bồ Đào lại bước vào. Nàng ấy hỏi ta về Tam hoàng huynh: “Công chúa, vị điện hạ này hình như khác với Thái tử điện hạ.”

Ta nhìn muội ấy cảnh giác: “Chẳng lẽ ngươi đã bị Tam hoàng huynh của ta mê hoặc?”

Bồ Đào nói: “Này, ai muốn nói cái đó? Ta chỉ cảm thấy người đó đối xử với người tốt hơn Thái tử điện hạ.”

Nghe vậy, ta cảm thấy buồn cười: “Vừa nhìn đã biết người ta tốt rồi?”

Bồ Đào đáp: “Ta không nhìn hắn, ta nhìn Công chúa. Công chúa tin tưởng hắn, vậy chắn hẳn đó là một người tốt.”

Bởi vì hắn sẽ không nói với ai chuyện ta đã đứng lên được. Ta mỉm cười và cũng không giải thích với tiểu Bồ Đào này về mối quan hệ của bọn ta.

Nhưng một ca ca tốt sao? Đều là giả thôi, mẫu từ tử ái cũng chỉ là giả.

“Nếu không muốn chet, sau này nhìn thấy hắn thì cách xa một chút.”

Bồ Đào có chút buồn bã nhìn ta: “Ừm.”

Ta: “Cái ánh mắt đó là gì vậy?”

Muội ấy thấp giọng nói: “Bồ Đào không phải kẻ ngốc, ta nhìn người rất rõ, chưa bao giờ nhìn lầm người. Vừa nhìn liền biết Công chúa là người tốt. Hiện tại nhìn Tam hoàng tử, ta cũng biết hắn là người tốt.”

“Ta thực sự rất thích Công chúa, có thể Công chúa không tin ta.”

Ta không thể nói rõ ràng với nha đầu này, nhưng nàng ấy có vẻ chắc chắn tin vào “trực giác” của mình.

31.

Tam hoàng huynh không có hậu thuẫn của nhà mẹ, khi huynh ấy hồi kinh với ý định tranh giành ngôi vị, hầu như không ai đánh giá cao huynh ấy, thậm chí họ còn cho rằng đầu óc hắn có vấn đề.

Mấy ngày sau lại nghe tin Tam hoàng huynh gặp nạn. Các đại thần trong triều lần lượt dâng tấu vạch tội của huynh ấy khi còn ở biên quan, thậm chí còn muốn giam cầm huynh ấy.

Vốn dĩ mẫu tộc của huynh ấy không đủ quyền lực, nhưng lần này gia tộc bên vợ cũng phản bội lại huynh ấy, huynh ấy thân cô thế cô, có vẻ như đã hết hy vọng.

Mẫu hậu và Thái tử có lẽ cảm thấy nguy cơ đã qua, lại bắt đầu chứng nào tật ấy.

Lý Như đến cung của ta, ăn một đĩa nho thật to. Sau đó nàng ta cười nói: “Ngươi từ nhỏ đã thân cận với Tam hoàng huynh, không phải là muốn trông cậy vào hắn chứ? Đáng tiếc, ngươi đã đánh cược sai rồi.”

Ta nhìn nàng ta nói: “Ngươi ăn nhiều đồ của ta như vậy, không sợ ta đầu đ ộc chet ngươi sao?”

Lý Như vui vẻ cười nói: “Yên tâm, mẫu hậu đã rất ghét ngươi, bà ấy sắp không chịu nổi nữa rồi. Ta đang đợi bà ấy xử lý ngươi.”

Bồ Đào nhìn chằm chằm vào vỏ nho trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy tái nhợt vì sợ hãi.

Khi Lý Như rời đi, nàng ấy sợ nhũn cả chân, ngồi bệt xuống đất.

“Xong rồi, ta bị một kẻ biến thái nhìn trúng rồi. Không phải chứ, ta vừa khờ khạo, vừa nhút nhát như một con gà. Tại sao lại nhìn trúng ta chứ? Có phải vì ta nắm trong tay kịch bản bia đỡ đạn không… “

Ta cười khẩy: “Thật chẳng nên thân.”

32.

Ta sai người đẩy ta đến Thanh Tâm Các, thư phòng của phụ hoàng.

Phụ hoàng ngước lên nhìn thấy ta, vẻ mặt ông dịu đi, ông nhẹ nhàng nói: “Nghê Nhi, đến đây.”

Ta bảo Thạch Lựu đẩy ta đến gần ông. Ông đặt bút xuống, lo lắng nói: “Tại sao lại đến gặp phụ hoàng? Có phải lại chịu ấm ức gì nữa không?”

Ta lắc đầu: “Phụ hoàng, con đến cầu xin cho Tam hoàng huynh.”

Phụ hoàng không hài lòng nói: “Con có biết nó đã làm gì không?”

Ta nói: “Tam ca dùng quân phí để làm ăn kiếm lời.”

Phụ hoàng trầm ngâm suy nghĩ: “Vậy con còn nghĩ nó có thể được ân xá sao?”

Phụ hoàng là một minh quân, ông ấy luôn lắng nghe những lời can gián, dù là của quan lại hay con cái.

Ta luôn cảm thấy phụ hoàng không đáng sợ như vậy, thực ra mẫu hậu cùng những người khác không cần phải cẩn thận suy đoán tâm ý của người.

Ta cụp mi xuống: “Phụ hoàng, xin thứ lỗi cho nhi thần nói thẳng, Tam ca chỉ huy quân Tây Bắc đã nhiều lần đánh bại man di, quân công hiển hách, không phải là loại người như vậy.”

“Vậy sao?”

“Nếu chủ soái vì tư lợi mà độc chiếm quân phí thì sao có thể xảy ra cảnh tượng như vậy? Dân lấy vua làm gương, quân học theo tướng, nếu chủ soái không ngay thẳng, há có thể làm gương cho đại quân, nhi thần thấy việc này có điều mờ ám.”

Phụ hoàng cũng cảm thấy có lý, người nhìn ta: “Con có biết đây là tranh chấp giữa hai huynh trưởng không?”

Câu hỏi này là một cái bẫy. Ta bình tĩnh trả lời: “Tam hoàng huynh cũng là huynh trưởng của con. Con có tổng cộng mười một huynh đệ.”

Phụ hoàng mỉm cười, nhìn ta với vẻ nhẹ nhõm: “Phụ hoàng sẽ cân nhắc kỹ lưỡng thỉnh cầu của Nghê Nhi.”

33.

Mẫu hậu và Thái tử chưa mừng được bao lâu thì Tam hoàng huynh đã được thả.

Phụ hoàng đã cân nhắc và xem xét, sau đó đưa ra một hình phạt nhỏ, nhưng là lại là hồi chuông cảnh báo.

Tam hoàng huynh phạm sai là sự thật. Nhưng cùng lúc đó, phụ hoàng đã điều tra được, năm đó quân Tây Bắc gặp khó khăn, quân lương bị cắt giảm, lại phải đối mặt với kẻ địch hùng mạnh.

Hoàng huynh không thể không dùng quân phí, tự mình xoay sở mọi việc, thay vì gửi tấu sớ về triều để khóc lóc, xin xỏ, gây ra chậm trễ quân tình.

Nhi tử này của phụ hoàng không chỉ lập công mà còn một mình chịu gian khổ, oan ức.

Phụ hoàng đương nhiên rất thương tâm, mặc dù bị trừng phạt một chút, nhưng người sáng mắt sáng lòng đều biết, Tam hoàng huynh trong họa được phúc, một lần nữa đứng lên.

34.

Tam hoàng huynh đến gặp ta để cảm tạ. Cảm giác trong tù một thời gian khiến huynh ấy trắng trẻo hơn, cũng thanh mảnh hơn.

Huynh ấy nhấp chén trà rồi thở dài: “Lần này ta tính sai rồi, thật không ngờ lại bị Ngu thị đâm sau lưng.”

Ngu phu nhân là chính thê của huynh ấy, nhưng không ngờ trong nháy mắt lại đổi phe.

Ta bình tĩnh nói: “Hoàng huynh đến hậu viện của mình còn chưa quản tốt, vẫn là nên về biên quan càng sớm càng tốt đi.”

Tam hoàng huynh không để ý tới ta, tò mò nói: “Nghe nói muội chỉ dùng thời gian một chén trà đã thuyết phục được phụ hoàng. Muội làm sao mà làm được?”

Ta nói: “ Hoàng huynh, đến tâm ý của phụ hoàng huynh còn không hiểu được. Vẫn nên là về biên giới càng sớm càng tốt?”

Tam hoàng huynh cười nói: “Nghê Nhi, muội cứ nói cho ta biết đi. Từ nhỏ, trong số huynh đệ tỷ muội, chỉ có muội là người duy nhất có thể đoán được phụ hoàng đang nghĩ gì.”

Ta nói: “Hoàng huynh hãy quay lại biên giới càng sớm càng tốt.”

Tam hoàng huynh: “…”

Huynh ấy không thể chịu đựng được nữa, hỏi thẳng ta: “Có phải muội cảm thấy huynh trưởng rất vô dụng không?”

Ta nghiêm túc nói: “Chuyện hậu viện lục đục ít nhiều cũng không nên làm ầm lên.”

Huynh ấy lẩm bẩm và bước đi. Tiểu Bồ Đào chạy tới chỗ ta cười nói: “Công chúa, hai huynh muội nhà người quan hệ tốt thật đấy.”

Ta: “???”

Nàng ấy bị mù hay bị điếc? Bồ Đào vẫn tỏ ra say sưa: “Nếu có người quan tâm đến Công chúa thì tốt quá, ta rất yên tâm.”

Ta bảo nàng ấy biến đi.

35.

Lần này mẫu hậu không thể nhịn nổi nữa, bà ấy đến cung của ta, lớn tiếng mắng: “Ngươi thực sự muốn trở mặt thành thù với huynh đệ ruột của mình sao?!”

Ta nói: “Con đã giúp huynh trưởng ra khỏi tù, phụ hoàng còn khen ngợi con là người chính trực, lương thiện. Làm sao con có thể trở thành kẻ thù với huynh trưởng mình được?”

Mẫu hậu ngồi sụp xuống trước mặt ta. Bà chưa đầy bốn mươi, nhưng ưu tư quá độ về vị trí Thái tử của nhi tử mình.

Mái tóc được búi cao ngất ngưởng. Từ chỗ của ta nhìn xuống, thấy trên thái dương của bà ấy đã rụng rất nhiều tóc.

Bà mím chặt môi: “Sao ngươi lại hận bản cung và huynh trưởng của ngươi đến như vậy! Chỉ vì chân của ngươi thôi sao?!”

Chỉ vì đôi chân của ta thôi à? Không, còn hơn thế nữa.

Ta nhìn chằm chằm vào bà: “Mẫu hậu, người có nhớ Bồ Đào – đại trưởng cung nữ trong cung của con không?”

Mẫu hậu sửng sốt: “Chỉ vì tiện tì đó? Ngươi làm tất cả chỉ vì nó sao?!”

Ta cười lạnh nói: “Con chỉ nhắc nhở người, nếu nàng ấy còn sống, Tam hoàng huynh sẽ không như thế này.”

Mẫu hậu sắc mặt biến đổi, chỉ vào ta nói: “Ngươi đ iên rồi.”

Ta bình tĩnh nói: “Có thể trong mắt người, mạng sống của nàng ấy nhỏ bé như một con kiến, nhưng cuối cùng cũng sẽ có người đòi lại công lý cho nàng.”

Mẫu hậu phát đ iên, đập nát chiếc bình hoa trên bàn.

“Xằng bậy! Ả chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi! Nhưng hắn lại là ca ca của ngươi. Trong tình huống đó, mẫu hậu còn có thể bảo vệ ai?!”

Ta lặng lẽ nhìn bà: “Nhưng bây giờ, món nợ này, là Tam hoàng huynh muốn đòi người.”

36.

Mẫu hậu lê bước chân nặng nề, mệt mỏi rời đi, bà ấy sợ hãi rồi.

Bồ Đào bước vào, thì thầm vào tai ta: “Công chúa, Hoàng hậu nương nương dường như đã đến tuổi mãn kinh.”

Nàng ấy giải thích cho ta “mãn kinh” là gì. Ta cười sau khi nghe điều này: “Thật sự là nhà dột còn gặp mưa”.

Nếu Thái tử không có mẫu hậu hậu thuẫn thì không có cơ hội chiến thắng.

Bồ Đào ngẩng đầu lên nhìn ta: “Công chúa, người còn có một Bồ Đào khác nữa à?”

Ta bừng tỉnh và thở dài: “Ừm.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...