Bồ Đào Chi Thủy
Chương 6
37.
Bồ Đào đó và Bồ Đào này đến từ cùng một nơi. Mặc dù tính cách của họ rất khác nhau nhưng họ vẫn có điểm chung.
Khi ta rơi xuống từ hòn non bộ, Lý Như đã bỏ đi. Sau đó, nàng ta khẳng định nàng ta không liên quan gì đến sự việc đó.
Bồ Đào đó là người rất thận trọng, tỷ ấy sẽ không bao giờ rời khỏi Y Lan viện mà không có mệnh lệnh.
Nhưng hôm đó thấy ta không về, tỷ ấy đã liều lĩnh đi tìm và bế ta ra khỏi dưới tảng đá. Khi ta tuyệt vọng, tỷ ấy đã ôm ta và an ủi ta hết lần này đến lần khác.
Tỷ ấy cũng thích kể chuyện. Ví dụ, có một “nhà khoa học” cả đời ngồi trên xe lăn, có nữ tử câm điếc nhưng có thể viết bài văn hay nhất và được cả thế giới ghi nhớ.
Tỷ ấy ghi lại đoạn văn chương đó cho ta và tỷ ấy nói đó là một bài báo. Gọi là: “Nếu bạn cho tôi ba ngày ánh sáng”.
Ta thích đọc sách, vì thế tỷ ấy đã khiến ta cảm thấy có lẽ mình không phải là người vô dụng. Nhưng ngay khi ta không thể đứng dậy, Thái tử ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trước cửa sổ phòng ta, đã lăng nhục tỷ ấy.
Lúc đó ta hét to đến nỗi Thái tử hoảng sợ bỏ chạy, mọi chuyện suýt chút thì ầm ĩ. Mẫu hậu vội vàng chạy tới giải quyết hậu quả.
Cách giải quyết hậu quả là giet tỷ ấy dưới danh nghĩa “Vô lễ với Công chúa”.
Trước khi bị đưa đi, tỷ ấy còn an ủi ta: “Công chúa, đừng sợ, ta có lẽ sẽ được trở về nhà của mình.”
Lúc đó ta nghiến răng nghiến lợi đến nỗi miệng đầy m áu.
Có phải mẫu hậu cho rằng ta đã quên? Nhưng ta vẫn nhớ, thậm chí ghi nhớ những chuyện này mỗi phút mỗi giây.
38.
Thời khắc này, đối mặt với một Bồ Đào khác, ta không đề cập đến chuyện này. Ta chỉ nói với nàng ấy: “Bồ Đào đó chính là nữ tử trong lòng tam ca.”
Thân mẫu của tam ca, Ân Phi, có thân phận đặc biệt, là công chúa tiền triều.
Tiền triều diệt vong do nội chiến, nhưng cuối cùng chính gia tộc của ta, với tư cách là cận thần, đã thống trị thiên hạ.
Ân Phi không bao giờ có thể thoát ra ngoài, sau đó bà ấy bắt đầu uống rượu rất nhiều và đã nhiều lần suýt bóp chet Hoàng huynh.
Tam ca vì điều này mà rất đau khổ, thường tự hỏi liệu việc có sự tồn tại của huynh ấy là một sai lầm hay không?
Bồ Đào là người duy nhất trên thế giới nói với huynh ấy rằng: “Không có sự tồn tại của ai là sai lầm cả.”
Sau khi tỷ ấy mất, Tam ca rời khỏi hoàng cung. Một hoàng tử bị mọi người bỏ rơi giờ đây cuối cùng đã có đủ sức mạnh để chiến đấu.
39.
Điều ta không ngờ tới là suy nghĩ của Bồ Đào luôn kỳ lạ như vậy. Nàng ấy nói: “Vì Bồ Đào đó mà Tam hoàng tử thường đến chỗ Công chúa à?”
Ta choáng váng. Nàng ấy thì thầm: “Tỷ ấy thực sự là một nữ tử rất đặc biệt. Ta nghĩ tình cảm huynh đệ này là món quà chia tay của tỷ ấy dành cho Công chúa.”
Ta hít một hơi thật sâu: “Tam ca và ta chỉ là đồng minh mà thôi.”
Bồ Đào nói: “Ta sẽ không nhìn lầm người đâu.”
Ta: “Đi đi.”
Bồ Đào: “Vâng.”
40.
Thái tử quá bất tài, kể từ lần trước không hạ được Tam hoàng huynh trong tù, bọn họ liên tục lộ sơ hở.
Có thể trách ai đây? Chỉ có thể trách bản thân hắn trước đây quá tự mãn.
Phụ hoàng bắt đầu để ý đến ta, ông thường xuyên gọi ta đến Thanh Tâm Các để nói chuyện.
Ngày hôm đó, mẫu hậu dường như mất trí và đã làm ra một việc vô cùng ngu ngốc. Bà đưa một nử tử rất giống tiên Hoàng hậu đến Thanh Tâm Các để lấy lòng phụ hoàng.
Phụ hoàng quả nhiên lập tức chú ý đến nữ nhân đó. Ta cau mày: “Mẫu hậu, cung nữ thiếp thân bên người làm sao có thể đeo trâm phượng? Mẫu hậu dung túng bọn họ quá rồi.”
Phụ hoàng tỉnh ngộ, ông lạnh lùng liếc nhìn mẫu hậu rồi nói: “Hoàng hậu, gần đây nàng càng ngày càng hồ đồ.”
Mẫu hậu kinh hãi quỳ xuống thỉnh tội. Sau khi bà đi rồi, phụ hoàng dâng lên thương cảm và hỏi ta: “Nghê Nhi, con còn nhớ di mẫu không?”
Di mẫu của ta chính là tiên Hoàng hậu. Thật ra, mẫu hậu ta quả thực có vẻ ngoài giống tiên Hoàng hậu, nhưng tính cách lại vô cùng khác biệt.
Phụ hoàng không bao giờ nhận sai, vì thế mà ngày càng xa cách với tiên Hoàng hậu. Ta liếc nhìn phụ hoàng và đoán ra được ý tứ của người.
Người thực ra là muốn hỏi: Nghê Nhi, con có thấy nữ tử đó giống di mẫu con không?
Vì thế, ta đã đáp rằng: “Nhi thần nhớ rõ, di mẫu nghi thái vạn phương. Khi nhìn thấy nàng, liền biết nàng không chỉ là đích mẫu mà còn là mẫu nghi thiên hạ.”
Nghe xong, phụ hoàng càng tức giận hơn, ông ấy vô cùng chán ghét việc mẫu hậu đưa một nử tử lấy sắc hầu người đến hòng làm thế thân của tiên Hoàng hậu.
41.
Mẫu hậu cũng không ngờ rằng sau khi đánh bại nhiều phi tần trong hậu cung như vậy, cuối cùng bà lại bị đánh bại bởi ta, đứa con gái mà bà luôn coi thường.
Rõ ràng là bà ấy đã có tính toán rất kỹ càng.
Bà đã nuôi dạy nữ nhi của người phụ nữ mà phụ hoàng yêu nhất, nuôi dưỡng thực sự rất tốt.
42.
Đêm đó, Bồ Đào đang bóp chân cho ta. Mẫu hậu giận dữ bước vào: “Ngươi thực sự định đối đầu với ta đến chet hay sao?! Ngươi có thực sự là con của ta không?!”
Ta xua tay để Bồ Đào đang sợ hãi đi ra ngoài. Sau đó ta ngẩng đầu lên nhìn mẫu hậu: “Sao vậy mẫu hậu?”
Bồ Đào nói với ta rằng bà ấy đang trong “giai đoạn đặc biệt” và rất khó kiểm soát hành vi của mình.
Quả nhiên, bà ấy chỉ vào ta,nói: “Ngươi, ngươi chỉ đang giả vờ, suốt những năm qua ngươi chỉ diễn thôi đúng không? Ngươi đọc những cuốn sách này, ngươi đã chuẩn bị cho ngày hôm nay đúng không! Thực ra ngươi và tên nghiệt chủng đó đã lập thành liên minh!”
Ta bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”
Nếu bà ấy còn có chút lý trí thì nên cầu xin ta mới đúng. Dù sao hiện tại bà ấy và nhi tử đang gặp nguy hiểm, Thái tử ở tiền triều đấu không lại Tam hoàng huynh, bà cũng không thể đánh bại ta ở hậu cung.
Đáng lẽ bà ấy nên kéo ta về phía mẫu tử bà ấy, nhưng thay vì thế bà ấy chỉ muốn trút giận lên ta. Thật tiếc là bà đã mất trí rồi.
Bà ấy hét lên như đ iên: “Ta đã làm gì có lỗi với ngươi?! Khiến ngươi hận ta như vậy?! Khiến ngươi dồn chính thân mẫu, thân huynh của ngươi đến chỗ chet!”
Ta nhìn bà với vẻ chán ghét, sau đó chỉ điểm: “Mẫu hậu, nếu trách thì chỉ có thể trách người. Nếu người cho ca ca đọc sách sớm hơn, phụ hoàng đã không chán ghét huynh ấy.”
Bà ấy đập phá thư phòng của ta, không những thế còn muốn sai người đốt hết.
Lúc này, cung nữ xung quanh đã quỳ xuống cầu xin, ngăn không để bà phát đ iên.
Ta chỉ lặng lẽ ngồi trên xe lăn và nhìn tất cả mọi việc.
43.
Thư phòng của ta bùng cháy. Mẫu hậu lấy lại bình tĩnh và bất ngờ nhìn ta.
“Ngươi biết ta bị bệnh.”
Bà ấy ngày ngày truyền thái y bí mật chữa trị “thời kỳ đặc biệt” của mình, mong vãn hồi được tuổi xuân.
Bồ Đào cũng kể với ta, bà ấy lén truyền thái y và đang dùng một loại bí dược nào đó. Cung nhân đến kéo bà ấy ra khỏi đám cháy.
Ta thờ ơ nói: “Con biết, con còn biết ban đêm người ngủ không ngon, sợ hãi, mồ hôi ướt đẫm quần áo. Con cũng biết mỗi sáng thức dậy, tóc người ướt sũng trên gối…”
Bà ấy vùng ra khỏi cung nhân, lao tới và t át ta.
“Ngươi, ngươi lợi dụng bệnh tật để lấy mạng thân mẫu! Ngươi không sợ báo ứng sao?!”
Ta cười nói: “Mẫu hậu, nhân lúc người khác yếu đuối, cướp đi mạng sống của họ. Con đã học được điều này từ người”.
Chính người đã ức hiếp con trước.
Bà gần như hét lên: “Bản cung coi như chưa bao giờ sinh ra nghiệt chướng như ngươi!”
Cung nữ đỡ bà ấy ra ngoài.
Ta biết bà ấy định th iêu chet ta ở thư phòng rồi lấy cớ là thư phòng đột nhiên bốc cháy.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên.
Gia đình ta, người nào người nấy đúng là tâm ngoan thủ lạt, ngay cả đối với ruột thịt cũng vậy. Nhưng điều này chứng minh bà ấy chưa đ iên.
Giet ta rồi cũng như loại bỏ một hòn đá ngáng chân nhi tử của bà ta. Ta trầm mặc trong đống lửa một lúc rồi đứng dậy.
44.
“Công chúa!” Bồ Đào, nha đầu ngốc từ đâu lao tới. Nàng ấy vừa chạy quanh đóng lửa vừa khóc, luống cuống như một con chó nhỏ.
“Công chúa! Công chúa! Người ở đâu?”
Ta: “…Ta ở đây.”
Bồ Đào chạy tới và trùm lên đầu ta một mảnh y phục ướt sũng. Ta không ngạc nhiên khi nàng ấy lao tới, dù sao thì nàng ấy là đồ đại ngốc.
Nhưng điều ta không ngờ là có người đá tung cửa lao vào. Tam hoàng huynh – Lý Tần nhanh chóng tìm kiếm xung quanh phòng, rồi nhìn chằm chằm vào ta.
Huynh ấy choáng váng một lúc rồi nhảy khỏi biển lửa, tay trái ôm ta, tay phải ôm Bồ Đào.
45.
Bên ngoài đám cháy, mẫu hậu đang khóc trong vòng tay của phụ hoàng.
“Nghê Nhi! Bệ hạ! Nghê Nhi của thần thiếp không còn nữa, thần thiếp không sống nổi…”
Sau đó chúng ta xuất hiện.
Lúc này ngọn lửa đã rất lớn, gần như toàn bộ cung điện đều bốc cháy. Vốn dĩ ta cố ý đợi trong cung một lát rồi tìm đường ra ngoài.
Nhưng sau khi ra ngoài, ta phát hiện, nhìn từ bên ngoài, Y Lan viện bị cháy nặng đến mức tưởng chừng như không thể vào được.
Tam hoàng huynh gần như đã bị cháy hết tóc, ho sặc sụa đến mức quỳ xuống đất không đứng dậy được.
Phụ hoàng vội vàng đẩy mẫu hậu ra, lao tới: “Nghê Nhi, Tần Nhi!”
Ta đứng thẳng lên, nhìn về phía mẫu hậu với ánh mắt trào phúng. Lúc đó, bà vô cùng sợ hãi.
Phụ hoàng rất hưng phấn: “Nghê Nhi, con đứng được rồi!”
Ta vẫn chưa mở miệng. Tam ca nói: “Xe lăn của muội muội ch áy hết rồi, nếu không đứng lên được, có lẽ bây giờ muội ấy cũng chet rồi.”
Huynh ấy lạnh lùng nhìn mẫu hậu.
“Thật sự không thể tưởng tượng được nếu hoàng muội mắc kẹt trên xe lăn, bị th iêu sống sẽ như thế nào!”
46.
Mặc dù không phải chet không đối chứng. Nhưng ta vẫn chọn cách im lặng, dù vậy phụ hoàng vẫn có phương pháp điều tra vụ cháy này.
Trước đây ông chỉ không muốn quản chứ không phải là không thể. Mẫu hậu vẫn ngoan cố chống cự, không chịu thừa nhận việc mình đã mưu hại chính nữ nhi thân sinh.
Lúc này, Tam hoàng huynh bắt đầu đổ tội cho Thái tử, cho rằng Thái tử đã gây ra hỏa hoạn. Vì vậy mẫu hậu không còn cách nào khác đành phải thừa nhận bản thân đã mất trí và phát đ iên.
Phụ hoàng đã cho truyền thái y xem bệnh cho bà, sau đó thuật lại cho ta về bệnh tình của mẫu hậu.
Đây có thể coi là một đáp án. Mặc dù mẫu hậu vẫn là Hoàng hậu nhưng bà ấy đã bị cấm túc suốt đời.
47.
Bồ Đào trở nên vô cùng vui vẻ, ta nghe thấy nàng ấy nói chuyện một mình, nói cái gì mà…
“Tôi đã nhìn thấy thế giới…”
Sau đó, nàng ấy nỗ lực hơn để học các quy tắc, để hòa nhập ở trong cung mà không bị chú ý. Ta nhìn nàng ấy cảm thấy rất vui.
Tam hoàng huynh ra lệnh khôi phục lại tất cả những cuốn sách đã bị đốt trong thư phòng của ta.
Hôm ấy huynh ấy đến giúp ta xem tiến độ sửa chữa thư phòng, huynh ấy nhìn thấy Bồ Đào trong đám cung nhân, bối rối hỏi: “Nha đầu này bị sao vậy?”
Ta thì thầm: “Có lẽ là biết sợ rồi.”
Tam hoàng huynh trở nên thích thú, hạ giọng nói: “Biết trân quý sinh mạng rồi sao?”
Trên thực tế, suy nghĩ của một người sẽ ảnh hưởng đến hành vi của người ấy. Hóa ra Bồ Đào cũng vậy.
Dù cực kỳ thận trọng nhưng nàng ấy vẫn luôn hành động theo tiềm thức. Tam hoàng huynh và ta đều hiểu rằng đó là vì họ đã sống ngẩng cao đầu từ khi còn nhỏ.
Ta nói: “Không, hiện tại ta ngày ngày đều nơm nớp lo sợ, mỗi một lời nói đều suy tính cẩn thận.”
Tam hoàng huynh mỉm cười nhìn theo thân ảnh của nàng ấy, có chút cô đơn và buồn bã.
Ta nhẹ nhàng kéo kéo, huynh ấy nhìn ta, ta nói: “Hoàng huynh, nàng ấy luôn mong chúng ta sống tốt. Trước đây chúng ta đã từng tuyệt vọng, mất hết hy vọng sống, là nàng đã kéo chúng ta ra khỏi đáy vực.”
Ta biết khi huynh ấy nhìn thấy Bồ Đào bây giờ, khó tránh cảm thấy tiếc nuối, nếu bây giờ mới gặp gỡ thì tốt biết bao.
Nếu là bây giờ, bọn ta chắc chắn sẽ có thể bảo vệ được “nàng ấy”. Nhưng trên đời này không có chữ nếu.
Nhìn thấy Bồ Đào không cẩn thận còng lưng xuống, huynh ấy bật cười, nhìn quanh rồi nhanh chóng đứng dậy, nói: “Đưa Bồ Đào đến đây là điều tốt duy nhất Lý Như đã làm…”
Đôi mắt huynh ấy rơi vào chân ta.
“Đã đến lúc rồi. Ta sẽ đòi lại mọi bất công mà muội đã phải chịu.” Ta nhìn huynh ấy một cách khó hiểu.