Bồ Tát sống
Chương 1
1.
“Tỷ tỷ, dẫn Thiên Xảo cùng đi dự tiệc ngắm hoa của Quý phi nương nương đi.”
Thứ muội Phùng Thiên Xảo kéo tay áo ta, ánh mắt đầy sự cẩn thận và lấy lòng.
Ta rùng mình một cái, nhìn nàng ta với vẻ hoảng sợ.
Chốc lát sau, ta mới nhận ra mình đã trọng sinh rồi.
Kiếp trước, ta thổ huyết mà chết trong sự nhục nhã và oán hận.
Vào ngày ta chết.
Phu xe Trần Bình một tay kéo sợi xích trên cổ ta, cười nhếch miệng nói:
“Giả vờ cao quý cái gì? Phùng Gia Nghi, ngươi nghĩ mình vẫn còn là tiểu thư của phủ Tả tướng hay sao?”
Trần Bình mất kiên nhẫn, thô bạo xé áo quần của ta.
Nhiều ngày liền không có hạt cơm giọt nước, ta dùng hết sức lực đẩy gã ra, cổ họng khản tiếng, hét lên: “Cút!”
Đúng lúc này, thứ muội Phùng Thiên Xảo xuất hiện.
Nàng ta dựa vào khung cửa, thưởng thức cảnh tượng ta nhếch nhác một lúc rồi sau đó cười mỉa, nhìn về phía Trần Bình.
“Ngươi xuất thân là phu xe, sao có thể thuần phục ngựa mà lại không thể thuần phục được một nữ nhân chứ?”
Trần Bình bị nàng ta nói khích, trừng mắt nhìn ta đầy hung tợn, sau đó quay lại lấy roi ngựa từ trên tường xuống.
Bàn tay to béo của gã nắm cằm ta, dùng cán roi nhét vào miệng ta, đổ thuốc đắng vào cổ họng ta.
“Mùi vị thuốc này thế nào? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, tất nhiên ta sẽ yêu thương ngươi thôi.”
Gã tỏ vẻ đắc chí, thế nhưng khi thấy ta không có phản ứng gì như cá chết thì nổi trận lôi đình, tay giơ roi lên, quất từng nhát lên người ta.
Trên người ta liên tục xuất hiện những vết thương chồng chất, nhưng đau đớn da thịt không bằng ngọn lửa thù hận đang bùng cháy trong lòng.
Phủ Tả tướng có một trăm tám mươi mốt người, nhưng chỉ qua một đêm đã chết hết dưới lưỡi đao của đao phủ.
Tham quan bị xử tử, Kinh Thành ai ai cũng vỗ tay khen ngợi, khen Phùng Thiên Xảo đại nghĩa diệt thân, tố cáo cha ruột của mình, là nữ quan thật sự tạo phúc cho bách tính.
Còn ta thì đêm nào cũng ho ra máu, muốn chạy đến gặp cha mẹ lần cuối, nhưng lại bị Trần Bình phát hiện, nhốt trong phòng tối không thấy ánh mặt trời.
“Muội muội nhớ tỷ tỷ, muốn đến gặp tỷ tỷ lần cuối cùng.”
Ta gắng gượng ngẩng đầu, đập vào trong mắt là vẻ mặt thương hại của Phùng Thiên Xảo.
Hơi thở của ta thoi thóp, run rẩy chất vấn nàng tai sao lại làm thế.
Cha ta làm quan hơn hai mươi năm, luôn giữ đúng bổn phận của mình, ta hoàn toàn không tin ông ấy tham ô tiền cứu trợ, dẫn đến việc người ta chết đói phơi thây đầy Lô Châu.
Phùng Thiên Xảo phất ống tay áo, cười khẽ nói: “Ta không giống với loại nữ nhân chỉ biết toan tính chuyện hậu trạch như tỷ. Chỉ khi đứng ở vị trí cao hơn thì ta mới có thể tạo phúc được cho bách tính.”
Móng tay ta bấm vào da thịt, không kìm được sự phẫn nộ đang cuộn trào lên, sau đó hộc máu mà chết.
Vậy là, vì tiền đồ, nên nàng ta chọn cách giẫm lên máu xương của người thân để thăng tiến hay sao?
Trong lúc hấp hối, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh lùng.
“Vụ án tham ô của phủ Tả tướng có điểm khả nghi, Đại tiểu thư nhà họ Phùng, bản quan xin phép đưa ngài về hỏi cung.”
Sắc mặt Phùng Thiên Xảo và Trần Bình lập tức thay đổi.
Tay ta vô thức buông lỏng, đồng tử tan rã.
Tiếc quá… Ta không gắng gượng thêm được nữa rồi.
2.
Trước mặt ta, Phùng Thiên Xảo lặp lại một lần nữa.
“Nghe nói Quý phi nương nương xinh đẹp mỹ miều, vì muội lớn lên ở nông thôn nên chưa từng thấy mỹ nhân như vậy.”
Giờ phút này, Phùng Thiên Xảo ăn mặc rách rưới, cúi đầu khúm núm.
Khác xa có hình tượng nữ quan không ai bì nổi ở đời trước.
Ta mỉm cười, thản nhiên gạt tay nàng ta ra, nói: “Nếu muội muốn tham dự tiệc ngắm hoa thì ngày mai cứ cùng ta đi.”
Nàng ta không khỏi mừng rỡ nhưng vẫn kìm nén sự đắc ý trong mắt xuống, sau đó nàng ta đứng lên, cố ý vò vạt áo rách nát, tỏ vẻ ám chỉ rất rõ ràng.
Đáng tiếc, ta sẽ không để nàng ta được như ý.
Ta lấy cớ có hẹn đi uống trà với Lục tiểu thư của Thái Thường Tự Khanh, sau đó ung dung rời đi.
Kiếp trước, mẹ Phùng Thiên Xảo mắc bệnh nặng, bà ta luôn nói năm xưa cha ta uống say ở Phong Ý Lâu thuộc Tông Châu, sau đó có một đêm xuân với bà ta.
Cuối cùng bà ta có thai, nhưng vì không dám trèo cao nên ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái Thiên Xảo khôn lớn, nay bà ta bệnh nặng, không còn cách nào nên mới đến Kinh Thành nhà cha ta che chở.
Người dân vây xem xung quanh bàn tán chỉ trỏ, mẹ nàng ta cao giọng nói ra nơi Phùng Thiên Xảo đang ở, rồi đâm đầu vào cổng phủ Tả tướng mà chết.
“Tướng gia, Thiên Xảo là con gái của ngài đấy!”
Tiếng kêu khóc cuối cùng của nữ nhân đó khiến mẹ ta chết sững ngay tại chỗ.
Ta không biết cha mẹ mình đã bàn bạc thế nào.
Ta chỉ biết, một ngày sau, cha mẹ lên đường tìm người, lúc tìm thấy Phùng Thiên Xảo thì thấy nàng ta đang phân phát bánh cho những người ăn xin.
Người ăn xin rất nhiều nhưng bánh lại không đủ, Phùng Thiên Xảo bụm mặt khóc lóc: “Thế này thì biết làm sao cho phải đây.”
Cũng bởi vì thế nên cha ta cho rằng nàng ta là đứa trẻ tốt bụng, sai người đưa tiền phân phát cho nhóm người ăn xin.
Sau đó cha con họ nhận nhau, trước khi đi, Phùng Thiên Xảo chia tiền hết cho nhóm người ăn xin, tỏ vẻ từ bi nhân hậu.
Người dân tiễn đưa quỳ rạp dưới đất, liên tục hô to: “Bồ Tát sống.”
Sau khi đón nàng ta về phủ, mẹ ta lo thứ nữ này sẽ bị phân biệt đối xử nên mời thợ may đến đo đạc và may áo gấp cho nàng ta, cũng cố gắng cho nàng ta những loại châu báu trang sức tốt nhất.
Phùng Thiên Xảo cảm động rơi lệ, sau khi trở về tiểu viện lại chia quần áo đẹp đẽ cho hạ nhân, còn mình thì vẫn mặc bộ áo rách nát sờn cũ kia.
Lúc đó, Phùng Thiên Xảo nhờ ta dẫn nàng ta đi dự tiệc ngắm hoa của quý phi, ta thấy nàng ta ăn mặc rách rưới nên mới tặng nàng ta một bộ váy gấm của mình.
Nàng ta vuốt ve chất vải, sau đó cảm thán: “Quý giá như vậy, làm sao muội dám nhận cơ chứ?”
Ta khuyên nàng ta, dù sao cũng là tiệc của quý phi, người đến đều là tiểu thư thuộc gia đình quyền quý, quý nữ trong kinh thường xem quần áo trước rồi mới xem đến người.
Lúc này Phùng Thiên Xảo mới miễn cưỡng nhận lấy, nhưng miệng vẫn cứ luyên thuyên: “Ôi, bộ áo lộng lẫy này, không biết đủ cho người dân bình thường sinh hoạt bao nhiêu năm đây.”
3.
Không ngoài dự liệu của ta, hôm Quý phi thiết yến, Phùng Thiên Xảo cùng ta tiến vào điện Xuân Lộ.
Nàng ta thản nhiên muốn ngồi xuống cái bàn nhỏ bên cạnh ta.
“Ở đâu ra con tiện tỳ quê mùa dám lén vào yến hội ngắm hoa của bổn cung?”
Quý phi đang cầm một quả nho định đưa vào miệng, quay đầu lại nhìn thấy Phùng Thiên Xảo ăn mặc rách rưới, mày liễu dựng ngược.
Cung nhân vội vàng quỳ xuống tạ tội.
Ban đầu bọn họ cho nàng ta vào cũng là vì mọi người tưởng Phùng Thiên Xảo là tỳ nữ của ta.
Phùng Thiên Xảo ngây người, khom lưng biện giải: “Bẩm nương nương, Thần nữ Phùng Thiên Xảo, là con gái của Tả thừa tướng.”
Ta không muốn để mọi người nghĩ rằng cha ta hà khắc với thứ nữ, cau mày giải thích:
“Muội muội của thần nữ vừa được tìm về từ nông thôn, tâm tính hiền lành lương thiện. Mẹ ta đã mời người may gấp áo váy cho muội ấy, muội ấy cũng rất biết ơn nhưng lại thấy thương cho hoàn cảnh khó khăn của những người hầu trong phủ, bèn phân phát hết tất cả y phục trang sức cho họ, đây cũng xem như là việc thiện ạ.”
Có tiểu thư thế gia châm chọc: “Phùng nhị tiểu thư tỏ vẻ thương xót cho người hầu như vậy, chẳng lẽ lại không biết tôn trọng Quý phi nương nương hay sao?”
Những năm gần đây Hoàng thượng đề xướng việc tiết kiệm, cả triều đình đều noi theo.
Mặc dù Quý phi thấy rất tức giận, nhưng cũng không bộc phát ngay lập tức, chỉ phất tay rồi nói:
“Đổi chỗ ngồi cho nàng ta, đừng để nàng ta lượn lờ trước mặt bổn cung.”
Mọi người nhìn nàng ta với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Hai mắt Phùng Thiên Xảo ngấn lệ đầy tủi thân, nhìn về phía ta với vẻ cầu cứu, thế nhưng ta lại quay đầu đi cười cười nói nói với Lục tiểu thư, giả vờ như không nhìn thấy.
“Mời ngài theo chúng nô tỳ qua bên này.”
Cung nữ nhận được chỉ thị của Quý phi, bảo nàng ta đứng lên. Phùng Thiên Xảo lập tức đỏ bừng, nhưng không thể không theo các nàng ta rời khỏi đây. Cung nữ sắp xếp cho nàng ta ngồi ở vị trí cuối cùng.
Đến lúc dâng quà.
Không biết là ai bắt đầu đùa cợt, hỏi Phùng Thiên Xảo đã chuẩn bị gì cho Quý phi nương nương.
Phùng Thiên Xảo lộ vẻ khó xử, nhưng không thể không đứng dậy xin lỗi.
“Thần nữ không có lễ vật quý trọng gì, mạn phép được ngâm một bài thơ tặng Quý phi nương nương.”
Mọi người cười rộ lên.
Ta lại liếc nhìn nha hoàn Tương Nhi đang lơ đãng bên cạnh, nói:
“Tương Nhi, lễ vật ta dâng cho Quý phi nương nương không có gì sai sót chứ?”
Nàng ta sửng sốt, trên mặt thoáng qua một tia hoảng loạn: “Nô tỳ đã kiểm tra kỹ rồi, không có vấn đề gì ạ.”
Có thật không? Ta cười lạnh trong lòng.
Ta đã cho Tương Nhi một cơ hội rồi, là chính nàng ta không biết bắt lấy nó.