Bồ Tát sống
Chương 2
4.
Kiếp trước là do ta phát hiện quá muộn, nếu chỉ dựa vào một mình Phùng Thiên Xảo thì không thể nào qua mặt đánh tráo đồ của ta được.
Đến khi dâng lễ, hộp gấm của ta bị mở ra trước mặt mọi người, ngọc như ý bên trong đã biến thành cái trống bỏi của trẻ con.
Quý phi thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nàng ta hầu hạ Thánh thượng nhiều năm nhưng đến giờ vẫn chưa có con, thế nên nàng ta cứ đinh ninh rằng ta đang mượn lễ vật để chế giễu nàng ta khó mang thai.
“Phùng tiểu thư vẫn còn ở khuê phòng, đã muốn xen vào chuyện trong cung rồi, ngươi không thấy là mình đang đi quá giới hạn rồi sao.”
Kiếp trước ta một mực phủ nhận trống bỏi là lễ vật ta chuẩn bị, xin Quý phi hãy điều tra kỹ lưỡng chuyện này.
Vài tiểu thư thế gia thân thiết với ta cũng cảm thấy trong chuyện này có uẩn khúc gì đó.
Nhưng Quý phi lại cười, nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn bổn cung nghiêm tra toàn bộ phủ Tả thừa tướng hay sao? Tả thừa tướng là trọng thần trong triều, rất được Hoàng thượng yêu quý, bổn cung không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”
Quý phi phất tay rời khỏi chỗ ngồi, cuối cùng cung yến cũng kết thúc trong không vui.
Đêm đó, Quý phi lại thổi gió bên gối với Thánh thượng.
Thánh thượng thương xót Quý phi, hôm sau lập tức trách mắng cha ta ngay giữa triều đình: “Tả thừa tướng nuôi dạy được một đứa con gái ngoan thật đấy.”
Ba năm trước, Trưởng công chúa cầu được ân điển của Thánh thượng, tìm kiếm nữ tử có tài hoa trên khắp thiên hạ, sau đó tự tay thành lập học viện Vanh Sơn, chỉ cần vượt qua bài thi cuối cùng là có thể vào triều làm quan.
Mà năm nay, tên của ta cũng nằm trong danh sách nhập học của học viện Vanh Sơn.
Nhưng những gì xảy ra trong bữa tiệc đó đã hủy hoại tất cả.
Trên triều, Thánh thượng nổi trận lôi đình: “Trẫm không muốn sau này gặp nàng ta trên triều, Phùng khanh cũng biết làm thế nào đúng không. Đừng để trẫm phải giải quyết việc nhà thay ngươi!”
Cha ta run rẩy quay về phủ, bàn bạc với mẹ ta: “Tạm thời hãy đưa Gia Nghi đến Phật đường ở ngoại ô Kinh Thành để chờ chuyện này lắng xuống trước đã.”
Và ác mộng của ta cũng bắt đầu kể từ lúc đó.
5.
Phùng Thiên Xảo bị người trêu cợt, vành mắt đỏ hoe, nhưng ngay sau đó đã nở nụ cười rồi dẫn chuyện sang ta:
“Thần nữ tự biết lễ vật của mình không đáng giá, nhưng lễ vật của tỷ tỷ lại được tỷ ấy dốc lòng chuẩn bị suốt nhiều ngày, chắc chắn Quý phi nương nương xem xong sẽ thấy rất vui lòng.”
“Ồ?” Quý phi nổi hứng, bảo cung nữ lấy hộp gấm Tương Nhi đưa ra giữa yến tiệc cho mọi người cùng xem.
Phùng Thiên Xảo ngồi xuống, ánh mắt lại xuyên qua đám người nhìn về phía ta, trong mắt không giấu được vẻ đắc ý.
Các tiểu thư thế gia nhìn chăm chú vào chiếc hộp gấm trong tay cung nữ, ngay cả Quý phi cũng hứng thú.
Nào ngờ lúc cung nữ mở hộp gấm, lại thấy bên trong là nằm một chiếc trống bỏi được chạm khắc tinh xảo.
Mọi người hít hà một hơi, không khỏi nhìn về phía Quý phi trên cao.
Quý phi gần như nghiến nát răng bạc trong miệng.
“Phùng đại tiểu thư, ngươi có ý gì đây?”
Ta đang định trả lời, từ vị trí cuối cùng, Phùng Thiên Xảo bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng nói:
“Quý phi nương nương thứ tội, tỷ tỷ không cố ý làm vậy đâu ạ, chắc hẳn… Chắc hẳn là tỷ tỷ chỉ nhầm lẫn thôi ạ.”
Mọi người nhìn về phía nàng ta, nàng ta lại tránh né ánh mắt của mọi người, hoảng loạn không thôi.
Người tinh mắt đều có thể nhìn ra nàng ta đang bịa chuyện.
Cái trống bỏi bên trong hộp có chuôi ngọc tinh xảo, sơn mạ vàng và khắc hoa văn, không gì không chứng tỏ đây là món quà mà ta tỉ mỉ chuẩn bị.
Phùng Thiên Xảo “phịch” một tiếng quỳ xuống, hai mắt lập tức đỏ hoe:
“Dù sao tỷ tỷ cũng là con cưng của phụ thân, dù Quý phi nương nương có giận đến mấy cũng nên nể mặt Tả thừa tướng, tha thứ cho tỷ tỷ đi ạ.”
Quý phi nghe vậy càng giận dữ hơn, vỗ bàn đứng dậy. Nàng ta đứng từ xa chỉ vào mặt ta, quát:
“Phùng Gia Nghi, ngươi ỷ vào việc mình là đích nữ của Tả thừa tướng, nên mới dám châm biếm bổn cung khó có con đúng không?”
6.
“Thưa Quý phi nương nương, xin ngài hãy nghe thần nữ bẩm báo, vật trong hộp này quả thật không phải là vật mà thần nữ đã chuẩn bị từ trước.”
Phùng Thiên Xảo lập tức ngắt lời ta, giọng nói đầy đau khổ: “Tỷ tỷ, đến giờ này rồi mà tỷ còn không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình hay sao? Chắc chắn Quý phi nương nương sẽ không giận chó đánh mèo lên phủ Tả tướng đâu.”
Có thể sẽ có người không không nhận ra, nhưng ta biết, nàng ta chắc chắn rằng ta sẽ nhận lỗi để bảo vệ phủ Tả tướng.
Ta không trả lời nàng ta, mà bước lên một bước, bẩm: “Nhưng cái trống bỏi này đúng là do thần nữ tạm thời đổi thành.”
Trước mặt mọi người, ta lấy trống bỏi ra khỏi hộp gấm, cầm trên tay ngắm nghía.
Mặt mũi Quý phi tối sầm lại.
Các tiểu thư nhà danh gia vọng tộc khác đứng xung quanh, có lẽ họ nghĩ rằng ta đã phát điên rồi.
Ta lắc trống bỏi trong tay, mỉm cười nói: “Đêm qua thần nữ có một giấc mơ, trong mơ có một mỹ nhân, trong lòng ôm một đứa trẻ. Thần nữ bèn tiến lại gần xem thì thấy mỹ nhân đó ngẩng đầu lên, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, giống hệt Quý phi nương nương.”
“Thần nữ cho rằng giấc mơ này là điềm lành, nghe nói mỗi khi có quý nhân hạ sinh, trời sẽ giáng xuống điềm lành, theo lý giải ngu muội của thần nữ thì giấc mơ này chính là giấc mơ điềm lành, dự báo Quý phi nương nương sẽ sinh ra một quý tử, vì vậy thần nữ tạm thời đổi quà tặng ạ.”
Ta lại cúi người hành lễ.
Quý phi nghe xong giấc mơ đó, mặc dù trong lòng đã dâng lên hi vọng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ giận dữ: “Ngươi khéo mồm khéo miệng, nghĩ rằng bịa ra lý do này thì có thể lừa được bổn cung hay sao?”
Phùng Thiên Xảo thấy vậy, cắn môi lắc đầu: “Tỷ tỷ à, cha chúng ta luôn dạy chúng ta phải giữ vững sự chân thành, sao tỷ có thể lừa dối Quý phi nương nương? Đây là tội lớn đó.”
Vẻ mặt Quý phi vừa mới dịu đi, nhưng lời của Phùng Thiên Xảo lại làm nàng ta giận dữ hơn.
Ta không để ý đến nàng ta, chỉ nhìn lên Quý phi trên cao.
“Nương nương, chỉ cần đủ chân thành thì đến đá cũng phải mòn, xin Quý phi nương nương triệu thái y đến khám, hỏi một câu sẽ rõ.”
Ta biết, chắc chắn Quý phi sẽ không vì một giấc mơ thật giả khó phân mà làm kinh động Thái Y Viện trước mặt các tiểu thư quý tộc trong Kinh Thành. Vì nếu cuối cùng chỉ là hư không, hành động của nàng ta sẽ trở thành trò cười.
Vì vậy Quý phi đang định từ chối, ta đã ngước nhìn nàng ta, thưa:
“Nếu giấc mơ này có sai thì thần nữ nguyện xuống tóc làm ni cô, suốt đời cầu phúc cho nương nương trong am đường.”
Lời này vừa ra, cả sảnh ồn ào.
Quý phi cũng ngạc nhiên: “Phùng Gia Nghi, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
7.
“Gia Nghi, sao muội lại hành động bốc đồng như vậy?”
Lục Uyển Dung bước tới, khẽ trách, nàng ấy là con gái của Thái Thường Tự Khanh, luôn thân thiết với ta.
Nàng ấy quay người, định thay ta tội với Quý phi thì ta khẽ nắm lấy ống tay nàng ấy, ngăn cản hành động của nàng ấy.
Ban đầu ta quy việc thay đổi lễ vật này là vì một giấc mơ, dù mọi người đều cho rằng đó là lời bịa đặt, nhưng vì kiêng nể phủ Tả tướng nên Quý phi cũng không thể xử lý ta trước mặt các tiểu thư quý tộc khác được.
Có điều ta sẽ không cho Quý phi có cơ hội để thổi gió bên gối với Hoàng thượng, ta phải chứng thực giấc mơ điềm lành này.
“Triệu thái y.” Quý phi tỏ vẻ mệt mỏi, vẫy tay.
Mọi người đều chờ đợi, có kẻ hả hê, có người lo lắng.
Phùng Thiên Xảo đang quỳ gối lén lút đấm chân, vì không ai chú ý đến nàng ta nên giờ nàng ta chỉ đành tiếp tục quỳ thôi.
Nàng ta tỏ vẻ rất đau lòng, khẽ nói: “Tỷ tỷ có biết, nổi khổ trong am đường không phải là thứ mà tỷ có thể chịu đựng được đâu.”
Ta cười mà không nói.
Thái Y Viện cử Hứa thái y vào cung để bắt mạch cho Quý phi.
Một lúc sau, Hứa thái y vuốt râu nói:
“Bẩm Quý phi nương nương, đúng là ngài đã có thai được một tháng, vi thần xin chúc mừng nương nương.”
Giọng nói trầm tĩnh của Hứa thái y vang lên khắp Xuân Lộ Điện.
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Thật sự là giấc mơ điềm lành sao?”
“Nhà họ Phùng luôn giữ vững gia phong, sao Phùng tiểu thư có thể tùy tiện bịa chuyện được.”
Quý phi nhìn Hứa thái y một cách ngỡ ngàng, nàng ta từng mắc bệnh nên để lại di chứng, khiến nhiều năm qua không có con, mà hai năm gần đây kinh nguyệt nàng ta cũng không đều nên chưa từng để ý tới.
“Bổn cung thật sự có thai sao?”
Sau khi nhận được lời xác nhận của Hứa thái y, Quý phi vui mừng khôn xiết: “Thưởng, tất cả đều có thưởng.”
Phùng Thiên Xảo ngẩng đầu, nụ cười gượng gạo trên môi.
Không ai còn nghi ngờ giấc mơ điềm lành mà ta kể, vì Quý phi thực sự đã có thai.
Kiếp trước ta bị gửi đến am đường, sau đó gặp sơn tặc, mới phải lấy Trần Bình.
Khoảng hai tháng sau, trong cung truyền ra tin Quý phi đã mang thai được ba tháng, Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, nắm tay Quý phi đi ngắm trăng, ngay cả dân chúng trong Kinh Thành cũng được ban thưởng.
Tiệc ngắm hoa của các tiểu thư quý tộc bị giải tán.
Nhưng Quý phi lại giữ ta lại.
“Gia Nghi, mau kể cho bổn cung nghe, trong giấc mơ của ngươi, mỹ nhân ôm bé trai trai bé gái trong lòng?”
Ta giả vờ nhớ lại, thẳng thắn nói:
“Quý phi nương nương, trong giấc mơ thần nữ không nhìn rõ, mỹ nhân đó đẹp tuyệt trần, thần nữ chỉ lo ngắm nhìn rồi tỉnh giấc.”
Quý phi mỉm cười: “Nha đầu nhà ngươi đấy, sao trước đây không thấy ngươi biết cách làm người ta vui như vậy.”
Trước đây? Ta ngạc nhiên, trước đây ta là đích nữ quý giá của phủ Tả tướng, là thiếu nữ tài sắc vẹn toàn.
Nhưng trong hai năm lấy Trần Bình, cha mẹ thất thế, ta đã nhìn thấy đủ chuyện ấm lạnh tình đời.
Cha luôn dạy ta, làm con gái phủ Tả tướng, phải cư xử đoan chính, không được nịnh hót xu nịnh.
Kiếp trước ta luôn giữ vững điều này, chưa từng nịnh bợ bất kỳ thế lực nào, cũng chưa từng làm chuyện dệt hoa trên gấm.
Nhưng sau này ta mới hiểu ra.
Trước cái chết, cốt cách chẳng đáng gì, khi đầu người sắp rơi thì cần cốt cách làm gì nữa.
Trên đường trở về phủ.
Trong xe ngựa, Phùng Thiên Xảo nhìn ta với vẻ lo lắng.
“Sao đột nhiên tỷ tỷ lại đổi quà mừng cho Quý phi nương nương thế, muội lại không biết chút nào.”
Phùng Thiên Xảo muốn biết, ta có nghi ngờ nàng ta hay không.
Ta trầm ngâm một lúc, lo lắng nói: “Lễ vật bị ai đó đánh tráo? Có lẽ là trong hậu cung cũng có người muốn hãm hại phủ Tả tướng.”
Nàng ta thấy ta không nghi ngờ đến mình, bèn thở phào nhẹ nhõm.