Bồ Tát sống
Chương 5
12.
Đến ngoài Trục Ý Lâu, ta gật đầu ra hiệu: “Xin Tạ tiên sinh hãy quay về đi.”
Tạ Giác vẫn đứng yên tại chỗ.
Ta mím môi nói: “Yên tâm, chuyện tối nay, ta sẽ không tiết lộ cho người thứ ba biết.”
Tạ Giác cười nhẹ một tiếng, nhưng lại không thèm để ý tới lời ta nói, một mình tiến vào Trục Ý Lâu.
Ta đứng ngẩn người tại chỗ một lúc lâu, rồi mới theo vào.
Vừa bước vào, ta đã nghe thấy tiếng của Phùng Thiên Xảo.
“Thần nữ vốn không nên quấy rầy Trưởng công chúa vào đêm khuya, chỉ là tỷ tỷ của thần nữ ngất xỉu, thần nữ thật sự lo lắng không yên.”
Trên trướng gấm, Trưởng công chúa chống mắt lên: “Nếu tỷ tỷ của ngươi ngất xỉu thì cứ bẩm báo với phủ lệnh của phủ Công Chúa, hắn sẽ để phủ y* của bổn cung đến xem, chứ nửa đêm mà ngươi không chịu không nghỉ ngơi, còn tụ tập cả đám người, có phải đầu óc có vấn đề rồi không?”
(*Phủ y: Thầy thuốc riêng trong phủ.)
Nói vậy nhưng Trưởng công chúa vẫn để thị nữ thân cận dẫn theo thị vệ đến phòng ta kiểm tra.
Những quý nữ danh gia vọng tộc khác cũng bị tiếng gọi của Phùng Thiên Xảo đánh thức, ai ai cũng có lòng hiếu kỳ, thế là cùng nàng ta tới Trục Ý Lâu.
Cũng vào lúc này, Tạ Giác bước vào trong.
Rõ ràng là nam tử nhưng hắn lại có da trắng như tuyết, đường nét sắc sảo, khiến cho cả vườn hoa kiều diễm ở đây đều trở nên lu mờ.
Trưởng công chúa nhìn thấy hắn từ xa, chợt ngồi dậy: “Ngươi… sao ngươi lại đến đây?”
Hắn mệt mỏi nói:
“Tình cờ gặp tiểu thư của phủ Tả tướng, uống trà, ngắm hoa, làm thơ, đối chữ.”
Phùng Thiên Xảo đang ở đây nên ai cũng biết, tiểu thư của phủ Tả tướng trong lời hắn chỉ có thể là ta thôi.
Mỗi một câu nói của Tạ Giác đều khiến lòng ta lại thêm nặng thêm một phần, thật sự quá dễ làm người khác suy diễn.
Hai mắt Trưởng công chúa lại sáng lên: “Có thật không?”
Ta bước lên trước hành lễ với Trưởng công chúa, thẳng thắn nói không biết đã xảy ra chuyện gì.
Phùng Thiên Xảo nhìn ta với vẻ ngạc nhiên, mặt mày vặn vẹo một lúc, gần như nghiến nát cả răng.
Điều khiến người ta kinh ngạc là sau khi thị vệ tìm kiếm, lại đưa ra một kết quả khó tin.
“Phùng đại tiểu thư không ở trong phòng, nhưng ở trong phòng của Phùng nhị tiểu thư lại có một nam nhân đang hôn mê bất tỉnh.”
Phùng Thiên Xảo sợ đến trắng mặt, trong lúc vội vàng, nàng ta hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lắp bắp nói:
“Có lẽ do trời tối nên thần nữ nhìn nhầm, thần nữ thật sự không biết vì sao…”
“Nhốn nha nhốn nháo, phiền quá.”
Trưởng công chúa cắt ngang lời nàng ta, vẫy tay gọi phủ lệnh: “Không ai ra lệnh, dám xông vào thư viện, đi, đánh gã năm mươi roi rồi đuổi ra ngoài.”
Nàng ta lại nhìn ta một cái với ánh mắt nóng bỏng, dường như muốn hỏi điều gì đó.
Ta mím môi biện bạch: “Thần nữ, là tình cờ gặp Tạ tiên sinh…”
Trưởng công chúa phất tay, ngắt lời ta: “Người không sao là tốt rồi, mọi người lui ra đi. Tạ tiên sinh ở lại, bổn cung có chuyện muốn hỏi.”
Ta lập tức cảm thấy không ổn, vì mặc dù Trưởng công chúa đang cười, nhưng sau nụ cười đó lại có một thứ gì đó không thể nói rõ.
13.
Lục Uyển Dung kéo tay ta trở về phòng.
“Muội muội của muội đúng là quá kỳ lạ, nàng ta đã gây ra biết bao phiền toái cho muội rồi.”
Ta thấy nàng ấy cởi giày cởi tất, đứng chân trần trên đất thì chuyển chủ đề: “Tỷ vẫn nên mang giày tất vào đi, mặc dù trời nóng nhưng cũng dễ bị cảm lạnh đấy.”
Lục Uyển Dung cười khẩy một tiếng: “Cha ta giữ chức ở Thái Thường Tự, cứ hễ về phủ là thấy không vừa mắt từng hành vi cử chỉ của ta, ta không muốn làm nữ quan gì cả, ta đến Thư viện Vanh Sơn, là để tránh sự kiểm soát cổ hủ của cha ta thôi, thật sự không chịu nổi nữa.”
Lục Uyển Dung hành lễ từ xa trong phòng: “Trưởng công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Nàng ấy vỗ ngực: “Triều đình chúng ta năm ngày được nghỉ một ngày, mỗi ngày đều phải dậy từ giờ Dần, vậy nên kêu ta đi chầu là chuyện không thể nào, cả đời này cũng không có chuyện ta đi chầu đâu.”
Ta không nói với nàng ấy, rằng trong số nữ quan của Thánh thượng, không có mấy người là đủ tư cách được vào chầu.
Lục Uyển Dung chớp chớp mắt, tiến lại gần ta với vẻ tò mò: “Nhưng ta có một chuyện vui muốn kể cho muội biết, Tạ tiên sinh ở Trục Ý Lâu hôm nay, muội có thấy không.”
Ta gật đầu.
Nàng ấy vui mừng ra mặt: “Đây là lần đầu tiên muội gặp thôi, chứ người khác đã gặp từ lâu rồi, có gương mặt phong lưu nhưng lại là quân tử đoan chính, ai cũng không dám có ý nghĩ bất kính.”
Ta lại không thấy có gì phải ngạc nhiên với những lời Lục Uyển Dung nói: “Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, chuyện này đừng nói với cha ta nhé.”
Thấy ta nhíu mày, Lục Uyển Dung phất tay: “Ngoài mặt là thế, chúng ta đóng cửa lại thì muốn nói gì chẳng được. Ta đã để thị nữ đi dò hỏi rồi, có tiền có thể sai ma khiến quỷ nên cũng tìm hiểu được vài chuyện.”
Ta bảo nàng ấy ghé tai lại, khẽ nói: “Chuyện này đừng truyền ra ngoài, vị Tạ tiên sinh đó, là nam sủng của Trưởng công chúa nuôi trong Thư viện Vanh Sơn đấy.”
“Có thật không?”
Lục tiểu thư tỏ vẻ kinh ngạc: “Không thể có chuyện đó được, câu chuyện tình yêu giữa Phò mã và Trưởng công chúa được mọi người ca ngợi không ngớt ở Kinh Thành đấy.”
“Thế ta hỏi tỷ, các phu tử trong thư viện Vanh Sơn ăn cái gì?”
“Hai món mặn một món chay với cơm trắng.”
Ta điềm nhiên nói: “Còn hắn uống là Bạch Mẫu Đơn của Tô Khê, ăn là Tu Kim Tô nghìn vàng cũng khó mua đấy.”
Nếu không phải Trưởng công chúa ban cho thì ai có thể có đãi ngộ như vậy ở Thư viện Vanh Sơn.
Lục Uyển Dung nghe xong, ăn hết hai đĩa điểm tâm vì đau lòng.
14.
Ta dẫn thị vệ đi gặp Trần Bình.
Trần Bình bị đánh năm mươi roi, nằm trên đất thoi thóp.
Ta nói với gã: “Phủ Tả tướng không thể giữ ngươi được nữa, nhưng ta có một công việc tốt, ngươi có đi hay không thì tùy ngươi.”
“Đại tiểu thư nói gì?” Trần Bình vẫn giả ngu.
Gã chắc chắn ta sẽ để ý thể diện, không dám để lộ chuyện này.
“Ta thấy ngươi làm việc cẩn thận ở phủ nên mới muốn cho ngươi một đường ra.”
Hiện nay Hoàng thượng vẫn còn đang độ trai tráng, Hoàng trưởng tử cũng chỉ mới sáu tuổi, huấn luyện ngựa cho Hoàng tử cũng xem như là một công việc béo bở.
Mắt Trần Bình đảo liên tục, một lát sau, gã đồng ý.
“Tiểu nhân đã hiểu.”
Trần Bình nghĩ rằng ta sợ chuyện tối qua bị lộ ra, muốn đuổi gã đi, nên mới đưa ra lời đề nghị béo bở này, nhằm buộc gã rời đi.
Dù sao lần này khác với tình huống ở kiếp trước.
Kiếp trước, gã lấy danh nghĩa cứu ta, xé rách áo ta trong lúc ta đang mê man ròi ôm ta về thành cầu cứu, cố tình làm náo động cả thành đều biết.
Thế là gã trở thành ân nhân cứu mạng của ta trong mắt mọi người. Là bề tôi trung thành, còn là nghĩa sĩ được mọi người ca ngợi.
Còn sự trong sạch của ta trong tai nạn đó không thể nói rõ.
Lời đồn đại như lưỡi dao sắc bén, đè nặng lên phủ Tả tướng khiến mọi người không thở nổi.
Mà đời này, ta phá giải âm mưu của Quý phi, đến thư viện Vanh Sơn. Nơi này là địa bàn của Trưởng công chúa, được canh gác nghiêm ngặt, làm gì có sơn tặc gây rối, thế nên tất nhiên Trần Bình cũng không có cơ hội tạo công cứu chủ.
Chỉ cần kế hoạch hôm nay sơ suất thôi sẽ khiến gã tiêu đời.
Trần Bình đi ngay trong đêm, hướng tới tương lai tốt đẹp của gã.
Ta biết, gia tộc chỉ có thể cường thịnh được nhất thời, chỉ khi mọi người đồng lòng thì mới có thể đứng vững ba đời được.
Nhưng nếu muốn có mục ruỗng từ bên trong, thì chỉ cần một tháng thôi là đủ.
Cha ta tính tình thuần lương, có thể đề phòng dương mưu trên triều đình, nhưng rất khó nhìn thấu những âm mưu quỷ kế hiểm độc.
Kiếp trước, ai trong phủ Tả tướng sẽ nghi ngờ một Phùng Thiên Xảo yếu đuối là đối tượng cần xét hỏi chứ.
Mọi người đều mù mắt, mù tâm.
Điều khiến ta nghi ngờ là, Phùng Thiên Xảo được tìm về từ dân gian, trước đó cũng chưa được đi học, lại có thể thủ khoa của kỳ thi của Thư viện Vanh Sơn chỉ trong một năm ngắn ngủi.
Ta biết, sau lưng Phùng Thiên Xảo chắc chắn có người, chỉ là kiếp trước, ta bị nhốt ở nhà Trần Bình nên không thể điều tra.
Nhưng lần này thì khác, từ khi Phùng Thiên Xảo bày mưu đặt kế thất bại thì nàng ta ra khỏi Thư viện Vanh Sơn vào đêm khuya rất nhiều lần.
Bên ngoài có người tiếp ứng nàng ta.
Ta đã dặn dò thị vệ trong phủ âm thầm theo dõi, nhưng không dám lại quá gần.
Lúc ta nhận được tin, chỉ bảo họ đừng đánh rắn động cỏ.
15.
Trần Bình chết rồi.
“Ngươi dám giết gã.”
Khi Phùng Thiên Xảo vào phòng ta thì ta đang ôn bài.
Sau đêm hôm đó, Phùng Thiên Xảo đã hoàn toàn xé rách mặt với ta.
Trên mặt nàng ta tỏ vẻ hốt hoảng, nói với vẻ không dám tin: “Phùng Gia Nghi, sao ngươi độc ác thế?”
Ta ngước mắt nhìn nàng ta một cái: “Ngươi có chứng cứ không?”
Trong kinh truyền đến tin tức, trong lúc Hoàng trưởng tử của Hoàng thượng tập cưỡi ngựa thì ngã ngựa bị thương. May mắn thay, vì xương cốt của con nít mềm dẻo nên chỉ bị thương ngoài da, Hoàng thượng giận dữ, thế là Trần Bình bị phán dùng gậy đánh chết tươi.
Người huấn luyện ngựa chưa chắc là Trần Bình.
Nhưng ngựa của hoàng tử có chuyện, đương nhiên Trần Bình là người đầu tiên bị vạ lây.
Ta chỉ là lợi dụng một chút ký ức từ kiếp trước để đẩy Trần Bình vào chỗ chết, như vậy đã là quá dễ dãi với gã rồi.
Ta nhàn nhạt nói: “Muội muội thay đổi sắc mặt hay nhỉ, hôm nay hành động khác hẳn mọi khi.”
Phùng Thiên Xảo im lặng một lúc, sau đó bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Vậy tỷ tỷ có chứng cứ không?”
Ngày đó vì diễn trò nên ta mới để mặc cho nàng ta mang cái khăn kia đi, chắc chắn trước khi Phùng Thiên Xảo đi gặp Trưởng công chúa tại Trục Ý Lâu thì nàng ta đã tiêu hủy nó rồi.
Dù nói thế nào thì nàng ta cũng chỉ là một người lo lắng cho tỷ tỷ, là kẻ vô tội nhất thôi.