Bồ Tát sống
Chương 4
“Trần Bình, ngươi không sợ sự việc bại lộ? Ngươi cũng khó thoát chết sao?”
Trần Bình liếc ta một cái: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, bình thường Đại tiểu thư đoan trang như vậy, không biết trên giường có còn đoan trang nổi nữa không? Thuốc này là ta mua từ Tần Lâu với giá cao, chỉ cần một chút đã đủ để cơ thể nóng như lửa đốt rồi.”
Ta nhìn khuôn mặt giả vờ chất phác của Trần Bình.
Như nhớ lại ngày xảy ra chuyện ở ngoại ô kiếp trước, khi ta tỉnh dậy từ cơn mê.
Nghe cha mẹ ta nói chuyện ngoài phòng.
“Tất cả là tại ông muốn gửi con bé đến chùa, nói chỉ là kế tạm thời, bây giờ thì hay rồi, một phu xe thì sao mà xứng với Gia Nghi cơ chứ?”
Cha ta thở dài: “Trần Bình cũng coi như là người trung thực.”
Sau đó, mẹ ta lau nước mắt, tiễn ta lên kiệu hoa.
Bà ấy nói: “Có tướng phủ chống lưng cho con, cuộc sống sẽ không quá tệ đâu.”
Nhưng họ không ngờ.
Người phu xe trung thực làm việc ở phủ Tả tướng bảy năm, đã đẩy con gái họ vào tình cảnh tuyệt vọng.
Ban đầu, Trần Bình còn sợ thế lực của phủ Tả tướng, cha ta lệnh cho vệ binh bảo vệ ta nên Trần Bình không dám mạnh tay, nếu không thể dùng lời ngon ngọt để lấy được tiền từ chỗ ra, thì sẽ trút giận lên người Lan Huệ.
Gã luôn miệng nói mình là con rể phủ Tả tướng, sờ mó nàng ấy một chút thì có làm sao?
Suốt hai năm, dù ta liên tục về phủ Tả tướng để cha mẹ ta bớt lo lắng, cũng ít khi kể chuyện sau hôn nhân với Trần Bình. Nhưng mặt Lan Huệ cứ bị Trần Bình đánh hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng ta quyết định.
“Ta thật không chịu nổi cuộc sống như thế này nữa, Lan Huệ, ta muốn hưu phu.”
Trần Bình đem của hồi môn của ta đi đánh bạc, phung phí ở hoa lâu, còn mượn danh nghĩa phủ Tả tướng để làm càn.
Ngày ta đối chất với Trần Bình, gã vẫn say rượu trở về.
Mùi rượu nồng nặc, thấy ta đi ra ngoài, gã lập tức cười nói:
“Đi đâu?”
Ta bị gã nắm cổ áo kéo lại: “Lại muốn đi tìm cha ngươi để mách lẻo à?
“Lão tử khom lưng cúi đầu nhiều năm, cha ngươi có bao giờ niềm nở với ta chưa? Đừng quên, Phùng gia Đại tiểu thư, là ta liều mạng cứu ngươi.”
Ta lớn tiếng gọi vệ binh, nhưng gã lại nói cho ta biết, nhà ta không còn tiền để thuê vệ binh nữa, những người đó ba tháng không nhận lương, hôm qua đã bị gã đuổi đi hết rồi.
Đêm đó, ta mới biết cha mẹ ta đều bị giam, họ sợ ta lo lắng, thậm chí không cho Lan Huệ nói cho ta biết.
Từ đó, Trần Bình liên tục hành hạ tra tấn ta, khiến cuộc sống của ta như địa ngục trần gian.
Ta nhìn Trần Bình đang muốn cởi đai lưng trước mặt, thầm nghĩ, kiếp trước kiếp này, hãy cùng kết thúc đi.
Khi ta định đẩy ngã bình sứ trên kệ thì cửa sổ bên cạnh bị ai đó mở ra.
Trước mắt ta xuất hiện một góc áo màu đen vụt qua.
Ngay sau đó, Trần Bình ngã xuống, còn ta đã bị người đó đưa ra ngoài qua cửa sổ.
Gió đêm hơi lạnh.
Chúng ta dừng lại ở đình nhỏ giữa hồ, sau khi hạ xuống, khó khăn lắm ta mới đứng vững lại được.
Trước mắt ta xuất hiện một con dao găm, loé lên ánh sáng lạnh lẽo trong đêm.
Đến lúc này ta mới nhìn vào mắt người đó.
Mắt sáng như ngọc, như chứa ánh sáng.
Ta không nhận ra người này, dù biết có thể là ý tốt nhưng ta vẫn lùi về sau nửa bước, kéo giãn khoảng cách giữa cả hai, nhìn hắn với vẻ cảnh giác.
“Hình như ta không quen biết gì với công tử.”
Hắn dời mắt đi, một khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra dưới ánh trăng.
“Nếu thật sự không chịu nổi nữa thì hãy cắt hai nhát lên tay.”
“?”
Hắn rủ mắt xuống, vươn tay về phía ta.
“Đừng sợ.”
Gần như cũng vào lúc đó, ngón tay mát lạnh của hắn chạm vào cổ tay ta.
Người đó nói với vẻ đầy hàm ý: “Ngươi không trúng độc.”
Ta cười: “Khăn lụa đó là món đồ yêu thích của ta, sao có thể đưa cho người khác giặt được chứ.”
Ta chỉ thêu một cái giống hệt để giao cho Lan Huệ thôi.
“Món đồ yêu thích?”
Người trước mặt lặp lại một lần, giương mắt nhìn ta, bên môi nở một nụ cười nghiền ngẫm.
Ta cau mày hỏi: “Ngươi là ai?”
“Tạ Giác, tiên sinh của thư viện Vanh Sơn.”
Ta gật đầu suy tư, nhưng không vạch trần lời nói dối của hắn ngay lập tức.
“Tạ tiên sinh cũng thông thạo y thuật sao?”
Hắn lười nhác đáp: “Bệnh lâu thành y.”
Trong lòng ta vẫn còn thấy tức giận: “Nếu không phải tiên sinh xen vào thì ta đã giết gã rồi.”
Sau khi bình sứ vỡ, Lan Huệ sẽ dẫn vệ binh mai phục sẵn ở Tây Các ra, họ sẽ là nhân chứng tốt nhất của ta.
Cho họ nhìn thấy rõ Trần Bình có ý đồ xấu.
Ta sẽ xé toạc bộ mặt trung thực của Trần Bình ngay trước mặt mọi người.
Để gã chết trong chính cái bẫy mà gã tự tin.
Phùng Thiên Xảo quá vội vàng.
Mấy ngày nay nàng ta tự giặt quần áo nên rất nhanh đã làm thân được với các tỳ nữ giặt đồ.
Nếu nàng ta muốn ra tay từ quần áo, Lan Huệ cũng khó lòng phòng bị.
Đáng tiếc, Phùng Thiên Xảo giỏi tính lòng người, nhưng lại bỏ qua một người.
Hôm đó nàng ta bênh vực một tỳ nữ giặt đồ trước mặt mọi người, nhưng tỳ nữ đó lại bị người khác đố kỵ, suýt thì mất việc.
Khi ta gặp tỳ nữ giặt đồ đó, nàng ấy đang ngồi khóc bên tường.
Ta hỏi nàng ấy đã xảy ra chuyện gì.
Tỳ nữ cười khổ: “Ta biết Phùng nhị tiểu thư có ý tốt, nhưng ta lại suýt mất công việc này.”
Gia đình tỳ nữ đó có mẹ già và ba đệ đệ, ai cũng dựa vào công việc ở thư viện Vanh Sơn của nàng ấy để có miếng cơm.
Hành động chính nghĩa của Phùng Thiên Xảo vô tình khiến nàng ấy trở thành mục tiêu công kích.
Mọi người đều chế giễu: “Nhị tiểu thư phủ Tả tướng nói, ngươi và họ chẳng khác gì, sao dám chia việc cho ngươi làm?”
Ta cho nàng ấy một số tiền, đủ để nàng ta rời thư viện Vanh Sơn, cả đời gia đình không lo ăn mặc.
Nhưng có một điều kiện là trong khoảng thời gian này, ta muốn nàng ấy phải để ý số quần áo mà Lan Huệ mang đi giặt.
Phùng Thiên Xảo chỉ rắc thứ gì đó lên khăn của ta, tỳ nữ giặt đồ kiểm tra, không màu không mùi, nhưng vẫn nhớ lời ta dặn nên lén nói cho ta biết.
Ta vốn định dùng việc này để giết Trần Bình.
Có lẽ thấy ta mặt nhăn mày nhó nên hắn lại cười khẽ.
“Dấn thân vào bẫy, dù không tổn thương, nhưng nếu xảy ra chuyện gì ở thư viện Vanh Sơn cũng không tốt cho danh tiếng của ngươi, sau này nếu làm nữ quan, nhất định phải biết bảo vệ danh tiếng.”
“Phùng tiểu thư đã từng thấy chưa?”
“Cái gì?” Ta hỏi lại theo bản năng.
Tạ Giác khẽ cười: “Ta từng tận mắt thấy, lời đồn giết chết một người như thế nào.”
Bóng dáng hắn cô tịch, dường như đã đánh mất thứ gì rất trân quý.
Đến khi quay đầu lại, trong mắt hắn đã không còn gợn sóng nào nữa.
Ta ngẩng đầu nói: “Thì sao?”
Kiếp trước, người quan tâm đến ánh mắt người đời không phải là Phùng Gia Nghi ta đây.
Đình trúc giữa hồ không có người, thậm chí muốn qua lại giữa hai bờ chỉ có thể dùng thuyền trúc.
Ta đã có suy đoán mơ hồ rồi.
Trong đình trúc này có đặt một cái bàn gồm tám món ăn thơm ngon quý giá, cần gì cũng có.
Và vị tiên sinh họ Tạ này, lại quen thuộc nơi này như vậy.
Thư viện Vanh Sơn vốn do Trưởng công chúa xây dựng.
Đình trúc giữa hồ lại ẩn giấu một mỹ nam nhường này.
Có vẻ như ta vừa mới phát hiện một bí mật không thể xem thường.
Lý trí mách bảo ta, tuyệt đối không nên dính dáng quá nhiều tới người này.
Nhưng bỗng nhiên người bên cạnh lại cất giọng nói trong trẻo: “Kịch đã bắt đầu, không đi xem hay sao?”
Xa xa, tại Trục Ý Lâu – nơi ở của Trưởng công chúa tại Thư viện Vanh Sơn, đèn đuốc sáng trưng.