Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bố Tôi Là Kỳ Nhông

Chương 1



Ngày tôi lên mười, lần đầu tiên mẹ về sớm để tổ chức sinh nhật cho tôi.
Bố vô cùng vui vẻ xuống bếp muốn nấu một bàn lớn đầy những món ăn ngon.
Ông ấy phấn khích đến mức vừa nói chuyện với tôi vừa chặt sườn.
Do sơ ý, ông đã chặt đứt ngón trỏ trái của mình.
Mẹ tôi vừa bối rối vừa tức giận, nắm ngón tay ông mắng:
“Ai bảo anh lo nói chuyện? Anh không biết là phải chuyên tâm khi nấu ăn sao?”
Bà trừng mắt nhìn tôi: “Đều là lỗi của con, con nói nhiều đến nỗi bố không thể tập trung làm việc !”
Bố rõ ràng đang nhăn mặt vì đau đớn nhưng ông vẫn bảo vệ tôi.
“Em yêu, đừng trách tiểu Trạch, là do anh thích nói chuyện với thằng bé.
“Không sao đâu, vết thương của anh chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Mẹ tôi nhấc ngón tay ông lên, run rẩy khóc nói muốn đưa bố tôi đến bệnh viện.
“Mau đến bệnh viện đi, để như vậy không ổn chút nào.”
Không ngờ bố tôi lại chống cự việc đi bệnh viện: “ Chỉ là vết thương nhẹ thôi, nó sẽ tự khỏi.”
Mẹ tôi tức giận đến mức không thèm nói chuyện.
Cứ thế bế tắc, chỉ trong vòng vài phút, vết thương của bố đã tự ngừng chảy m á u và được bao phủ bởi một lớp màng trắng.
Mẹ tôi ngừng nói, nhìn thẳng vào ngón tay của bố tôi, im lặng hồi lâu.
“Trương Tứ Tư, có chuyện gì vậy?”
Bố tôi cười khúc khích: “Sao vậy nhỉ? Cái lớp màng này là cái quái gì vậy?”
Tôi im lặng trả lời: “Đây là tài năng phi thường”.
Bố tôi khen: “Tiểu Trạch của chúng ta thông minh quá!”
Mẹ nhìn chúng tôi chằm chằm một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng bỏ cuộc, trầm ngâm bỏ ngón tay ra và đi nấu ăn.
Nhưng rốt cuộc thì sinh nhật của tôi cũng không thành công.
Tôi không ngờ rằng sẽ không có ai tổ chức sinh nhật cho tôi nữa.
Hai tháng sau, ngón tay của bố tôi đã mọc lại.
Trong thời gian này, ông ấy luôn quấn băng lỏng lẻo chỗ ngón tay và không cho chúng tôi xem.
Sau đó, ông ấy nói một cách bí ẩn rằng mình sẽ làm một trò ảo thuật cho chúng tôi.
“Dang, dang, dang! Nhìn xem, phép thuật của bố có mạnh không?” Ông giơ ngón tay ra như một báu vật.
Không có dấu vết của vết thương, như thể ngón tay chưa từng bị đứ.t.
Thật tuyệt vời, tôi nắm tay bố và hỏi: “Bố, bố đã làm như thế nào? Bố thật tuyệt vời. Con cũng muốn học
Có được không?”
Mẹ tôi giật lấy bàn tay của ông và nhìn nó thật kỹ một lúc lâu.
Trong mắt bà xuất hiện dao động, tạo thành những đợt sóng lớn.
Cuối cùng, bà ấy nở một nụ cười dịu dàng và quyến rũ, nhìn bố tôi: “Tứ Tư, anh có thể đến viện nghiên cứu và làm trợ lý cho em. Em làm việc một mình rất vất vả, đã đến lúc anh giúp em rồi.”
Bố tôi không hề nghi ngờ gì và đồng ý ngay lập tức.
Ông bế mẹ tôi lên và xoay bà hai vòng: “Cuối cùng anh cũng có thể làm gì đó cho em rồi.”
Sau đó, ông lại bế tôi lên, xoay người tôi hồi lâu: “tiểu Trạch, bố sắp trở thành người có ích, nhưng không sao đâu. Con vẫn là cục cưng của bố, mỗi ngày bố đều sẽ trở về cùng con!”
Bố đã thất hứa.
Sau đó, ông hiếm khi về nhà.
Tôi được một bảo mẫu chăm sóc.
Bố quay lại lần nữa, quấn băng khắp người và đeo vòng cổ.
Ngoài ra còn có đèn báo màu cam nhấp nháy ở giữa cổ áo.
Tôi nhớ ông nhiều đến nỗi lập tức lao mình vào vòng tay ông.
Bố tôi run rẩy mấy lần nhưng ông không đẩy tôi ra.
Ông ôm tôi thật chặt, giọng trầm khàn hỏi tôi: “tiểu Trạch, dạo này con thế nào rồi? Bố xin lỗi,
Bố đã lỡ hẹn.”
Tôi khóc và lắc đầu.
Buổi tối, tôi rủ bố đi tắm cùng nhưng ông từ chối với nụ cười gượng gạo.
“Con cũng đã lớn rồi, không thể cùng người khác tắm chung.”
Có vấn đề gì? Chúng ta đều là đàn ông, là cha con mà.
Nhưng tôi không tiếp tục chất vấn ông.
Bố đã thay đổi, đôi mắt của ông yếu đi rất nhiều.
Không còn ánh sáng như lúc ông chơi với tôi nữa.
Tôi không biết tại sao.
Tôi chỉ có thể lo lắng đoán xem bố mẹ không thích tôi có phải vì tôi không tốt hay không.
Mẹ tôi là nhà nghiên cứu sinh học.
Khi còn là nghiên cứu sinh, bà đã đến một hòn đảo nhỏ để nghiên cứu.
Bà tìm thấy ông ở con suối trong rừng sâu.
Bà yêu ông ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Và bố tôi lúc đó như một kẻ ngốc.
Mẹ tôi dạy ông phải hiểu và biết quan sát lòng người.
Nó có thể cho ông biết bản chất của con người.
Họ đã ở bên nhau hơn mười năm.
Tôi luôn nghi ngờ rằng nếu không phải vì khuôn mặt này của ông, mẹ tôi sẽ không bao giờ mê đắm ông.
Bố tôi thực sự vui mừng khi tôi nói ra suy đoán này.
“Vậy thì phải cảm ơn chị Phù thủy đã khiến bố đẹp trai như vậy!”
Tôi hiểu ông đang nói gì, ông tự đặt câu chuyện cổ tích vào chính mình.
Khi bố kể cho tôi nghe câu chuyện về nàng tiên cá, ông nói rằng ông biết mụ phù thủy.
Tôi đã vô cùng nghiêm túc nghe câu chuyện ông kể.
Sau này, khi xem phim hoạt hình, tôi nhận ra nàng tiên cá đã biến thành bọt biển.
Nhưng những gì bố kể cho tôi không giống vậy, ông luôn nói về một kết thúc có hậu.
Những câu chuyện cổ tích đều là dối trá.
Bố sẽ không bao giờ ôm tôi nữa.
Và mẹ tôi cũng không về nhà nữa, bà chỉ sốt ruột gọi điện yêu cầu ông trở về viện nghiên cứu.
Có lần bố chở tôi đi siêu thị mua đồ chơi.
Tôi đã chọn một thanh kiếm ánh sáng thời trang nhất và vung nó vài lần.
“Bố ơi, đây là phiên bản mới nhất của thanh kiếm ánh sáng trong phim hoạt hình!”
Bố tôi sững sờ hồi lâu rồi đặt thanh kiếm ánh sáng lỗi thời trên tay xuống.
Ông gượng cười và nói: “Thật sao? Bố xin lỗi, bố thậm chí còn không thể xem cùng con.”
“tiểu Trạch, con có thể tự mình chọn được không?”
Tôi luôn cảm thấy bố rất buồn nên đã kéo tay ông và nói: “Bố, bố ngồi xuống đi”.
Bố tôi từ từ ngồi xuống.
Tôi chạm vào đầu ông, giống như cách ông thường an ủi tôi.
“Bố đừng buồn, tiểu Trạch sẽ luôn yêu thương bố dù bố có trở thành thế nào đi chăng nữa.”
Ngay cả khi bố không còn có thể xem phim hoạt hình, hay chơi đùa với con nữa…
Miễn là bố đừng tỏ ra vẻ mặt trống rỗng và đau khổ như vậy.
Bố tôi vừa cười vừa khóc và muốn ôm tôi thật chặt.
Giây tiếp theo, một âm thanh gay gắt vang lên trong tai tôi.
Vẻ mặt của bố tôi cứng đờ.
Tôi nhìn vào cổ áo của ông.
Đèn màu cam chuyển sang màu đỏ tươi, nhấp nháy liên tục và phát ra âm thanh “bíp-bíp-bíp” sắc nét.
“Bố, đây là cái gì?”
Điện thoại di động của bố tôi đồng loạt reo lên.
Tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi mắng ông trong điện thoại.
“Trương Tứ Tư, tôi cho anh trở về để nghỉ ngơi mà anh đi lung tung như vậy sao?
“Mau quay về viện nghiên cứu đi, anh có thể bù đắp cho việc trì hoãn nghiên cứu của tôi không?
“Nửa giờ, nếu không tôi sẽ trừng phạt anh.”
Tôi không hiểu, trước đây mẹ hình như rất yêu bố.
Bố vội vàng đưa tôi về nhà rồi lại ra đi.
Cho đến khi ông rời đi, chiếc cổ áo vẫn còn đỏ rực.
Tôi muốn bố của tôi quay lại.
Mẹ tôi chắc chắn là chìa khóa để giải quyết vấn đề này.
Tôi mở phòng làm việc của mẹ, bên trong có một chiếc giá sách rất cao.
Có rất nhiều sách về tái tạo và phục hồi cơ thể con người.
Tôi không thể hiểu được nên nhìn quanh chiếc tủ trên bàn của bà ấy.
Cuối cùng, tôi kê một chiếc ghế đẩu ra để đọc sách.
Lật đến cuối, một bức ảnh rơi ra từ trong cuốn sách.
Trong ảnh, mẹ đang nhìn bố mỉm cười.
Không, không đúng, đó là một cậu bé trông rất giống bố.
Bố tôi kể rằng khi ông gặp mẹ, bà đã ngoài hai mươi.
Tôi quay lại phía sau, nơi có một câu được viết bằng bút nước đen: [Viên Hi, đợi tôi, tôi nhất định sẽ tìm
ra cách. 】
Bức ảnh bị cong.
Đầu óc tôi có chút bối rối, nhưng tôi biết mình không thể hỏi trực tiếp mẹ được.
Viện nghiên cứu, vòng cổ, phục hồi cơ thể con người, hình ảnh……
Thông tin này có liên quan như thế nào?
Tôi còn quá nhỏ và không có tài năng để trở thành thám tử.
Tôi chỉ có thể đợi bố tôi quay lại lần nữa.
Sắc mặt ông trở nên tái nhợt hơn nhưng ông vẫn mỉm cười khi nhìn thấy tôi.
Dường như bất chấp mọi đau khổ trên thế giới, chỉ cần có thể nhìn thấy tôi, ông ấy liền có thể sống sót.
Chiếc áo nỉ của ông treo trống rỗng trên người.
Bên dưới cổ, mọi thứ đều được quấn bằng băng.
Tôi không thể nhìn thấy bàn tay của ông, chúng được giấu trong tay áo rộng của chiếc áo nỉ.
Nếu nó được chiếu trên TV, tôi sẽ nghĩ nó rất tuyệt.
Nhưng đây là bố tôi, điều này không bình thường chút nào.
Tôi vô thức không ôm chầm lấy ông nữa mà hỏi ông: “Bố, rốt cuộc mẹ bảo bố làm gì?”
Ông không nói, mắt cũng không còn ánh sáng nữa.
“Tiểu Trạch, con có muốn ngủ với bố không? Bố mệt quá.” Lần đầu tiên ông không ôm tôi khi ông trở về
nhà.
Sau khi ông chìm vào giấc ngủ, hơi thở của ông yếu dần, như thể đang trút hơi thở cuối cùng, nhưng ông vẫn không ngừng thở.
Tôi lén lút đứng dậy, vén tay áo bố lên và cởi băng cho ông mà ông không hề hay biết.
Dưới cổ tay của bố tôi, nó trống rỗng.
Ông ấy không có tay.
Bụng ông đầy những đường nét gớm ghiếc.
Toàn bộ vùng bụng như mặt đất sụp đổ, sụp vào trong.
Chương tiếp
Loading...