Bố Tôi Là Kỳ Nhông
Chương 2
Tôi thậm chí có thể nhìn thấy qua ánh sáng mờ nhạt rằng bên trong nó tối đen như mực, không có nội tạng hay bất cứ thứ gì để hỗ trợ sự sống.
Một người có thể sống mà không cần nội tạng?
Tôi bịt miệng lại, sợ mình sẽ gây ra tiếng động nào đó đánh thức bố.
Ông có phải là quái vật không?
Tôi không tin bố là quái vật, nếu đây là điều mẹ tôi làm thì bà mới thật sự là quái vật.
Mẹ tôi từng nói rằng thí nghiệm trên người là bất hợp pháp.
Nhưng bây giờ, bà lại đang thử nghiệm trên người bố tôi?!
Ngực tôi cuộn lên vì đau đớn và tức giận, nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ và quá yếu đuối.
Tôi tìm thấy điện thoại di động và muốn gọi cảnh sát nhưng bị một cánh tay ngăn lại.
Vẻ mặt của ông ẩn trong ánh sáng mờ ảo và không thể nhìn thấy rõ ràng.
“Tiểu Trạch, đừng gọi cảnh sát. Mẹ con chỉ là quá tận tâm với công việc thôi.”
“Cô ấy đã đồng ý rằng lần này bố có thể ở bên con hai tháng.”
“Lúc đó bố sẽ ổn thôi.”
Tôi nghẹn ngào nức nở và hỏi ông: “Điều gì xảy ra sau khi bố khỏe lại?”
Bố tôi im lặng.
Trong hai tháng, tôi đã chứng kiến bàn tay của bố lớn lên từng chút một và trở nên hoàn chỉnh.
Nhìn những đường cơ xuất hiện trên bụng ông từng chút một và bụng ông không còn xẹp xuống nữa.
Tôi đoán các cơ quan nội tạng bên trong cũng đã phát triển.
Tôi hỏi bố: “Đây có phải là phép thuật của mụ phù thủy không? Bố có thể nhờ bà lấy lại được không, nếu không bố sẽ rất đau khổ”.
Bố tôi nghe vậy sửng sốt, cười lớn: “tiểu Trạch, thực sự vô ích thôi. Đây không phải là phép thuật của phù thủy. Đó là phép thuật của bố.”
Tôi bất mãn: “Trương Nguyên đang nghiên cứu cái gì, tại sao lại muốn hại bố?”
Trương Nguyên là mẹ của tôi, tôi không muốn gọi bà là mẹ nữa.
Bố tôi ngừng cười, ánh mắt có chút trống rỗng.
“Cô ấy từng nói rằng cô ấy nghiên cứu về kỳ nhông, lúc đó thậm chí bố còn không biết kỳ nhông là gì. Nhưng bây giờ bố đã biết rồi.”
Bố tôi dừng lại giữa chừng, tôi nhìn ông với vẻ nghi ngờ.
Bố tôi cười khổ: “Trương Vân Trạch, con phải nhớ kỹ, đừng để mình bị thương.
“Nếu bố không còn ở đây, con nhất định phải nỗ lực chạy trốn khỏi mẹ.”
Tôi khó hiểu: “Vậy sao bố không bỏ chạy?”
Bố sờ chiếc vòng trên cổ thở dài: “Bố không trốn được.”
Vòng cổ được làm bằng hợp kim, tôi muốn giúp bố cởi nó ra.
Một dòng điện chạy dọc theo cánh tay vào cơ thể khiến toàn thân tôi tê dại.
Bố lại ôm tôi sau một thời gian dài.
“Mẹ con đưa bố đến đây, có mở đầu thì phải có kết thúc.”
Bây giờ bố không hề ngây thơ chút nào.
Tôi không thể cứu bố.
Vào ngày cuối cùng bố ở lại với tôi, chuông báo thức lại vang lên.
Trước đó tôi đã lén lấy trộm chứng minh thư của ông.
Ông bối rối đến mức thậm chí không thể nghĩ đến việc đi tìm kiếm.
Tôi theo ông đến viện nghiên cứu.
Viện có kiểm soát ra vào nhưng bố tôi không tìm được CMND nên phải quét khuôn mặt để đi vào trong.
Trong lúc chờ bảo vệ đi vệ sinh, tôi dùng CMND của bố lẻn vào.
Tìm kiếm hồi lâu, tôi thấy ông đang nằm trên một chiếc bàn phẫu thuật lớn ở một góc bên trong phòng thí nghiệm.
Mẹ tôi được trang bị đầy đủ dụng cụ và rạch ngực trái của bố bằng một con dao mổ sắc bén.
Đồng tử của tôi đột ngột co lại, toàn thân tôi cứng đờ và không thể cử động.
Trái tim đỏ tươi được phơi ra ngoài không khí từng chút một, đập đều đặn.
Khoảnh khắc tiếp theo, mẹ tôi đã cắt đứt hoàn toàn trái tim của bố.
Bà ta đã giết bố tôi.
Tôi muốn chụp lại cảnh này và dùng nó làm bằng chứng để gọi cảnh sát.
Nhưng tay tôi run đến mức không ổn định được bản thân, và tiếng chuông báo động vang lên trong viện nghiên cứu.
“Cảnh báo! Cảnh báo! Có người lạ đột nhập phòng thí nghiệm! Có người lạ đột nhập phòng thí nghiệm!”
Tôi sợ hãi đến mức đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất tạo ra một tiếng động lớn.
Mẹ đã tìm thấy tôi.
Cách bà ấy nhìn tôi lạnh lùng và xa lạ, như thể đang nhìn một người chết.
Tôi đã bị bắt.
Cả viện giúp mẹ bắt tôi, tôi không còn nơi nào để trốn thoát.
Tôi bị mẹ trói vào ghế, ánh mắt nham hiểm: “Con muốn làm gì?”
“Con dám theo đến viện nghiên cứu, con thật sự to gan mà.”
Tôi nhìn người bố xanh xao trên giường phẫu thuật, trong lòng tôi dâng lên sự tức giận và sợ hãi.
“Mẹ… mẹ đang phạm luật! Mẹ đã giết bố, mẹ là người xấu!”
Mẹ tôi cười khẩy: “Con tưởng ông ấy đã chết à?”
Bà khinh thường lặp lại: “Con cho rằng con quái vật này đã chết?”
Tôi lặng lẽ khóc nức nở, không tin con người có thể sống mà không có trái tim, nên tôi mạnh dạn mắng bà: “Mẹ là đồ quái vật! Mẹ là kẻ dối trá, mẹ đã lừa dối bố.”
Sắc mặt mẹ tôi chợt thay đổi: “Ai bị lừa?
“Anh ta rõ ràng không phải là con người, nhưng lại giữ bí mật này nhiều năm như vậy.”
“Nếu tôi biết điều đó sớm hơn—nếu tôi biết điều đó sớm hơn——!”
Bức ảnh trong phòng làm việc hiện lên trong tâm trí tôi và có điều gì đó được xâu chuỗi lại với nhau.
“Nguyên Hi là ai? Tại sao giống bố như vậy? Mẹ muốn làm gì?”
Mẹ tôi sửng sốt một lát: “Làm sao con biết về Nguyên Hi? Con đã xem trộm ảnh của mẹ.”
“Sao con có thể hỗn láo như vậy, tuổi còn nhỏ tay chân đã không sạch sẽ, lớn lên sẽ ra sao hả?”
“Hơn nữa, nếu Trương Tứ Tư không giống Nguyên Hi. Con cho rằng ta sẽ mang anh ta trở về nếu không có khuôn mặt đó sao?”
Bà tức giận nhìn bố tôi hồi lâu: “Nếu ta biết anh ta không phải là con người mà là một con kỳ nhông thì con đã không bao giờ tồn tại!”
“Ta có thể đã chữa khỏi bệnh cho Nguyên Hi từ lâu và ở bên cạnh anh ấy.”
Chẳng trách bà ấy chưa bao giờ thích tôi.
Thực ra, cũng không thích bố tôi nốt.
Bà chỉ thích khuôn mặt của ông mà thôi.
Khi không còn lựa chọn nào khác, bà rất yêu bố, khi được lựa chọn, bà sẽ sẵn sàng hy sinh mạng sống của ông để yêu thương người khác.
Tôi buồn bã nhìn bố, không biết phải làm sao.
Nhưng tôi thấy mí mắt của ông giật giật.
Sự ngạc nhiên lớn gần như đánh gục tôi.
Bố thực sự vẫn còn sống.
Tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi sợi dây: “Thả tôi ra!”
Bà cũng nhìn thấy điều này, khóe miệng nhếch lên cười khẩy.
“Ta thả con ra để con gọi cảnh sát sao?”
“Đến đây và tận mắt chứng kiến con quái vật này tái tạo một trái tim mới như thế nào.”
Bà ấy tiêm thuốc dinh dưỡng cho tôi, nhốt tôi trong phòng thí nghiệm và yêu cầu tôi đổi chai truyền dịch cho bố khi đến lúc.
Tôi không thể trốn thoát và sợ bố sẽ xảy ra chuyện nên tôi phải vâng lời bà ta.
“Bà sẽ hối hận, Trương Nguyên.”
Trương Nguyên bác bỏ: “Ta có hối hận không? Ta đã dành cả thanh xuân để đồng hành cùng anh ta hơn mười năm, như vậy còn chưa đủ sao?”
“Ta đã sinh cho anh ta một đứa con trai, anh ta không phải trả giá gì cho ta sao?”
Tôi thật sự cảm thấy không đáng cho bố: “Ông ấy cầu xin bà đưa ông ấy về à?”
“Rõ ràng khi gặp lần đầu tiên, bà chính là người không để ông rời đi.”
“Bà là người mà giáo viên gọi là femme fatale!”
* Femme fatale là một dạng nhân vật trong điện ảnh Tây phương – một người đàn bà nguy hiểm chết người.
Trương Nguyên tát vào mặt tôi: “Mày từ trong bụng tao bò ra, lại đi bênh vực con quái vật này sao?”
“Ngoan ngoãn, tương lai mày sẽ có một người cha tốt hơn. Nếu không, tao cũng sẽ giết mày.”
Trương Nguyên không giống như một nhà nghiên cứu, mà giống như một tên đồ tể.
Tôi chợt nhớ bố từng nói rằng mụ phù thủy đã cảnh báo ông: “Đừng bao giờ bộc lộ bản thân, đừng bao giờ tin vào tình yêu”.
Lúc đó tôi không hiểu nhưng ông lại mỉm cười hạnh phúc: “Bố nghĩ tình yêu có thể tin được. Mặc dù mẹ con hơi bận rộn nhưng bà rất yêu thương chúng ta.”
Nhìn lại từng cảnh tượng trong hai năm qua, tôi chỉ cảm thấy sự tin tưởng của bố tôi đối với Trương Nguyên quả thực là một trò đùa lớn.
Một tuần sau, quả tim trống rỗng của bố tôi bắt đầu phát triển mô tim.
Nguyên Hi ngồi trên chiếc xe lăn đi tới với vẻ mặt đặc biệt khó coi.
“Trương Nguyên, cô vẫn luôn tự mình quyết định như vậy! Tôi nói cho cô biết, tôi không muốn cùng cô có liên quan gì nữa!”
Anh ta bị kéo tới đây bằng vũ lực.
Anh ta không có chân.
Ngoài đời anh ta trông giống bố tôi hơn.
Tôi biết anh ta là Nguyên Hi.
Nhưng không ngờ thái độ của anh đối với Trương Nguyên lại tràn đầy chán ghét.
“Trương Nguyên, cầu xin cô, hãy để tôi đi.”
“Khi nào cô mới có thể quan tâm đến cảm xúc của người khác chứ?”
Trương Nguyên vẻ mặt đau lòng: “Anh cầu xin em thả anh đi, vậy còn em thì sao đây?
“Rõ ràng trước đây anh thích em nhiều như vậy, tại sao bây giờ lại nói không thích em, không yêu em nữa?”