Bông Hoa Dưới Ánh Đèn Sân Khấu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:21:23
1
Tôi trọng sinh rồi, trở về mười năm trước, lúc tôi đang đứng trong văn phòng của giáo viên chủ nhiệm cấp ba.
Tay cầm bút máy, chuẩn bị ký vào một bản cam kết sẽ quyết định vận mệnh cả đời tôi - Giấy cam kết tự nguyện thôi học.
Kiếp trước, em gái tôi – Nhan Linh – muốn theo đuổi nghệ thuật. Nhưng gia đình tôi chẳng đủ khả năng lo tiền học đại học cho cả hai chị em.
Mẹ liền ép tôi từ bỏ việc học.
Xuống thành phố làm thuê, gom góp tiền cho Nhan Linh đóng học phí thi vào trường múa.
Về sau, tôi làm bồi bàn, rửa bát, ban ngày một mình cày ba công việc, cố gắng từng chút một, cuối cùng cũng tích góp được mấy chục vạn tệ cho Nhan Linh theo học trường nghệ thuật.
Vậy mà khi nó nổi tiếng, bước chân vào giới giải trí, lại quay mặt làm ngơ.
Nó không chỉ không nhận tôi, mà còn phủi sạch mọi quan hệ máo mủ với tôi và mẹ.
Nhìn bản cam kết đơn giản trước mặt, tôi thả bút xuống, lắc đầu:
"Em không muốn thôi học. Em muốn thi đại học."
Mẹ vừa nghe, lập tức nhảy dựng lên:
"Nhan Ninh! Con bị làm sao thế? Nhà mình làm gì còn tiền cho hai đứa cùng học đại học?"
Tôi bình tĩnh đáp:
"Con có thể tự kiếm tiền."
Mẹ tức giận hét lên:
"Đồ ích kỷ! Thế còn em gái mày thì sao?"
Bà ấy còn định ra tay tát tôi, nhưng bị cô chủ nhiệm kịp thời cản lại.
Cô chủ nhiệm luôn đối xử rất tốt với tôi, cô khuyên mẹ tôi về nhà suy nghĩ lại, nói tôi học hành chăm chỉ thế, đừng để lỡ tương lai của tôi.
Chuyện học phí, chẳng lẽ không thể vay mượn họ hàng?
2
Nhưng cô chủ nhiệm nghĩ nhiều rồi — nhà tôi nào có họ hàng thân thích nào để nhờ cậy?
Việc tôi kiên quyết không thôi học nhanh chóng đến tai Nhan Linh.
Tối về nhà, nó cố ý giả bộ khóc sưng cả mắt.
"Chị ơi, nhà mình nghèo thế này, cả hai đứa cùng học thì làm sao chịu nổi đây?"
Tôi nhìn bộ dáng giả vờ đáng thương ấy mà suýt bật cười.
Diễn xuất khá đấy. Sao sau này đóng phim toàn bị mắng là bình hoa di động nhỉ?
Tôi lạnh nhạt nói:
"Tiền học của chị tự lo được. Em cũng có thể tự kiếm tiền đóng học phí cho mình."
Nhan Linh tròn mắt nhìn tôi:
"Nhưng chị chỉ cần thi đại học bình thường, còn em phải thi nghệ thuật cơ mà? Em tốn nhiều tiền hơn chị rất nhiều, em biết kiếm đâu ra chứ?"
Không kiếm được tiền, vậy là bắt tôi thôi học để kiếm tiền cho nó chắc?
Tôi thản nhiên đáp:
"Đơn giản thôi. Em cũng thi đại học bình thường đi, đâu ai ép em thi nghệ thuật?"
Nhan Linh trừng mắt, mặt đỏ bừng.
Nó học dốt đặc, môn Toán chỉ thi được hơn ba mươi điểm, thi văn hóa thì làm sao đấu lại hàng chục triệu thí sinh khác?
Chưa kịp bước lên cây cầu độc mộc đã bị giẫm nát rồi.
Nhan Linh cười lạnh:
"Chị thiển cận thật đấy. Em tuy giờ chỉ là học sinh, nhưng sau này lỡ em thành ngôi sao lớn thì sao? Đến lúc đó, chị và mẹ cũng được thơm lây đấy!"
Tôi im lặng.
Bởi vì tôi biết — sau này khi Nhan Linh nổi tiếng, việc đầu tiên nó làm chính là tự dựng cho mình hình tượng con nhà giàu.
Hình tượng ấy giúp nó kiếm được vô số fan.
Nhưng sau đó, thân thế thật sự bị phanh phui, danh tiếng rơi xuống đáy.
Trong lúc nước sôi lửa bỏng, nó tổ chức họp báo, đổ hết trách nhiệm lên công ty, đồng thời tuyên bố đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình từ lâu.
Nó vừa khóc vừa nói:
"Ngay từ lúc tôi chào đời, họ đã như những con đỉa, suốt ngày hút máo tôi…"
3
Từ đó trở đi, bất kể mẹ có dọa dẫm thế nào, Nhan Linh có khóc lóc ra sao, tôi cũng không lay chuyển.
Chỉ chăm chỉ học hành, chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Tôi đã quyết rồi — sau khi thi xong, sẽ tìm một nhà máy tuyển công nhân, nơi bao ăn bao ở, rồi dứt khoát cắt đứt với cái gọi là "gia đình" này.
Nhưng Nhan Linh không cam lòng.
Nó lại bày trò mới.
Một hôm, vào giờ ra chơi, nó dẫn theo mấy đứa bạn thân, kéo tôi vào nhà vệ sinh.
"Chị à, chị không chịu thôi học, thì đừng trách tụi em ra tay."
Tiểu tỳ bên cạnh nó — Tiêu Tĩnh — t ú m tóc tôi, ép tôi ngã xuống nền.
Một đứa khác d ẫ m mạnh lên chân tôi, khiến tôi không thể cử động.
Tôi cố giữ bình tĩnh, vừa thở sâu, vừa lén mở điện thoại trong cặp, bấm nút ghi âm.
Tôi lên tiếng:
"Nhan Linh, chị là chị ruột em, có chuyện gì sao không nói thẳng, lại kéo người đ á n h đ ậ p chị thế này?"
Nhan Linh bật cười:
"Chị cũng biết mình là chị em à? Thế sao chị không chịu nhường cho em, thôi học ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình đi? Chị ích kỷ quá, mẹ và em khổ sở biết bao!"
Nó cúi xuống, nâng mặt tôi lên, nở nụ cười ác ý:
"Hay là thế này nhé, tụi em l ộ t quần áo chị ra, chụp vài tấm hình treo khắp trường xem chị còn mặt mũi nào mà học tiếp?"
Đúng là độc ác.
Tôi bỗng hiểu ra:
Nhan Linh không phải bước vào giới giải trí mới thay đổi.
Nó ngay từ đầu đã là một kẻ độc ác tận xương.
Nó vừa dứt lời, hai con bé kia lập tức lao tới x é áo tôi.
Tôi vờ hoảng loạn, vội van xin:
"Đừng mà! Xin các em tha cho chị! Chị đồng ý thôi học, ra ngoài làm việc kiếm tiền, xin tha cho chị lần này!"
Nhan Linh nheo mắt:
"Thật không? Nếu dám lừa tụi em, lần sau chị sẽ không chỉ bị chụp ảnh đâu, tụi em sẽ phát trực tiếp cho cả trường cùng xem đấy!"
Sau khi tôi nhiều lần cam đoan sẽ nộp đơn xin thôi học trong tuần này, chúng mới chịu buông tha.
4
Sau khi đám người Nhan Linh rời đi, tôi chỉnh trang lại quần áo trước gương nhà vệ sinh, rồi tắt ghi âm.
Kiếp trước, tôi chec vì bị bao luc mạng.
Vậy thì, em gái thân yêu à, kiếp này, để em cũng được nếm thử cảm giác đó đi.
Quay trở lại lớp học, tôi thấy Nhan Linh ngồi ở hàng ghế đầu, quay đầu nhìn tôi.
Tôi hiểu ánh mắt đó có ý gì.
Tôi mấp máy môi với nó:
"Được thôi."
Để em được toại nguyện.
Tôi trích xuất file ghi âm từ điện thoại ra, lập một tài khoản mới trên Weibo, tìm đến siêu chủ đề trường học, đăng tải đoạn ghi âm.
Tiện thể còn tag luôn tài khoản chính thức của nhà trường và vài tòa soạn báo nổi tiếng chuyên săn tin nóng.
Chỉ qua một đêm.
Dưới bài đăng đã vô cùng náo nhiệt.
[Có phải Nhan Linh trong đoạn ghi âm là Nhan Linh lớp 12-4 không?]
[Trời ơi, cô ta đ á n h cả chị gái mình á? Thật kinh khủng! Còn tưởng xinh đẹp thì sẽ có nhân cách tốt chứ!]
[Người đẹp trả lời: Đó là vì bạn chưa thấy cô ta ngoài đời. Ở trường, cô ta chính là đại ca đó. Mai chị cô ta thảm rồi hahaha.]
Bình luận đã chất thành núi.
Sáng hôm sau, vừa bước vào lớp, tôi đã cảm nhận được ánh mắt tò mò, soi mói của cả lớp dồn về phía mình.
Nhan Linh không có ở chỗ ngồi.
Tôi bình thản lấy sách vở ra, thì bạn cùng bàn huých nhẹ tôi, thì thầm:
"Nhan Ninh! Mau mở điện thoại đi, nhóm lớp nổ tung rồi!"
"Không cần xem đâu, chị ta biết rõ chuyện gì xảy ra mà!"
Tiếng Nhan Linh đột ngột vang lên từ phía sau.
Nó đi vào từ cửa sau, g i ậ t tóc tôi, cười lạnh:
"Chị à, hóa ra chị lừa em hả? Vậy thì, mình nói chuyện kỹ một chút nhé?"
Hai con bạn thân của nó cũng xông lên, kéo tôi ra hành lang nhà vệ sinh.
Nhan Linh lao tới, b ó p c ổ tôi.
Lúc này, nó chẳng buồn giả vờ thanh thuần ngoan ngoãn nữa.
"Chị còn mặt mũi à? Tôi ở chung với chị, muốn chụp ảnh gì mà không chụp được? Muốn sống thì mau nghỉ học ngay!"
Vừa mắng, nó vừa đá tôi.
Ngay lúc ấy, hệ thống loa phóng thanh vang lên:
[Nhan Ninh và Nhan Linh lớp 12-4, nghe được phát thanh lập tức đến phòng giám thị.]