Bông Hoa Dưới Ánh Đèn Sân Khấu - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
9
Kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên tôi gặp người phụ nữ ấy.
Bà tên là Triệu Vận, là mẹ đơn thân.
Con gái bà, một cô bé ngoan ngoãn, học giỏi, nhưng vì tính cách trầm lặng, hay bị bạn bè bat nat.
Có lần đắc tội "chị đại" trong trường, bị cô lập tới mức nghĩ quẩn mà t ự s á t.
"Bữa đó tôi đọc được câu chuyện của cháu trên mạng, cứ ngỡ như nhìn thấy con mình trở lại."
Bà Triệu nghẹn ngào nói.
"Nếu cháu bằng lòng, tôi sẽ lo toàn bộ học phí, sinh hoạt phí cho cháu tới đại học. Cháu chỉ cần chuyên tâm học hành, thi đỗ một trường tốt."
Tôi cúi đầu, im lặng.
Không ngờ vận mệnh lại một lần nữa mở ra một con đường cho tôi.
Bà Triệu tưởng tôi do dự, vội vàng trấn an:
"Không cần phải gọi tôi là mẹ đâu. Cháu có thể ở trường, hoặc về nhà tôi cũng được."
Tôi lắc đầu, kiên quyết nói:
"Cháu đồng ý. Cháu muốn vào đại học."
Vài ngày sau, tôi dọn khỏi khu ký túc giáo viên, chuyển vào biệt thự của bà Triệu.
Căn phòng mới, rộng lớn, sáng trưng với cửa kính sát đất và cả tủ sách đầy ắp sách quý.
Buổi tối, tôi ôm lấy bà Triệu, rúc vào lòng bà.
Bà vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng an ủi:
"Con chịu khổ đủ rồi. Từ nay về sau, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Bà Triệu yêu thương tôi như con ruột.
Ngày ngày đưa đón tôi bằng chiếc xe sang nổi bật giữa dàn ô tô khác.
Tin tức lan nhanh, tới tai mẹ tôi và Nhan Linh.
Nhan Linh, dù đang bị đình chỉ học, cũng cố tình canh lúc tôi tan trường, chặn tôi trước cổng:
"Nhan Ninh! Mày trúng số rồi đấy nhỉ!"
Nó túm lấy tay tôi, gào to:
"Mày có tiền rồi! Mau bồi thường tổn thất tinh thần cho tao và mẹ!"
Tôi đang vội ra gặp bà Triệu, thấy vậy liền lạnh nhạt muốn gạt nó ra.
Ai ngờ nó chẳng những không buông, còn kéo tôi vào góc tối.
Rồi rút ra một con d a o, dí vào hông tôi:
"Chị à, hôm đó trong nhà vệ sinh, lẽ ra em phải mạnh tay hơn mới đúng..."
Khoảnh khắc ấy, ký ức bị fan của nó giec hại ở kiếp trước ùa về.
Tôi bóp chặt cổ tay của nó, lạnh lùng cười:
"Mày không dám."
Kẻ chưa thật sự mất hết, sẽ không dám đánh cược cả đời mình.
Đúng lúc đó, tiếng gọi của bà Triệu vang lên:
"Nhan Ninh, con ở đâu?"
Nhan Linh giật mình, con d a o rơi xuống đất.
Tôi thừa cơ đẩy mạnh nó, chạy về phía bà Triệu.
Bà mở cửa xe, cười hiền từ đón lấy cặp sách trong tay tôi:
"Hôm nay thầy cô dạy thêm giờ à? Con ra muộn chút."
Nhan Linh không chịu thua, lại chạy tới.
Nó bám chặt lấy tay bà Triệu, van xin:
"Xin cô nhận nuôi cả cháu nữa! Cháu ngoan hơn, xinh hơn Nhan Ninh mà!"
Bà Triệu sững người, rồi nhanh chóng nhận ra thân phận nó.
Bà lập tức lạnh mặt:
"Cô buông tay ngay! Đúng là không biết xấu hổ!"
Nhan Linh vẫn không buông, hai mắt dán chặt vào logo xe hơi của bà.
Thấy thế, bà Triệu rút điện thoại gọi cảnh sát:
"Không buông thì tôi báo công an!"
Nhan Linh mới chịu buông tay.
Xe phóng đi, qua gương chiếu hậu, tôi còn thấy bóng Nhan Linh đứng nguyên tại chỗ.
Ánh mắt nó ngập tràn oán hận, giận dữ nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Không biết đang mắng chửi điều gì.
10
Trên đường lái xe về nhà, bàn tay Triệu Vận run lên không ngừng, sắc mặt tái nhợt.
Bất chợt, bà nói:
"Ninh Ninh, xin lỗi con. Mỗi lần nhìn thấy em gái con, dì lại nhớ đến kẻ đã bat nat và hại chec con gái mình. Cảm giác đó, đời này dì vĩnh viễn không thể quên được… Dì cũng không thể giúp gì cho em con."
Tôi còn có thể nói gì được nữa?
Tôi nắm lấy tay bà, cố gắng truyền cho bà chút hơi ấm.
"Không cần xin lỗi cháu đâu... Chúng ta, đều chỉ là những người bị hại mà thôi."
Con đường cuối cùng của Nhan Linh cũng đã bị chặn đứng.
Bây giờ, nó và mẹ tôi đã bị cả thế giới quay lưng, không ai thèm để ý, càng không ai sẵn lòng giúp đỡ họ.
Vì vậy, nó quyết định liều mạng, đi nước cờ cuối cùng.
Nó liên hệ với phóng viên từng đăng tải tin tức đầu tiên, định lật ngược toàn bộ câu chuyện, bịa đặt rằng tất cả mọi chuyện đều là do tôi giăng bẫy, hãm hại nó.
Tôi biết được âm mưu này, là vì phóng viên kia đã gọi điện cho tôi.
Nhan Linh hẹn gặp anh ta ở một quán cà phê giữa trung tâm thành phố vào buổi chiều. Thế nhưng, phóng viên ngồi đợi từ chiều đến tối, vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.
Anh ta gọi điện, nhưng không ai bắt máy.
Bất đắc dĩ, anh ta đành liên lạc với tôi.
Không hiểu sao, khi nghe được tin đó, trong lòng tôi bỗng dâng lên một linh cảm chẳng lành.
Tôi vội vàng rời khỏi nhà Triệu Vận, gặp phóng viên, rồi men theo con đường mà Nhan Linh dự định tới để tìm kiếm.
Chúng tôi mang theo đèn pin, lục tung từng con hẻm nhỏ.
Cuối cùng, trong một nhà kho bỏ hoang, chúng tôi đã tìm thấy cô ta.
Nhan Linh bị trói chặt vào một thùng dầu bằng dây thừng thô to, toàn thân lấm lem bẩn thỉu, trên mặt còn vương vết máo, miệng bị nhét giẻ rách.
"Chuyện... chuyện gì thế này?" Phóng viên hoảng hốt kêu lên.
"Đừng hỏi nhiều, mau đưa cô ấy đến bệnh viện trước!" Tôi vừa cởi trói cho Nhan Linh, vừa lớn tiếng thúc giục.
11
Kết quả kiểm tra ở bệnh viện nhanh chóng có.
Ngoài vết thương do d a o cắt trên mặt, Nhan Linh không có tổn thương nào nghiêm trọng khác.
Nhưng bác sĩ khuyến cáo nó nên ở lại bệnh viện để theo dõi thêm vài ngày vì có dấu hiệu hoảng loạn, tâm lý bất ổn.
Phóng viên đã báo cảnh sát.
Cảnh sát tới hiện trường, lấy lời khai.
Theo kết quả điều tra ban đầu, kẻ bat coc không hề quen biết Nhan Linh.
Chỉ là một kẻ tiêu cực, thất bại trong cuộc sống, công việc. Hôm đó đi ngang qua tình cờ thấy nó, nhớ lại chuyện từng chửi bới Nhan Linh trên mạng, trong lòng sinh ra oán hận vì cảm thấy mình "khổ hơn kẻ đáng bị ghét".
Gã tự cho mình là "chính nghĩa", ra tay bat coc no.
Gã rút d a o ra vốn chỉ để hù dọa, nhưng do Nhan Linh phản kháng quá kịch liệt, khiến gã sợ quá bỏ chạy.
Trong lúc giằng co, lưỡi d a o đã kịp để lại một vết sẹo vĩnh viễn trên gương mặt nó.
Sự kiện ấy trở thành vết nhơ mà nó không bao giờ xóa bỏ được.
Phóng viên không nán lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Cuối cùng, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và em gái mình — Nhan Linh.
Bầu không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt, chẳng ai nói lời nào.
Thậm chí có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ trên tường kêu tíc tắc.
Tôi hắng giọng, nói:
"Để chị đi rót cho em cốc nước nóng."
Nói rồi tôi định với tay lấy bình nước.
Nhan Linh vốn tựa vào tường im lặng, nghe thấy tiếng tôi, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh.
"Chị." — Nó gọi tôi.
Ngay sau đó, như mũi tên lao ra khỏi cung, nó lao thẳng về phía tôi.
Nhan Linh xô ngã tôi xuống giường, hai tay điên cuồng b ó p lấy cổ tôi.
Tóc nó xõa tung, bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt càng làm gương mặt nó thêm tái nhợt như một bóng ma.
"Chị, chị đi chec đi!"
Nó gào lên, vừa lắc vừa s i ết chặt cổ tôi:
“ Tôi chỉ muốn chị tự giác nghỉ học thôi, có phải bắt chị 44 đâu! Sao chị lại đẩy tôi vào đường cùng! Bây giờ mặt tôi cũng hủy rồi! Chúng ta cùng chec đi, chị yêu dấu của tôi!"
Ánh mắt nó ngập tràn hận thù, và sự điên cuồng.
Khoảnh khắc đó, nó thực sự muốn giec chec tôi.
Chỉ tiếc rằng, một kẻ vừa thoát chẽ như nó, sức lực đã cạn kiệt.
Tôi nhanh chóng chế ngự, bẻ ngược tay nó, đè nó nằm dưới người mình.
"Nhan Linh." Tôi thấp giọng nói, "Chị đã đợi em nhớ lại rất lâu rồi. Nhưng nếu em đã hoàn toàn quên sạch... vậy để chị giúp em nhớ lại."
12
"Chị đã chec một lần rồi."
Tôi lấy tay bịt miệng nó, buộc nó phải im lặng.
Đôi mắt nó tràn đầy oán hận, hoài nghi, châm biếm — chắc hẳn trong mắt nó, tôi lúc này cũng điên như nó vậy.
Nhan Linh bật cười lạnh:
"Chec thế nào? Cũng bị người ta b ắ t c ó c, m o i tim m ó c ruột à?"
"Đúng vậy."
"Có thấy lạ không? Tại sao chị lại thay đổi nhiều đến thế? Vì vào khoảnh khắc bị fan của em đ â m chec, chị đã nếm đủ cảm giác mất tất cả rồi."
Nhan Linh sững người, ánh mắt dao động.
Một khắc đó, như thể có điều gì đó lóe lên trong ký ức nó.
Nó nhăn mặt, ôm chặt lấy đầu mình.
Ký ức của kiếp trước sẽ không dễ dàng biến mất.
Chúng ùa về.
Nhan Linh ngã vật xuống giường, gào thét:
"Không... không thể nào! Tất cả đều là giả!"
Tôi biết nó không đau đớn vì nhớ lại chuyện mình từng hại chec tôi, mà đau đớn vì hiểu ra rằng, hiện tại nó rơi vào kết cục này, chỉ có thể tự trách mình.
Tôi nắm chặt lấy tay nó, nói từng chữ:
"Không, tất cả đều là sự thật."
"Kiếp trước, chị bỏ học đi làm thuê, nuôi em học hành, giúp em thành ngôi sao mà bao người ngưỡng mộ."
"Nhưng em thì sao? Phủi sạch quan hệ gia đình, xúi giục fan t ấ n c ô n g mạng chị, nói chị bóc lột em."
"Chị không dám bước chân ra khỏi nhà, bị em đẩy đến bước đường cùng."
"Em gái à, chính em đã tự tay giec chec chị đấy."
Nhan Linh bịt tai, gào lên thảm thiết.
Nước mắt tuôn trào, rơi lã chã trên gương mặt còn in hằn vết sẹo xấu xí.
Tương lai nó, vốn dĩ nên rực rỡ huy hoàng, giờ đây đã bị chính tay mình phá hủy.
Kiếp trước, nó từng đứng trên đỉnh cao quyền lực, được bao người tung hô.
Có những đứa trẻ còn chưa trưởng thành đã vì một câu nói của nó mà hành động mù quáng.
Nó không biết mình nắm giữ sức mạnh lớn đến nhường nào.
Hoặc giả, nó cố tình lạm dụng.
Trong khi đáng ra, nó có thể dẫn dắt người ta hướng thiện.
Hai chữ "thần tượng", đâu chỉ đơn giản như thế.
Nhan Linh như một con cá mắc cạn.
Gào khóc khản giọng, rồi kiệt sức, đổ vật xuống giường.
Nó sờ lên vết sẹo trên mặt, lẩm bẩm tuyệt vọng:
"Hết rồi... cuộc đời tôi... hết rồi...tôi phải sống sao đây..."
Tôi đứng dậy, định rời đi.
Nhan Linh bỗng lật người, túm lấy tay tôi, quỳ gối trên giường.
"Chị ơi..."
Nó kéo tay tôi áp lên mặt mình, đôi mắt tràn đầy nước mắt cầu xin:
"Chị ơi, cứu em với... Em hứa sẽ sửa đổi... Em sẽ sống tử tế mà!"
Nó xưa nay giỏi nhất là trò khóc lóc bán thảm.
Tôi định rút tay ra.
Nhưng nó kéo rất chặt, vừa khóc vừa van xin:
"Xin chị... chẳng lẽ chị thực sự muốn thấy em chec đói chec rét ngoài đường sao? Em học hành chẳng ra gì, không có tay nghề, lấy gì ăn, lấy gì sống đây?"
Nó không ngừng gọi tôi:
"Chị ơi... chị ơi..."
Giọt nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Tôi khẽ thở dài:
"Được rồi... Vài ngày nữa, đi với chị tới một nơi."
13
Sau khi Nhan Linh xuất viện, tôi đưa nó đến nhà hàng nơi tôi từng làm thêm trước kia.
Vì tôi đã nghỉ việc, nên chỗ này đang tạm thời thiếu một người hỗ trợ.
Ban đầu, Nhan Linh cứ tưởng tôi dẫn nó đi ăn mừng, liền gọi một bàn đầy món ăn.
Ăn xong, tôi thanh toán hóa đơn.
Sau đó nói với nó:
"Em mang đống bát đĩa này ra sau đi, rồi rửa sạch luôn nhé."
Nhan Linh lập tức sững sờ.
Nó lẩm bẩm:
"Chị... chị có ý gì vậy?"
Lúc này, ông chủ nhà hàng đi tới, vỗ vỗ vai tôi, rồi nhìn sang Nhan Linh, nói:
"Ninh Ninh à, đây là cô bé em tìm cho tôi để làm thêm đấy hả?"
Tôi gật đầu.
Ông chủ cười ha hả:
"Tôi không vì cô ấy là em em mà ưu ái đâu nhé, phải tự mình cố gắng đấy."
Đợi ông chủ đi rồi, tôi mới nói với Nhan Linh:
"Em không phải vẫn lo không biết sống sao về sau à? Em có tay có chân, hoàn toàn có thể tự mình kiếm tiền.
Ngày trước, chị cũng đi làm ở đây, gom từng đồng tiền công để đóng học phí cho em. Bây giờ, em cũng có thể làm được."
Nhan Linh còn muốn từ chối.
Nó rụt rè, than phiền rằng mình chẳng biết làm gì cả.
Tôi dịu dàng nói thêm:
"Em cứ suy nghĩ kỹ đi. Chị đã hỏi bác sĩ rồi, vết sẹo trên mặt em vẫn có cơ hội chữa trị. Em không muốn tự mình kiếm tiền, rồi tự tay thay đổi số phận sao?"
Tôi rời đi.
Vài ngày sau, tôi gọi điện hỏi thăm ông chủ nhà hàng.
Hỏi xem tình hình Nhan Linh thế nào.
Ông chủ cười nói:
"Hôm đó, con bé ở lại làm đấy. Tuy cái gì cũng không biết, nhưng tôi đã tìm một thợ cũ kèm nó. May mà thái độ nó không tệ, cũng không nổi giận bừa bãi."
Nhan Linh đã thay đổi.
Nó thu lại cái tính tiểu thư kiêu căng, học cách nhẫn nại.
Ký ức trên mạng có hạn sử dụng.
Rất nhanh, những scandal giữa tôi và Nhan Linh cũng bị các tin tức mới dồn dập vùi lấp.
Chẳng còn mấy ai nhớ đến nữa.
Nhan Linh trở lại trường học.
Nó trở nên trầm lặng hơn, không còn dễ nổi giận với người khác như trước.
Sau kỳ thi đại học, tôi đỗ vào một trường trọng điểm.
Còn Nhan Linh thì tiếp tục thi nghệ thuật, nhưng lần này chọn một ngành hậu trường thay vì đứng trước sân khấu.
Chúng tôi cùng nhau đến nhà hàng cũ, nơi từng làm việc, để ăn mừng.
Nhan Linh ngồi đối diện tôi, khẽ cười:
"Chị à, em không còn muốn làm ngôi sao nữa.
So với việc bị soi mói từng ly từng tí, làm một khán giả bình thường, sống vô lo vô nghĩ vẫn thoải mái hơn nhiều."
Hết