Bùn loãng cũng có thể trát tường! - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:06:04
Sau , mấy tháng đó cũng sợ, chỉ là cố gắng chịu đựng. Không dám cho dùng thuốc phá thai, chỉ thể rủ vận động hi vọng sẩy tự nhiên, ai dè đứa nhỏ bám quá chắc. Tới đảo nhỏ , chuẩn tâm lý: sống thì sống cùng , c.h.ế.t cũng c.h.ế.t một đôi. Trời cao mắt, cuối cùng cũng vượt qua .
Hóa mấy tháng nay “sẽ ” đều là lừa cả. Ta nghĩ tới việc chút nữa là mất mạng, liền giận thể bốc cháy tại chỗ. nhớ dáng vẻ ôm như trẻ con, cú đ.ấ.m giơ lên cũng nỡ hạ xuống. Thôi thì… dù vẫn sống mà.
Khi bảo thuyền tới đón chúng , đảo bỗng dưng “thêm” một đứa trẻ. Trình Dục Chi : “Nhặt đảo, định nhận nuôi.” Mọi chẳng ai nghi ngờ, cứ chấp nhận. Thật bất công! Ta thật chẳng ai tin, đại một câu thì thiên hạ gật gù!
Sau khi ở cữ xong, một hôm cùng tản bộ boong thuyền. Đi ngang qua bếp, hai gã tạp dịch xì xào bàn chuyện:
Giáp: “Trình thật đáng thương! Bị cái tên yêu tinh chiếm của riêng.”
Ất: “Còn gì nữa, mấy tháng ngày nào chẳng rượt, mà vẫn bắt.”
Giáp: “Trình là thế , mà ghép đôi với yêu tinh chẳng nam chẳng nữ, đến con nối dõi cũng , giờ chỉ thể nuôi con khác truyền hương khói. Ôi, thiên đạo bất công!”
Ất: “Ôi!”
…
Ta trừng mắt Trình Dục Chi. Hắn lập tức ôm lấy lấy lòng:
“Bảo bối, mới nghĩ một con đường phát tài, nàng ?”
Ta lập tức quên giận, phấn khởi hỏi:
“Gì cơ? Mau mau !”
Hắn :
“Nàng xem, nàng dạy Lăng Ba Vi Bộ sơ sơ, luyện bừa mà còn đạt tới trình độ thế . Nếu nàng biên mấy bộ bí kíp võ học, chắc chắn sẽ bán khối tiền.”
Mắt sáng bừng—đúng , giữa biển khơi bao la, kiếm tiền cũng chẳng chỗ xuống tay, giờ sách là một cách tuyệt vời. Chờ về đất liền in bán thì nhất định phát tài! Vậy là bắt tay sách, còn Trình Dục Chi đảm nhận việc chăm con.
Trên đường về, quyển sách đầu tiên của thành. Hôm ngang một hòn đảo đầy hoa hướng dương nở rộ, liền đặt tên sách là “Quỳ Hoa Bảo Điển”, để kỷ niệm.
Trình Dục Chi bảo: “Của hiếm mới quý.” Nên chỉ in vài chục bản, sai Cái Bang tung tin đồn giang hồ, rằng quyển sách thần kỳ tới mức nào. Kết quả là sách bán với giá trời, trở thành quyển sách săn lùng nhất năm. Ta nhờ đó mà hốt một mẻ bạc to!
—Chuyện , .
Chúng dong buồm suốt hơn hai năm, chở đầy một thuyền kỳ trân dị bảo trở về Đại Minh, dân chúng nồng nhiệt chào đón. Gia đình cũng tin mà tức tốc kéo đến.
Sau khi yết kiến hoàng thượng, giao nộp bảo vật, tranh thủ chọn vài món đáng giá để xin ban thưởng, hí hửng ngoài. Vì quan chức, nên Trình Dục Chi bế con về nhà . Đến khi trở về nhà, liền phát hiện đang nhà họ Mộ Dung vây chặt như cái bánh bao nhân thịt.
Cha giận dữ quát tháo:
“Thằng nhãi họ Trình, chuẩn đền mạng !”
Nói xong liền rút kiếm chỉ .
Tiểu bảo lúc hơn một tuổi, bên cạnh chỉ cha , nghiêm nghị quát:
“Người ! Người !”
Trình Dục Chi vội ngăn :
“Bảo bảo, vô lễ với ông ngoại!”
Cha thế, cả chấn động, giọng run run hỏi :
“Ông... ông ngoại? Nó là con của Tiểu Thập nhà ? Vậy... chẳng Tiểu Thập... chẳng ...”
Cha rưng rưng hai mắt, nghẹn ngào gào lên:
“Tiểu Thập! Cha sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tên khốn đền mạng cho con!”
Rồi giơ kiếm lao thẳng tới.
Ta lập tức nhảy trong vòng vây, hóa giải kiếm chiêu của cha. Cha tiếp tục đ.â.m tới, đ.â.m hét:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bun-loang-cung-co-the-trat-tuong/chuong-12.html.]
“Đừng cản cha! Cha báo thù cho Tiểu Thập nhà !”
Ta gạt kiếm của cha, đáp :
“Cha, con vẫn sống sờ sờ đây, cha báo thù gì nữa?”
Ông ngẩn một lúc trố mắt hỏi:
“Tiểu Thập? Con còn sống? Vậy đứa bé là con ai? Có tên khốn trăng hoa bên ngoài ?”
Mấy ông của cũng bắt đầu nổi đóa:
“Nó mà dám phản bội , đánh c.h.ế.t nó luôn!”
Ta gầm lên một tiếng:
“Tất cả im hết ! Đứa nhỏ là con ruột của !”
“Sao... cơ? Muội... sinh nó thật á?”
Mọi đều sững sờ, ai dám tin tai .
Ta gật đầu chắc nịch:
“ , là sinh. Muội y thuật của cao mà.”
Cha cúi đầu ngắm kỹ đứa nhỏ, chậm rãi gật đầu:
“Không sai, giống hệt Tiểu Thập hồi bé, đúng là con gái sinh . Lạy trời lạy phật, cuối cùng con gái họ Mộ Dung cũng thể sống thọ!”
Nói xong liền quăng kiếm, nhào đến mặt Trình Dục Chi, nắm tay mà nước mắt nước mũi đầm đìa:
“Con rể ngoan, cha hồ đồ quá, đừng trách cha nha!”
Trình Dục Chi mỉm dịu dàng:
“Cha, cha là g.i.ế.c con . Cha dạy dỗ con là đúng mà. Bảo bảo, mau chào ông ngoại con.”
Bảo bảo nũng nịu gọi một tiếng:
“Ông ngoại~”
“Ây dà! Ngoan quá, đây để ông ngoại bế nào!”
Cha ôm lấy đứa nhỏ, nước mắt lưng tròng, mắng mấy ông :
“Em rể các ngươi đường xa vất vả, còn mau lấy ghế mời ! Rồi mang mấy món ngon lên tẩm bổ cho nó! Tiểu Bát, mau chạy biệt viện báo tin vui cho ông bà nội con!”
Không bao lâu , cả nhà kéo đến, ôm đứa nhỏ, kẻ sụt sịt lau nước mắt, ơn Trình Dục Chi, nếu khi đó cái tượng Phật bên cạnh chắc họ quỳ xuống dâng hương liền luôn cho .
Bà nội là cảm xúc mãnh liệt nhất, nắm tay Cửu ca – đứa trẻ mồ côi dì để – nghẹn ngào:
“Tội nghiệp Tiểu Cửu, giá như con gặp một thần y như em rể con thì bỏ con sớm ...”
Tam ca thì nắm tay Trình Dục Chi cảm động :
“Em rể , nhờ , cuối cùng cũng thể sống đường hoàng tới già !”
Sau khi xúc động qua , cả nhà lượt chào hỏi chính thức, mặt Trình Dục Chi dần chuyển sang màu xanh lá, vì chỉ trong một buổi sáng bỗng dưng thêm chín ông vợ... nhỏ tuổi hơn . Quả nhiên là kết cục của việc "trâu già gặm cỏ non".
15. Lý do Tây Dương
Hai ngày , cha chồng cũng đến. Thấy đứa nhỏ liền mừng rỡ thôi, chồng từ đó thở dài nữa, mà còn xem như bảo vật, tự tay bếp nấu đủ món ngon cho ăn bồi bổ.