Buông Bỏ
Chương 1
1.
Sầm Dao ly hôn rồi.
“Choang!”
Một giây sau khi biết tin tôi liền lỡ tay đánh rơi chiếc ly.
Rượu vang đỏ lẫn với những mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nơi.
Tôi vô thức nhìn Lục Thanh Phong.
Trước đây vào lúc này, anh ấy sẽ lập tức bỏ dở việc đang làm, đến xem tôi có bị thương hay không, sau đó nói: “Không sao cả, có anh ở đây, em nghỉ ngơi đi.”
Nhưng lần này lại không có như vậy.
“Được, tôi lập tức tới đó ngay!” Lục Thanh Phong cúp điện thoại, vội vàng rời đi mà không thèm nhìn tôi lấy một cái.
Những người ngồi trong phòng khách nhìn nhìn nhau, tôi đứng giữa đống bừa bộn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chiếc bánh sinh nhật trên bàn ăn vẫn chưa được cắt, tôi trông giống như một chú hề với chiếc vương miện kim cương trên đầu.
Ngoại trừ Mỹ Ngọc-người bạn thân nhất đang đau lòng nhìn tôi, ánh mắt của những người còn lại đều đầy sự đồng cảm, thờ ơ và thậm chí là chế giễu.
Có người nói rằng, bạn trai của bạn đối xử với bạn như thế nào thì bạn bè của họ cũng sẽ đối xử với bạn y như vậy.
Những người này đều là bạn của Lục Thanh Phong, còn Lục Thanh Phong đối với tôi…cũng không phải là chân ái.
Trong mắt bạn bè của anh ấy, Sầm Dao mới phải.
Hiện tại hay rồi, Sầm Dao đã ly hôn, đối với tin tức này bọn họ rất vui. Đã đến lúc tôi một “nữ phụ” phải rút lui rồi.
“A Ngôn, A Ngôn!”
Tôi hồi thần lại nhìn Mỹ Ngọc. Cô ấy vẻ mặt lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Nhìn xung quanh, tôi mới phát hiện ra bạn bè của Lục Thanh Phong không biết khi nào đã rời đi hết rồi, cả căn phòng lớn như vậy cũng chỉ còn hai người là tôi và Mỹ Ngọc.
Tôi gượng cười nói: “Không sao.”
Mỹ Ngọc ngập ngừng không nói nên lời, tôi biết cô ấy muốn nói gì. Ngoại trừ an ủi tôi rằng có lẽ Lục Thanh Phong chắc là có chuyện gì đó, không cần nghĩ nhiều.
Nhưng bản thân cô ấy cũng cảm thấy lý do quá gượng ép, nên không mở miệng ra được.
Sau khi tiễn Mỹ Ngọc đi, tôi đợi Lục Thanh Phong ở phòng khách cả đêm, gọi vô số cuộc điện thoại nhưng anh ấy đều không trả lời.
Chiếc bánh đêm qua ngấy đến phát hoảng nhưng tôi vẫn buộc mình cắn vài miếng vì đó là chiếc bánh sinh nhật ước nguyện của tôi.
Mong ước của tôi là được ở bên Lục Thanh Phong đến thiên trường địa cửu.* (bên nhau mãi mãi).
Nhưng hiển nhiên điều đó là không thể nào….
Lục Thanh Phong ngày hôm sau liền đưa Sầm Dao về nhà: “Lý Mục Ngôn, A Dao mang thai rồi.”
Anh ấy cẩn thận bảo vệ Sầm Dao, kiên nhẫn mười phần, người phía sau bụng hơi nhô lên, ôn nhu điềm tĩnh, hai người đó nhìn nhau cười cười, khiến tôi có cảm giác như mình là người ngoài.
Tôi trong lòng cảm thấy buồn nôn: “Cùng tôi có quan hệ gì?”
Sầm Dao cau mày rơi nước mắt nói: “A Ngôn, thật xin lỗi. Tôi không cố ý làm phiền hai người, nhưng tôi thật sự không có chỗ nào để đi…”.
Trên khuôn mặt tiều tụy của Lục Thanh Phong hiện lên một tia đau lòng. Anh ấy bảo vệ cô ta sau lưng rồi nói với tôi: “A Dao đã ly hôn, trong nhà không có ai, ở đây chỉ có một người bạn là anh, anh phải giúp cô ấy.”
Khuôn mặt anh ấy sống động đến thế, tôi chưa bao giờ biết rằng đôi mắt lạnh lùng đó lại có thể chứa đựng nhiều cảm xúc đến vậy.
“Đứa bé là của anh à?” Tôi cười mỉa mai.
Lục Thanh Phong tựa hồ bị ý tưởng bẩn thỉu này làm cho kinh hãi, cau mày nói: “Em đang nói nhảm cái gì vậy!”
Sầm Dao cũng có vẻ kinh ngạc, xua tay nói: “Ayan, cô hiểu lầm rồi…”
Tôi phớt lờ cô ta, chỉ nhìn chằm chằm Lục Thanh Phong: “Anh không cùng tôi giải thích một chút ư?”.
“Cái gì?”
“Hôm qua là sinh nhật của tôi, anh lại vì một người không liên quan bỏ rơi tôi một đêm!”. Tôi nén tức giận trong lòng ngẩng đầu lên nhìn anh ấy: “Anh không nên giải thích một chút sao?”.
“A Dao không phải là người không liên quan.” Lục Thanh Phong kiên định nhìn tôi nói.
Đây là lời giải thích của anh ấy.
Sầm Dao không phải là người khác.
Cô ta là ánh trăng sang-người mà anh ấy yêu mà không có được.
2.
Tôi cùng Lục Thanh Phong quen nhau từ hồi đại học, là tôi theo đuổi anh ấy.
Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là trên chuyến xe buýt đi học về.
Lục Thanh Phong ngồi trước mặt tôi, đeo tai nghe nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt bên nhẵn mịn được tắm trong ánh nắng, giống như một tác phẩm nghệ thuật rực rỡ.
Xuống xe, tôi phát hiện ra tôi và Lục Thanh Phong học cùng trường, lúc chuẩn bị vào khu ký túc xá, tôi đã ngăn anh ấy lại: “Bạn học, có tiện trao đổi phương thức liên hệ không?”
Đây là lần đầu tiên tôi chủ động theo đuổi một chàng trai.
Sau khi quen biết anh ấy, tôi nhận ra Lục Thanh Phong chính là nam thần của học viện bọn họ.
Lớn lên đẹp trai, cao ráo, có đôi chân dài và có thành tích xuất sắc. Anh ấy từng giành được nhiều học bổng khác nhau, đồng thời là đội trưởng đội bóng rổ của trường, có rất nhiều người hâm mộ.
Có câu nói rất hay, người dung cảm sẽ có được tình yêu sớm một bước.
Tôi vội vã đến lớp lúc 8 giờ sáng để mang đồ ăn sáng cho anh ấy, khi anh ấy chơi bóng rổ dưới trời nắng chang chang liền đưa nước, cầm quần áo cho anh ấy, tặng hoa và quà cho anh ấy nhân dịp sinh nhật…
Cứ như thế, hai tháng sau tôi được như nguyện cùng anh ấy ở bên nhau.
Lục Thanh Phong khi yêu cũng rất lạnh lùng. Đôi khi tôi nói chuyện cùng anh ấy mới có mười phút, anh ấy liền kết thúc cuộc trò chuyện chỉ bằng từ “ừm”, nhưng anh ấy không bao giờ tỏ ra khó chịu, đối với tôi lúc nào cũng nghe lời.
Vì vậy tôi luôn nghĩ rằng Lục Thanh Phong vì thích tôi nên mới cùng tôi ở bên nhau, cho tới khi sau khi tốt nghiệp tôi tham dự một hôn lễ.
“Anh nói xem đám cưới tương lai của chúng theo phong cách Trung Quốc hay Phương Tây?”
Lục Thanh Phong không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn người trên sân khấu hồi lâu, không thể lấy lại tinh thần.
Tôi nhìn theo hướng nhìn của anh ấy, cuối cùng cũng chú ý đến cô dâu trên sân khấu.
Đêm đó, Lục Thanh Phong uống đến mức say khướt.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy mất bình tĩnh như thế này trước đây, anh ấy nôn mửa khắp nơi, liên tục lẩm bẩm: “A Dao, A Dao…”
Biệt danh của tôi là A Ngôn, Lục Thanh Phong trước giờ chỉ gọi tôi là Lý Mục Ngôn.
“Khó chịu…”
Tôi vội hỏi: “Khó chịu ở đâu?”
Lục Thanh Phong sờ ngực, ánh mắt tổn thương nhìn tôi: “Ở đây, khó chịu.”
Lúc này tôi mới nhận ra Sầm Dao chính là ánh trăng sáng của Lục Thanh Phong.
Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao bạn của anh ấy lại nhìn tôi một cách kỳ lạ trong đám cưới…
Tôi chỉ là người tạm bợ mà mọi người ai ai cũng biết.
Nhưng tôi không có chia tay với Lục Thanh Phong.
Tục ngữ có câu: Sự tồn tại của ánh trăng sáng là người mà đến bản thân cô ấy cũng không thể thay thế được.
Tôi tin điều đó, nên tôi cũng không cùng cô ta so.
Tôi không muốn cái gọi là thắng hay thua, tôi chỉ muốn một tình yêu thực tế… một trăm phần trăm chỉ cần vài chục là được.
Sau đêm đó, tôi giả vờ như cái gì cũng không phát hiện ra, vẫn tiếp tục yêu đương nồng nhiệt với Lục Thanh Phong.
Chúng tôi cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau cố gắng, cuối cùng tại thành phố này có được căn nhà của riêng mình.
Tuy nhiên, cô gái ngây thơ đã từng cùng Mỹ Ngọc nói: “Mình chỉ cần tránh đi mũi nhọn” cũng thay đổi rồi.
…Tôi cũng không còn đủ tự tin để những lời này nữa.
Cùng Lục Thanh Phong ở bên nhau mấy năm, mỗi lần Sầm Dao có chuyện, gọi một cuộc gọi, một tiếng “Thanh Phong” liền có thể khiến bạn trai tôi rời đi ngay cả khi đang ở bên cạnh tôi.
Cô ta giống như một khúc xương cá nhỏ mắc kẹt ở bên trong tình yêu của chúng tôi, mặc dù không gây tử vong, nhưng lại khiến người ta vô cùng khó chịu.
Còn hiện tại, cô ta đã ly hôn, từ một cục xương cá nhỏ có thể nuốt chửng trở thành một ngòi nổ khó có thể bỏ qua.
Sức sát thương của ánh trăng sáng quả nhiên danh xứng với thực, cô ta vừa ly hôn, mối quan hệ tình cảm năm năm của tôi với Lục Thanh Phong liền người ngã ngựa đổ, quân lính tan rã.
Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
👉 https://zalo.me/g/oegfon933