Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Buông Bỏ

Chương 2



3.
Tôi thu dọn đồ đạc chuyển ra ngoài.

Ngôi nhà này tôi đã dành rất nhiều thời gian lẫn tâm sức để trang trí-là tổ ấm nhỏ của chúng tôi..

Bây giờ Lục Thanh Phong lại cứ muốn ánh trăng sáng của mình sống ở đó.

Ở giữa tôi có trở về một lần, vừa vào cửa đã thấy Lục Thanh Phong đang cho Sầm Dao uống thuốc.

Sầm Dao nhìn thấy tôi, từ ghế sofa ngồi thẳng người nói: “A Ngôn, cô đã về rồi.”

Lúc này Lục Thanh Phong mới chú ý đến sự có mặt của tôi, anh ấy không chút áy náy đặt bát thuốc xuống, rồi nhìn tôi:
“Em đã ở đâu thế?”.

Tôi không đáp lại, đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Phong cách của căn phòng đã thay đổi đáng kể – chiếc giường một mảnh xanh nhạt, ban công cũng tràn ngập nhiều loại cây cảnh, nghĩ đến trước kia tôi quấy rầy Lục Thanh Phong muốn trồng hoa nhưng anh ấy đều không đồng ý.

Trong lòng tôi một mảnh bi thương, quả nhiên, yêu hay không yêu chỉ nháy mắt cũng có thể nhìn ra được.

Sầm Dao ôm eo bước vào: “A Ngôn, thật sự xin lỗi, đã làm phiền mọi người rồi.”

Lục Thanh Phong mặc áo khoác ngoài cho cô ta nói: “Cùng bọn anh khách khí cái gì.”

Sau đó anh ấy quay sang tôi nói: “Phòng của chúng ta ở bên cạnh.”

Tôi vòng qua họ đi sang phòng bên cạnh, nghe thấy Lục Thanh Phong thì thầm với Sầm Dao: “Em trước tiên nghỉ ngơi đi, làm xong cơm liền gọi em.”

Tôi cùng Lục Thanh Phong ở bên nhau đã năm năm, tôi chưa từng ăn món nào do anh ấy nấu.

“Haha.” Tôi nhếch môi và bắt đầu tìm kiếm giấy tờ.

Lục Thanh Phong đi vào: “Lý Mục Ngôn, mấy ngày nay em đi đâu vậy?”

“Nhường chỗ cho các người.” Sau khi tìm được đồ, tôi liền đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua Lục Thanh Phong, anh ấy nắm lấy cánh tay tôi, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Em rốt cuộc đang làm loạn cái gì vậy?”

“Bỏ tôi ra!” Tôi vùng vẫy hét lên.

Nghĩ đến cảnh anh ta ôm Sầm Dao cho cô ta uống thuốc, tôi cảm thấy làn da bị chạm vào trở nên nóng cháy, thật kinh tởm.

Tôi càng vùng vẫy thì bàn tay anh ấy càng mạnh mẽ hơn. Đôi bàn tay to lớn như móng vuốt sắt đó quấn quanh cánh tay tôi, tôi đau đến mức bật khóc, bắt đầu đá vào bắp chân anh ấy như điên.

“Hự…” Lục Thanh Phong đau đến thở dốc nhưng không buông ra.

Anh ấy dùng sức kéo hai tay tôi ra sau lưng, nụ hôn nóng bỏng chạm vào má rồi từ từ áp vào môi tôi.

Lục Thanh Phong nhắm mắt ôm eo tôi lại, chiếc lưỡi mềm mại xuyên qua kẽ răng.

Tôi nghiến răng đẩy anh ấy ra.

“Sao vậy?” Đôi mắt đen sáng của Lục Thanh Phong nhìn tôi chằm chằm, giọng nói trầm khàn khàn, đưa tay ôm tôi vào lòng.

Nghĩ đến việc trước giờ anh ấy bày ra vẻ mặt yếu đuối này tôi đều sẽ mềm lòng, ánh trăng sáng thì sao chứ, cùng anh ấy ở bên nhau năm năm chính là tôi.

Lần này tôi chợt nghĩ ra có câu nói: Ngoại tình tinh thần và ngoại tình thể xác, cái nào càng không thể chấp nhận được?

Vì bảo lưu năm năm bên nhau, nên tôi lựa chọn cái đầu tiên.

…Tôi dịu giọng nói: “Để Sầm Dao chuyển ra ngoài, chúng ta có thể thuê nhà cho cô ta.”

“Cô ấy không thể ở một mình được, em đừng có nhỏ mọn như vậy có được không?” Dục vọng trong mắt Lục Thanh Phong được thay thế bằng sự cáu gắt.

“Thanh Phong…” Sầm Dao lại gọi anh ấy.

“Lục Thanh Phong, hai chọn một, có tôi không có cô ta!” Tôi gay gắt nói, vừa bất an nhìn phản ứng của anh ấy vừa mong đợi.

“A Ngôn, cô đừng ép anh ấy, tôi…” Sầm Dao đứng một bên nói trong nước mắt.

“A Ngôn cũng là để cho cô gọi à?” Cuối cùng tôi không nhịn được mà hét vào mặt cô ta.

Trước đây tôi chưa bao giờ để cái gọi là ánh trăng sang này trong long.

Bởi vì cô ta đã có gia đình, cộng với tính tình của Lục Thanh Phong, anh ấy càng sẽ không ngoại tình được.

Vì vậy đối với anh ấy đầy mong chờ, chờ có một ngày gả cho anh ấy.

Tuy nhiên, trời không chiều lòng người, Sầm Dao ly hôn rồi, Lục Thanh Phong vẫn không quên được cô ta.

“Không liên quan đến chuyện của cô ấy, em tức giận thì cứ trút giận lên anh này!” Anh ấy lại một lần nữa đứng trước mặt cô ta.

“Tôi hỏi anh lần cuối, anh chọn ai?” Tôi gắt lên.

“A Dao.” Anh ấy nói không chút do dự.

“Bốp!” Tôi tát anh ấy mạnh đến nỗi tay tôi còn tê dại.

Trong năm năm qua, có vô số khoảnh khắc tôi tưởng rằng Lục Thanh Phong yêu mình, nhưng một tiếng “A Dao” lập tức kéo tôi ra khỏi giấc mơ này.

Tôi tức giận vì anh ấy đã đùa giỡn với tình cảm mình, cũng cảm thấy đau lòng với bản thân mình yêu mà không có được.

Sự kiêu ngạo lẫn tự tôn khiến tôi duyên dáng quay người rời đi nhưng những giọt nước mắt không chịu nghe lời vẫn chảy xuống.

Tôi vừa khóc vừa cười chính mình, đúng là thất bại hoàn toàn mà.

4.

Cuộc đời bao giờ cũng cẩu huyết hơn cả phim truyền hình – lúc này tôi mới biết mình có thai.

Đúng lúc vào thời điểm này.

Năm tôi và Lục Thanh Phong mua nhà, năm hai bên bố mẹ chúng tôi gặp mặt nhau…

Đứa trẻ này có rất nhiều thời khắc có thể xuất hiện, nhưng nó lại đúng lúc xuất hiện sau khi tôi và Lục Thanh Phong chia tay.

Đối với “nó” không biểu hiện gì, tâm tình tôi trở nên xoắn xuýt, ẩn dưới còn có một chút vui mừng.

Đúng vậy, vui mừng.

Dù có phủ nhận thế nào, tôi vẫn không thể thay đổi được tình yêu mình dành cho Lục Thanh Phong.

Trong suốt thời gian dài đồng hành gắn bó với anh ấy, tôi đối với anh ấy có sự thân cận ỷ lại vô bờ bến.

Ngoại trừ sự tồn tại của ánh trăng sáng, những thăng trầm mà chúng tôi cùng nhau trải qua đều không phải là diễn.

Vì vậy, sau khi do dự tôi vẫn quyết định gọi điện cho Lục Thanh Phong, với tư cách là bố của đứa trẻ, anh ấy cũng nên biết về tin này.

Điều quan trọng nhất là anh ấy là một người rất yêu trẻ con.

Khi chúng tôi thảo luận về chủ đề này, Lục Thanh Phong luôn bất giác mỉm cười nói: “Con gái tốt nhất, anh sẽ hái tất cả sao trên trời cho nó.”

Anh ấy chưa bao giờ nói những lời như vậy với tôi. Lúc đó, tôi vẫn còn ghen tị với “con gái” của mình.

Nhưng bây giờ, vuốt ve cái bụng còn chưa to, tôi chỉ cảm thấy ngay cả sao trên trời cũng không đủ để trao cho con bé.

Tôi đè nén hưng phấn, giả vờ bình tĩnh gọi: “Lục Thanh Phong, tôi mang thai rồi.”

“…” Anh ấy dường như rất mệt mỏi liền thở dài: “Đừng gây rối nữa, A Dao gần đây rất không…”

A Dao! A Dao! Anh ấy chỉ quan tâm đến Sầm Dao.

Như nước lạnh dập tắt đi niềm vui sướng, tôi lạnh lùng nói: “Anh cho rằng tôi đang gây sự với anh sao?”

“Chúng ta đều đã dùng biện pháp sao có khả năng mang thai!” Lục Thanh Phong cao giọng, tựa hồ không nhịn được nữa.

Lần này đến lượt tôi im lặng. Anh ấy thậm chí còn không nhớ mình đã làm gì.

Rõ ràng đêm đó anh say khướt ôm tôi nói: “Chúng ta sinh một đứa con có được không? Sinh một đứa bé giống em, chúng ta cùng kết hôn.”

Đó là lần duy nhất chúng tôi không dùng biện pháp.

Gió lạnh ập vào, khe hở giữa hai hàm răng tôi lạnh buốt, tôi buộc mình phải nói một cách gay gắt: “Đứa bé này anh muốn hay không? Không muốn, tôi sẽ…”

“Không.” Lời còn chưa nói xong, Lục Thanh Phong đã cúp điện thoại.

Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của mình phản chiếu trên màn hình điện thoại, tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Lục Thanh Phong trước giờ chưa bao giờ mất bình tĩnh đối với tôi, vài lời lời tàn nhẫn anh ấy nói với tôi đều là vì Sầm Dao.

Lần trước tôi đã cho anh ấy một cái tát, lần này…

Lục Thanh Phong, đây chính là anh nói.

Tôi nghe nhịp tim đập nhanh của mình, cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết – Lục Thanh Phong tôi không cần nữa, đứa trẻ cũng không cần.

Tôi đã đặt lịch hẹn cho ca phẫu thuật phá thai gần nhất.

Mỹ Ngọc đi cùng tôi đến bệnh viện: “Nghĩ kỹ chưa?”

Tôi mặt không biểu tình nói: “Mỹ Ngọc, mình không thể để con của mình cũng không so bằng Sầm Dao được.”

Cô ấy thở dài, ngừng cố gắng thuyết phục tôi.

Vài giờ sau, tôi bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

Giống như làm một giấc mộng dài, cơ thể trở nên nhẹ nhàng trống rỗng.

Sau khi thuốc mê hết tác dụng, tôi lập tức cảm thấy đau nhức ở vùng bụng dưới.

Mỹ Ngọc hỗ trợ đỡ tôi.

Tôi ôm bụng hoảng hốt nói: “Mỹ Ngọc, nó không còn nữa.”

“Mình có phải là tàn nhẫn quá không?”

Mỹ Ngọc dừng lại một chút, sau đó ôm lấy tôi, “Nhẫn tâm nhất chính là Lục Thanh Phong.”

“Là anh ta cô phụ tấm lòng của cậu, anh ta xứng đáng bị hàng vạn cây kim đâm xuyên!”

Tôi bật khóc như mưa.

Vẫn nhớ khi còn nhỏ lúc làm đề toán, nếu như bỏ ra rất nhiều thời gian để làm nhưng kết quả làm lại sai, tôi liền cảm thấy giống như trời sập xuống vậy.

Còn hiện tại, tôi dùng năm năm thời gian thanh xuân, mang theo tất cả tình cảm chân thành dành cho một bên, kết quả toàn là sự vô vọng.

Đây là do tôi đã làm sai đề bài liên quan đến cuộc sống, đề về tình yêu.

Tôi không có cơ hội sửa sai, còn về phần hình phạt rồi cũng sẽ đến..

Nhưng đáng thương nhất chính là đứa trẻ này.

Là tôi có lỗi với nó.

Khi chúng tôi bước ra khỏi bệnh viện, vừa hay Lục Thanh Phong đang đỡ Sầm Dao xuống xe.

Vẫn là Sầm Dao trước tiên nhìn thấy chúng tôi: “A Ngôn, sao cô lại ở đây?”.

Lục Thanh Phong đầy mặt khó hiểu nhìn tôi.

Trong mắt tôi hiện lên sự thờ ơ, anh ấy chính là điều kiện sai trong một đề toán, tôi hiện tại hận nhất là anh.

Khi Mỹ Ngọc chuẩn bị bước tới lý luận, tôi liền ngăn cô ấy lại rồi nói: “Mỹ Ngọc, mình mệt quá.”

Sau đó cô ấy mới bỏ cuộc, trừng mắt nhìn người đối diện, quay lại cẩn thận đỡ tôi ra ngoài.

Vẻ mặt tôi trắng bệch, bước chân phù phiếm, hai tay vẫn ôm bụng.

Lục Thanh Phong nhìn chằm chằm ta không chớp mắt.

“Em làm sao vậy?” Anh ấy hỏi.

“Anh giả vờ cái gì mà giả vờ!” Mỹ Ngọc quát lên.

Đây cũng chính là điều tôi muốn nói, anh ấy giả vờ cái gì cũng không biết!

“Như anh mong muốn.” Tôi yếu ớt trả lời.

Thật là kì lạ, tôi thế mà lại nhìn thấy vẻ mặt bất an của Lục Thanh Phong.

Trước đây cho dù tôi có vui hay giận dỗi, anh ấy vẫn luôn bày ra một vẻ mặt thờ ơ, không để tâm.

Hiện tại sao mới chỉ vì một câu nói liền sợ hãi rồi?

Có điều, những cái này giờ đều cùng tôi không liên quan nữa rồi.

Hiện tại giữa chúng tôi không chỉ vướng một ánh trăng sáng, mà còn có cả một mạng người.

Sẽ không còn có tương lai sau này.

Tôi cùng anh ấy đi ngang qua, trong lòng cũng không còn gợn sóng cuồn cuộn như trước nữa.

Lên xe xong chỉ nghe thấy Lục Thanh Phong gọi một tiếng: “Lý Mục Ngôn.”

Sau đó là tiếng Sầm Dao kinh ngạc vang lên: “Thanh Phong!”

Tôi không có quay đầu nhìn lại.

Khung cảnh ngoài cửa sổ dần lùi về phía sau, hệt như quá khứ của tôi vậy.

Tất cả đều ở thì quá khứ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...