Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Buông Bỏ

Chương 4



7.

Sau thời gian nghỉ phép, tôi chuyển đến khu dân cư cũ gần công ty, Mỹ Ngọc cũng đã đặc biệt xin nghỉ phép để giúp đỡ tôi.

“Cậu nói cậu xem, ở chỗ mình thì có sao? Ở chỗ này còn phải leo cầu thang!” Cô ấy vừa nhìn quanh một vòng vừa thở hổn hển nói.

Tôi mím môi nói: “Không muốn gặp lại anh ấy nữa, với lại chỗ này gần công ty, lại có khói lửa nhân gian.”

Sau lần gặp trước, tôi đã hoàn toàn vạch ra ranh giới rõ ràng với Lục Thanh Phong, tuy nhiên khiến tôi không ngờ đến là anh ấy vậy mà da mặt dày đeo bám tôi mãi.

Một người cao ngạo ổn trọng như Lục Thanh Phong, giờ đây lại ăn nói khép nép, bộ dạng hèn mọn khiến người ta phải choáng váng, liền Mỹ Ngọc cũng có vẻ bị cảm động luôn rồi.

Cô ấy ngập ngừng hỏi tôi: “A Ngôn, tương lai cậu định thế nào?”.

Bộ dạng cô ấy ngập ngà ngập ngừng khiến tôi thấy kì lạ: “Mỹ Ngọc, cậu định nói gì?”

Lúc này Mỹ Ngọc nhìn thẳng vào tôi rồi nói: “Từ xưa đến nay, mọi việc đều khó được cả hai mặt, tương lai chúng ta không thể đảm bảo sẽ tìm được người tốt hơn so với Lục Thanh Phong, có đúng hay không?”.

Một mũi kim đâm vào tâm trí tôi, tôi đứng trong căn nhà trọ đổ nát, thoáng cảm nhận được sự chật hẹp của cuộc sống.

Mỹ Ngọc mang theo sự bất lực thỏa hiệp với thực tế mà đau lòng nhìn tôi. Cô ấy có vẻ không đành nói tiếp nữa, nhưng vẫn là không nôn ra không thể thoải mái được, âm thanh phảng phất truyền vào tai tôi bằng mọi hướng.

“A Ngôn, các cậu đều trải qua những năm tháng đẹp nhất, tại thành phố lớn này mua phòng ở, đã bén rễ rồi, chỉ kém một bước liền kết hôn, cuộc đời liền viên mãn rồi.”

“Hiện tại lại vì một cái gọi là mối tình đầu, cậu liền cần phải bắt đầu lại ư? Thanh xuân của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, sau khi chia tay Lục Thanh Phong chính là một người đàn ông độc thân hoàng kim có sự nghiệp, có phòng, có xe. Nhưng mà A Ngôn…”.

“Sẽ thật khó cho cậu, sự nghiệp của cậu còn chưa khởi sắc, năm năm qua quả thật là cho chó ăn!”

Ánh mắt Mỹ Ngọc lo lắng, nghẹn ngào nói: “Mình sợ cậu sau khi bị tổn thương, phải nổ lực vạn lần để xây dựng lại nền tảng kinh tế, càng sợ cậu tương lai nỗ lực cố gắng lại gặp phải một người còn không bằng Lục Thanh Phong.”

Đầu óc tôi trống rỗng, tưởng như quay lại mười năm trước, lúc đó tôi nói với Mỹ Ngọc rằng: “Đợi mình giàu có, nhất định sẽ nuôi cậu!”.

Vậy mà mười năm sau, tôi vẫn chẳng có gì, nghèo hèn nhu nhược.

Cuộc sống của tôi sao lại trở nên như này, khiến Mỹ Ngọc phải lo lắng bất an thay: “A Ngôn, trong lòng mỗi người đàn ông đều sẽ có một mối tình đầu khó quên. Ai nghiêm túc thì người đó liền thua, mình nói nhiều như vậy là hy vọng có người sẽ có thể đối xử tốt với cậu, còn Lục Thanh Phong người kia, anh ta ôm trong lòng sự hổ thẹn sẽ đối xử tốt với cậu gấp vạn lần so với trước!”.

Những lời nói mạnh mẽ này làm tim tôi trống rỗng, tôi cắn cắn môi, cảm thấy ngột ngạt ở trong lòng. Tôi chẳng lẽ lại không biết đến điều này ư?

Gian khổ học tập chăm chỉ hơn mười năm, sau khi tốt nghiệp tôi mới nhận ra việc kiếm tiền trong xã hội ngày nay khó khăn như thế nào, người học chuyên ngành kỹ thuật như Lục Thanh Phong còn dễ dàng hơn so với tôi học chuyên ngành văn học gấp trăm lần.

Quả thực, về mặt vật chất, tôi không thể so được với Lục Thanh Phong-người đang phải truy đuổi vợ ở lò hỏa táng.

Càng nhận ra điều này, tôi mới cảm thấy đau đớn, nên tôi mới không cam tâm, thật sự không cam tâm.

…Trong tình yêu, Lục Thanh Phong rõ ràng có là bên lỗi, nhưng lại vẫn yếu thế hơn anh ấy ba phần.

“Mỹ Ngọc, nếu cứ như vậy tha thứ cho anh ấy, trong lòng mình sẽ phải buồn bực suốt cả đời.” Dưới ánh hoàng hôn, những hạt bụi trong không khí nhảy múa, nhìn chằm chằm vào ánh sáng ấy nước mắt của tôi cuối cùng nhịn không được chảy ra.

Mỹ Ngọc ôm chặt lấy tôi: “Mình hiểu, mình đều hiểu, sao mình lại không hiểu chứ?”

“Nhưng mà, người trưởng thành trước tiên cần phải học được chính là cân nhắc giữa ưu và nhược điểm đúng không?”.

Tôi không nói nữa, chỉ cảm nhận được sự bi ai.

Tình yêu không phải là cân nhắc ưu nhược, nhưng thật khó để tôi không rơi vào khuôn sáo cũ.

Chúng tôi lặng lẽ ôm nhau, ngắm mặt trời lặn và màn đêm buông xuống.

Một lúc lâu sau, cô ấy thì thầm một câu: “Mình sắp đính hôn rồi.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Mỹ Ngọc: “Ở đâu?” Sở dĩ tôi hỏi điều này là vì cô ấy cùng Lưu Thành Kim yêu xa.

Mỹ Ngọc cười nhạt nói: “Tại chỗ của anh ấy.”

Tôi sửng sốt một lúc rồi hỏi: “Khi nào cậu kết hôn?”

“Cuối năm nay.”

“Vậy sau này chúng ta sẽ khó có thể gặp nhau phải không?”

“Mình không muốn nói lời giả dối, A Ngôn, người ở bên cạnh bản thân mình lâu dài nhất chính là bản thân của mình.”

Đúng vậy, trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn, ai rồi cũng có con đường riêng của mình để đi.

Còn tôi, Lý Mục Ngôn 27 tuổi.

Con đường của tôi ở đâu?

8.
Tôi không ngờ câu trả lời lại đến nhanh đến vậy.

…Ngay lúc tôi đang mờ mịt vì công việc cố định của mình thì Lâm tổng gọi tôi lên văn phòng: “Tập đoàn đã thành lập chi nhánh ở phía Nam, cần điều động một số người từ trụ sở chính. Cô có ý kiến gì không?”

Lâm tổng là lãnh đạo trực tiếp của tôi, một phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, tự chủ, 40 tuổi chưa lập gia đình cũng chưa có con.

“Lâm tổng…”

“Cô trước tiên đừng vội từ chối, chuyển đến đó mặc dù sẽ gặp khó khăn vất vả, nhưng vị trí đãi ngộ đều rất cao, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của tập đoàn, còn là nguyên lão của công ty.”

“Cô đang ở độ tuổi thích hợp để chiến đấu hết mình. Không định thử một chút sao?”.

“Lâm tổng, tôi cần phải suy nghĩ một chút, có thể cho tôi một ngày để trả lời chị được không?”.

Trong lòng tôi có chút loạn

Lâm tổng mỉm cười: “Đương nhiên có thể. Nhưng tôi vừa nói cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi tính tiến cử bọn họ cho cô làm quản lý.”

Tôi hoảng hốt xua tay từ chối mà không cần suy nghĩ: “Lâm tổng, tôi không làm được…”

“Đừng đặt ra giới hạn cho bản thân trước khi làm bất cứ điều gì. Nếu cô nói rằng cô không thể làm được điều đó có nghĩa là mắt nhìn của tôi không tốt. Cô cảm thấy mắt nhìn người của tôi không được ư?”.

“Tất nhiên là không. Tôi vẫn luôn ngưỡng mộ Lâm tổng!”

Tôi nhẹ nhàng nói: “Tôi sợ mình không làm được.”

“Trong mắt tôi, cô luôn là người rất chú tâm coi trọng vào công việc. Tôi vẫn nhớ khi vừa tốt nghiệp và bắt đầu đi làm, cô đã khóc lóc xin lỗi tôi sau khi mắc lỗi. Từ đó đến nay, cô chưa từng phạm phải sai lầm nào nữa. Thực ra, tôi cũng như cô, là người theo đuổi sự hoàn hảo. Là người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế một chút, nhưng điểm khác biệt là cô không có tham vọng, là loại tham vọng theo đuổi sự nghiệp và vật chất, mà tập trung quá nhiều vào cảm tình.”

Lâm tổng nghiêng người hỏi tôi: “Nhưng ở mặt cảm tình cô đã đạt được cái gì rồi?”.

Tựa như những kinh mạch trì trệ đã được đả thông, những thống khổ và mê mang của tôi đều có ngọn nguồn: Đúng vậy, ở mặt cảm tình tôi đã đạt được cái gì?

Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi còn nhỏ, cả hai nhanh chóng lập gia đình riêng. Chỉ có tôi lớn lên trong sự trầm mặc và độc lập, vẫn luôn đi tìm kiếm tình yêu thương.

Tôi thiếu tình thương, muốn nương tựa vào nhau, chỉ có tình cảm đôi bên. Tuy nhiên tình cảm bố mẹ tôi lại nông cạn, tình yêu thì mong manh không được mạnh mẽ, người bạn thân nhất cũng có đích đến của riêng mình

Tôi tựa hồ chẳng có gì cả.

Tôi xấu hổ tránh né đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người của Lâm tổng, nhưng sau đó tôi vẫn ngẩng đầu lên, lấy hết can đảm để hỏi những thắc mắc trong lòng mình: “Lâm tổng, ngài đã có được những gì rồi?”.

Người đối diện mỉm cười, tựa lưng vào ghế nói: “Có được tài sản kinh tế tuyệt đối sẽ không phản bội mình, một thế giới công bằng đối với tất cả mọi người, một tâm hồn luôn luôn trẻ trung và hạnh phúc”.

Tôi bị mê hoặc bởi ánh sáng tự tin tỏa ra từ trong đôi mắt của chị ấy.

Chưa ai ghen tị với tôi vì bạn trai tôi trẻ, đẹp trai và thành đạt, nhưng luôn có người ghen tị với Lâm tổng tại thương trường chiến khả bất bại, kiên định trong công việc, sống một cuộc sống tao nhã, phong phú.

Tôi cũng đã từng ghen tị qua.

Nhưng tại sao tôi lại không thể? Cuộc sống của người khác cũng từng bước phát triển. Tôi có thể làm việc, tôi có năng lực, bây giờ tôi còn có cơ hội. Tại sao tôi lại không thể?

Máu nóng dồn lên đầu, tôi buột miệng: “Tôi đi.”

Lâm tổng cuối cùng cũng mỉm cười: “Cái này có chút giống tôi.”

Sau giờ tan sở, người người ra vào khu trung tâm thương mại sầm uất.

Tôi liếc mắt nhìn thấy Lục Thanh Phong trong đám đông.

Anh ấy ăn mặc chỉnh tề và bảnh bao trong bộ vest màu xanh đậm, cao lớn đứng trong đám đông, trông vừa uy nghiêm vừa lạnh lùng.

Người không biết chắc hẳn sẽ nghĩ anh là thiếu gia tổng tài nào đó kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.

Nhưng trên thực tế, Lục Thanh Phong cũng chỉ là một người đàn ông thông minh xuất thân từ một gia đình bình thường. Anh ấy có đủ tố chất ưu tú để thành công, từ tay trắng lập nghiệp thành công từ công nghệ mới.

Tôi đứng từ xa đối diện với anh ấy, phảng phất đã qua một đời.

Hóa ra sau khi xem nhẹ vào tình yêu, mọi thứ khác trên đời đều có vẻ trong sáng và rõ ràng như vậy.

Tôi có thứ cần theo đuổi, cuộc sống không theo quỹ đạo, mà là một vùng đất hoang vu cần khai phá.

Còn Lục Thanh Phong không còn là “đề sai” mà tôi khắc cốt ghi tâm nữa, anh ấy trở thành kẻ qua đường, là phong cảnh, là đích đến mà tôi không muốn chạm đến nữa, sự kết thúc của quá khứ.

9.

Lần đầu tiên trong khoảng thời gian trở lại đây, tôi không có trốn tránh Lục Thanh Phong mà đi thẳng về phía anh ấy.

Anh ấy sửng sốt một lúc, rồi đi đến trước mặt tôi, trong giọng nói có chút vui mừng không giấu nổi: “A Ngôn, hôm nay đi làm có mệt không? Anh đưa em đi ăn tối được không?”

“Đi thôi.” Tôi ngoài dự liệu đồng ý.

“…” Lục Thanh Phong dừng khoảng vài giây mới phản ứng lại, sau đó liền cầm lấy chiếc túi xác tôi đang đeo.

“Được, được.”

Sau khi lên xe tôi vẫn luôn không nói gì, anh ấy bắt đầu tìm chủ đề: “Gần đây mẹ anh liên tục gọi cho anh, nói rằng bà rất nhớ em. Ngày khác chúng ta trở về thăm bà thì thế nào?”

Trong khi lái xe, ánh mắt anh ấy luôn nhìn vào mặt tôi, tôi liền nói: “Chú ý lái xe đi!”

Bố mẹ của Lục Thanh Phong là những người rất tốt, mẹ anh ấy rất thích tôi. Bà luôn nói rằng năm xưa vẫn muốn có một đứa con gái.

Mỗi lần đến nhà anh ấy đều giống như ăn mừng năm mới vậy, Lục Thanh Phong còn nói đùa: “Nếu không biết, còn tưởng rằng tổng thống đích thân đến đây cơ đấy.”

Tôi luôn ghen tị với không khí trong gia đình anh ấy, tuy con trai lớn ít nói nhưng điềm đạm, con út nghịch ngợm hài hước. Điều quan trọng nhất là bố mẹ hòa thuận, gia đình hạnh phúc.

Đây là điều tôi luôn mong muốn nhưng không thể có được.

Đôi khi tôi tự hỏi, nếu tôi đổi bố mẹ mình thành bố mẹ Lục Thanh Phong thì sao nhỉ?

Nhưng cuối cũng cũng không giống nhau.

Năm xưa Lục Thanh Phong cùng Sầm Dao yêu sớm, bọn họ không có ngăn cản quá, hiện tại sao lại có thể thích tôi hơn con trai ruột của họ được chứ?

“Xin chào, đồ ăn của bạn đã được phục vụ. Xin hãy tận hưởng nó.”

“Được rồi cảm ơn.”

Tôi phục hồi tinh thần, nhìn vào ánh mắt lo lắng của Lục Thanh Phong: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Tôi lắc đầu nói rõ mục đích của mình hôm nay: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Lục Thanh Phong cụp mắt, ngẩng đầu cố gắng mỉm cười, nhưng lại có vẻ cứng ngắc: “Được, em nói đi.”

Tôi quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Sau khi đứa bé mất đi, tôi rất hận anh, cũng rất hối hận, tôi cảm thấy là anh sai, nhưng thật ra, tôi cũng có sai.”

“A Ngôn…”

Tôi nhìn anh ấy rồi nói: “Tôi sai ở chỗ đem tình yêu xem quá quan trọng, quá coi nhẹ cuộc sống, tôi dùng nó để đánh cược lấy tình yêu của anh”.

“Anh yêu em.” Lục Thanh Phong kiên định lẫn thâm tình nói: “Không phải lỗi của em, là sự vô trách nhiệm của anh, là lỗi của anh khi không cho em đủ niềm tin và sự an toàn…”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy, lắc đầu nhẹ nhàng nói: “Tất cả đã là quá khứ, không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là chúng ta phải tiến về phía trước. Tôi muốn rời khỏi Bắc Thành.”

Lục Thanh Phong vẻ mặt hiện rõ sự bối rối, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Còn anh thì sao?”

“Lục Thanh Phong, chúng ta dễ hợp dễ tan đi, cùng bố mẹ anh giải thích một chút, tôi liền sẽ không đi thăm nữa”. Tôi thề là mình đã nói những lời này mà không có bất kỳ sự thù hận hay trả thù nào cả, chỉ có sự nhẹ nhõm nhất.

Nhưng hốc mắt của anh ấy trong nháy mắt lại đỏ lên: “Lý Mục Ngôn, em không còn yêu anh nữa à?”

Tôi suy nghĩ đến một chỗ khác: Anh ấy quả nhiên gọi Lý Mục Ngôn vẫn dễ nghe hơn.

Anh ấy hỏi lại tôi một lần nữa, tôi mới đáp: “Yêu một người cần có nghị lực, quá mệt rồi”.

“Không sao cả, anh sẽ yêu em, em không cần phải làm gì cả…”

Tôi có chút muốn cười: “Có chút muộn rồi.”

“…..Thật xin lỗi.”

Lục Thanh Phong trước giờ không phải người hay xin lỗi, bởi vì anh ấy hiếm khi phạm sai, nhưng gần đây ngày nào anh ấy cũng nói xin lỗi tôi.

Anh ấy biết mình sai rồi.

Nhưng thế thì sao chứ? Lục Thanh Phong-người tôi yêu nhất sẽ không có được Lý Mục Ngôn-người anh ấy yêu nhất.

Chúng tôi không có duyên phận.

Chương trước Chương tiếp
Loading...