Buông Bỏ
Chương 3
5.
Tôi xin nghỉ phép năm, trụ ở nhà của Mỹ Ngọc.
Trước khi cô ấy đi làm sẽ chuẩn bị bữa sáng cho tôi, dặn hâm nóng một chút liền có thể ăn.
Nhìn cô ấy tìm kiếm cách làm canh gà trên Baidu, nước mắt tôi chẳng hiểu sao lại trào ra.
“Ai zô zô, khóc gì vậy chứ? Người ta nói sau khi bỏ thai cần phải ở cữ. Cậu khóc như này lỡ sinh bệnh thì biết làm sao?”. Mỹ Ngọc một bên thu dọn một bên nói.
Tôi đang khóc cũng phải bật cười: “Cậu thật giống mẹ mình.”
“Vậy cũng thật tuyệt, cậu làm con gái còn tôi làm mẹ, như vậy có thể giải quyết triệt để vấn đề bị ép gả chồng sinh con rồi. Được rồi, không nói nữa, mình sắp muộn giờ làm rồi, canh nhất định phải hâm nóng lại mới được uống đó!”.
“Được.” Cánh cửa vừa đóng lại, nụ cười của tôi lập tức tắt ngấm, tôi sững sờ nhìn căn phòng trống rỗng.
Sau đó tôi ngơ ngác bước đến bên cửa sổ tìm ánh nắng, không khí se lạnh, đột nhiên vang lên vài âm thanh chói tai.
Chim hót líu lo, tôi định thần lại liền nhìn thấy một bóng người ở tầng dưới.
Đó chính là Lục Thanh Phong.
Vào đêm sinh nhật đó, tôi đã gọi điện cho anh ấy suốt đêm.
Đêm qua, đổi thành anh ấy gọi muốn nổ tung điện thoại của tôi.
“Ting.” Mỹ Ngọc gửi tin nhắn: “A Ngôn, Lục Thanh Phong gọi điện cho tôi để hỏi thăm tình hình của cậu. Anh ta hiện đang ở tầng dưới. Cậu có muốn nói chuyện với anh ta không? Đừng sợ. Có chuyện gì thì gọi điện cho mình, mình sẽ ở đây.”
“Được.” Câu này là gửi trả lời cho Mỹ Ngọc
“Lên đi.” Câu này được gửi tới Lục Thanh Phong.
Vài phút sau, có tiếng gõ cửa.
Lục Thanh Phong hai mắt đỏ ngầu, câu đầu tiên khi nhìn thấy tôi là: “Đứa bé đâu?”
Anh ấy vô thức liếc nhìn bụng tôi, rồi nhìn chằm chằm vào tôi, phảng phất không nhận được đáp án liền sẽ không bỏ cuộc.
Tôi cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Thật sự là quý nhân hay quên. Anh nói gì anh quên rồi sao?”.
“A Ngôn.” Lục Thanh Phong cúi xuống ôm mặt tôi, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa khóe mắt của tôi, ăn nói khép nép nói: “Chú ý nói chuyện một chút, em nói cho anh, bé con của chúng ta đâu rồi?”
Tôi ngước lên nhìn vào đôi mắt đầy bất an của anh ấy, dừng lại vài giây sau đó không nhịn được cười. Anh ấy đang sợ, anh ấy vậy mà cũng sợ!.
Lục Thanh Phong nhìn thấy tôi lộ ra nụ cười liền thở dài nhẹ nhõm một hơi , sau đó không khỏi nở nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng lập tức dịu lại. Trước giờ tôi chưa bao giờ thấy anh cười chân thành phát ra từ nội tâm như vậy.
Khi anh ấy kích động định ôm tôi vào lòng, tôi lạnh nhạt nói: “Chết rồi.”
Động tác của Lục Thanh Phong đột nhiên dừng lại, cứng đờ tại chỗ.
Anh ấy từ từ đứng thẳng người, cau mày lắc đầu nói: “A Ngôn, đừng nói những lời ngu ngốc…”
Tôi im lặng nhìn anh ấy mà không nói gì.
Lục Thanh Phong tựa như không đứng vững lùi lại vài bước, tôi lạnh lùng nhìn đôi môi anh trắng bệch, mấy lần mở miệng cũng không nói được gì, trong lòng cảm thấy sảng khoái.
Còn không đủ, nỗi buồn của anh ấy còn không bằng một phần vạn của tôi.
Tôi vặn vẹo khuôn mặt thốt lên: “Là anh đã giết chết nó! Anh không tin sự tồn tại của nó, anh không cần nó, vì anh thích Sầm Dao, còn coi trọng con của Sầm Dao hơn nó!”.
Nghe được nửa câu đầu, Lục Thanh Phong sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vừa đau khổ vừa áy náy, nhưng khi nhắc đến Sầm Dao, anh ấy lại bắt đầu phản bác: “Anh không thích cô ấy…”
“Không thích cô ta à?” Tôi lẩm bẩm rồi cười lớn: “Đúng, anh không thích cô ta, anh yêu cô ta! Cô ta là ánh trăng trắng, là nốt chu sa trong lòng của anh. Vì cô ta anh không cần tôi, không cần đứa trẻ, vậy năm xưa anh cùng tôi ở bên nhau làm cái gì!?”
Cảm xúc tôi tích lũy bao nhiêu năm lập tức bùng nổ: “Tôi thừa nhận mình là một đứa ti tiện! Là tôi thích anh trước, nhưng tôi không phải là người thứ ba… Anh không thích tôi có thể cùng tôi nói ah! Anh nói cho tôi biết là được!!”
Những lời hối hận sau khi nói ra, nước mắt tôi càng chảy càng nhiều, tôi hận thời gian đó không thể quay ngược lại, tôi hận rằng không có một cục tẩy nào có thể xóa đi mối quan hệ này.
Tôi hận Lục Thanh Phong, tôi hận anh ấy không phải là người phù hợp.
Nhưng tôi càng ghét bản thân mình hơn, hận bản thân sao lại làm không đúng đề cơ chứ!
Đêm qua tôi gặp một ác mộng, tôi mơ thấy một vũng máu chảy ra từ cơ thể mình nói bằng giọng trẻ con:
“Mẹ ơi, sao mẹ lại không cần con vậy?”
Tôi mơ thấy bàn tay của nó mọc thành những chiếc kìm khổng lồ rồi đâm xuyên qua bụng lẫn cổ tử cung của tôi.
Còn mơ thấy ánh đèn trong phòng mổ biến thành ánh nắng, làm sẫm đi màu vết máu dưới cơ thể mình.
Tôi nhìn theo vết máu khô liền thấy một em bé mập mạp, trắng trẻo đang mỉm cười với tôi, nhưng giây tiếp theo nó liền bị xé thành từng mảnh, kêu khóc không ngừng.
Khi tỉnh dậy liền nhìn thấy chiếc gối đã đẫm nước mắt.
Những điều này Lục Thanh Phong đều không biết, anh ấy lúc đó đang ở bên cạnh Sầm Dao.
Cảm xúc tan vỡ, tôi ngồi xổm xuống đất khóc đến mức suýt ngất.
Lục Thanh Phong quỳ xuống ôm lấy tôi, run giọng nói: “A Ngôn…”
Hôm nay lần đầu tiên anh ấy gọi tôi bằng biệt danh, nhưng tôi lại không cảm thấy vui vẻ.
Tôi ở trong vòng tay ấm áp của anh ấy ngẩng đầu lên, nắm lấy cánh tay anh ấy cắn thật mạnh.
Da mềm xương cứng, tôi dùng hết sức muốn cắn đứt anh ấy.
Cánh tay của Lục Thanh Phong không trốn không tránh, cho đến khi tôi ngửi thấy mùi máu.
Dấu răng tôi để lại sâu đến tận xương tủy, anh ấy cố chịu đựng ôm tôi lần nữa: “A Ngôn, thật xin lỗi.”
Tôi yếu ớt nhắm mắt lại, khóc đến mức không còn sức để nói.
Tôi muốn nói: Vô ích thôi, Lục Thanh Phong, chúng ta xong rồi.
6.
Bộ não thiếu dưỡng khí của tôi chỉ đắm chìm trong những cảm xúc buồn bã, thậm chí tôi còn không biết Lục Thanh Phong đã đưa tôi vào nhà từ lúc nào.
Khi anh ấy bưng bát súp gà lên đến giường, tôi đã bình tĩnh lại.
“Nào, trước tiên hãy uống thứ gì đó nóng để xoa dịu bụng đã.” Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lục Thanh Phong, nhìn ra sự lý trí của người đàn ông, anh ấy đối với một sinh mệnh bị mất đi liền một chút đau lòng cũng không có.
Điều này không khỏi làm tôi nhớ đến bố tôi, người đã luôn đối xử tốt với người ngoài nhưng lại luôn lạnh lùng với chính người thân của mình. Còn bộ dạng khóc lóc của tôi bây giờ, chẳng phải giống như chính cuộc sống của mẹ tôi đã trải ư?
Tôi dùng tay hất đổ nồi súp nóng khiến cả người Lục Thanh Phong ướt đẫm, nhưng anh ấy không hề tỏ ra nhếch nhác mà chỉ im lặng thu dọn những thứ còn xót lại.
Tôi lạnh lùng nhìn anh nói bằng giọng mũi: “Anh một chút cũng không thấy buồn sao?”
Động tác của anh ấy dừng lại, ngẩng đầu lên nói: “A Ngôn, đứa trẻ sau này sẽ có, chúng ta vẫn còn trẻ.”
Khốn nạn!
Tôi tức giận duỗi chân đá Lục Thanh Phong đang ngồi xổm dưới đất. Anh ấy không nói lời nào, chỉ nhìn tôi nói: “A Ngôn, em đánh anh mắng anh đều được, đừng tức giận, tức giận hỏng thân thể.”.
Anh ấy đưa tay lau vào quần áo rồi nắm lấy bắp chân tôi, ngẩng đầu nói: “Cũng đừng không cần anh”
Lục Thanh Phong kìm nén mọi góc cạnh sắc bén, giả vờ ép dạ cầu toàn, bộ dạng đáng thương, ngược lại tôi lại giống như một nhân vật phản diện vậy.
Tôi nghiến răng đưa tay cho anh ấy một bạt tay, âm thanh rõ ràng khiến đầu anh ấy lệch sang một bên, phải một lúc sau mới quay đầu lại.
Trên mặt chậm rãi hiện lên một vết đỏ, nhưng anh ấy lại nhàn nhạt mỉm cười: “A Ngôn, chỉ cần em bớt tức giận liền được…”
“Bốp!” Trước khi nói xong, tôi lại tát anh ấy một cái.
Lần này, trước khi Lục Thanh Phong kịp quay người, tôi đã đổi chân đá anh ấy. Đáng tiếc, thân thể quá cứng, dù có dồn hết sức lực vào chân cũng không thể đá anh ta được, ngược lại mệt đến nỗi tôi phải thở hổn hển.
Lục Thanh Phong cẩn thận nắm lấy chân tôi, dùng lòng bàn tay ấm áp ôm lấy nó, nhỏ giọng nói: “Sao lại không đi tất? Để lạnh như vậy.”
Tôi hất tay anh ấy ra, mu bàn chân trắng dính chút máu.
Tôi nhìn chằm chằm vào vết máu, bình tĩnh lại hơi thở nói: “Anh làm mấy cái này không cảm thấy rẻ tiền sao?”.
Lục Thanh Phong lắc đầu nói: “Làm sao có thể? Em lại không phải là người khác.”
“Còn Sầm Dao thì sao? Anh cũng đối xử với cô ta như vậy à?” Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến tôi phát tởm.
Lục Thanh Phong sắc mặt cứng đờ, “Anh có thể cùng em giải thích.”
Tôi chưa kịp nói gì thì anh ấy đã vội nói: “Trước đây đúng là anh thích cô ấy, nhưng đó là hồi cấp 3, cả hai bọn anh đều còn quá trẻ”.
“Sầm Dao lớn lên đẹp nhưng học không giỏi. Cô ấy thi trượt đại học nên anh liền vì cô ấy mà từ bỏ việc nhập ngũ. Chỉ muốn tốt nghiệp đại học sớm và kết hôn cùng cô ấy. Nhưng cô ấy đối với điều này không có cảm giác an toàn, cô ấy nói cô ấy đợi không được.” Anh ấy nhíu mày nhớ về quá khứ của hai người họ.
“Sau khi chia tay một thời gian dài anh rất là đau lòng, cho đến khi gặp được em.” Lục Thanh Phong vừa nói vừa nhìn tôi: “Anh mới nhận ra suy nghĩ trước đây của mình thật ấu trĩ biết bao.”
“A Ngôn, cảm xúc tuổi mới lớn nhiều vô kể.”
Hóa ra không phải là ánh trăng sáng muốn mà không có được, mà là tình đầu thời niên thiếu không thể quên.
“Vậy hiện tại thì sao?”.
Lục Thanh Phong kiên định nhìn tôi: “Không có khả năng, anh chỉ là hy vọng cô ấy sống tốt hơn thôi.”
Sau đó anh ấy cúi xuống nắm tay tôi nói: “Cùng anh về nhà có được không? Cơ thể của em rất yếu, cần phải tiếp tục nghỉ dưỡng, anh sẽ chăm sóc em.”
“Còn cô ta thì sao?”
Lục Thanh Phong dừng một chút mới nói: “Lâm Lãng đón đi rồi.”
Lâm Lãng là người chồng phú nhị đại của Sầm Dao, không, là chồng cũ.
Có vẻ như khả năng bọn họ phục hôn là rất lớn.
Tôi cười cười, vở kịch đuổi vợ vào lò hỏa táng à? (* Ngược vợ cho lắm phải trả giá đắt mới theo đuổi lại vợ)
Mẹ kiếp, đàn ông ai cũng như nhau cả, sao phải đợi đến khi tổn thương rồi mới biết trân trọng?
Tình cảm muộn màng còn tệ hơn cả cỏ rác!
Tôi từ từ rút tay ra trước ánh mắt cầu xin của Lục Thanh Phong.
Đôi mắt anh ấy chợt đỏ hoe, quỳ xuống trước mặt tôi, nhỏ giọng nói: “A Ngôn, anh sai rồi, em hãy cho anh một cơ hội để bù đắp.”
“Chúng ta sau này sẽ sống tốt hơn có được không?”
Tôi rút tay ra, bình tĩnh lắc đầu: “Không có tương lai nào nữa, Lục Thanh Phong.”
Những kẻ chà đạp lên sự chân thành của người khác đều đáng chết, còn tôi không muốn anh được như ước nguyện.