Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cá chép ven biển - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:05:54

Điều khiến lo sợ là, đây lẽ chỉ mới là khởi đầu… 

 

Đang học buổi tự học tối, đột nhiên, từ hướng nào trong tòa nhà vang lên một trận xôn xao. 

 

"Ôi trời ơi! Tuyết rơi !" 

 

Chẳng mấy chốc, hành lang chật kín

 

"Thật sự tuyết rơi!" 

 

"Wow! Hiếm quá!" 

 

Tuyết bay lất phất bầu trời, nhiều, nhưng cũng đủ để tạo nên một khung cảnh rực rỡ. 

 

Đám học sinh quên bài tập xong, nép bên hành lang ngoài, đưa tay đón những bông tuyết, thậm chí còn lao thẳng màn tuyết trắng. Ngay cả thầy cô cũng bên thưởng thức khung cảnh

 

Thành phố năm nào cũng tuyết, vì thế, mỗi ngày tuyết rơi đều trở nên vô cùng quý giá. 

 

ngẩng đầu lên, tuyết rơi từ bầu trời đêm vô tận, bên tai là tiếng đùa vui vẻ của , tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, hòa lẫn với những khoảnh khắc trong ký ức

 

Trong những ngày tuyết rơi đây, bên cạnh Chu Cẩn Cẩn, Cố Dao, Từ Nam. Chúng cùng chứng kiến trận tuyết đầu tiên trong đời, cùng nặn tuyết, chơi ném tuyết. Những đêm tuyết rơi, chúng mỗi đứa đều bên cửa sổ phòng ngủ, luyến tiếc ngủ, để sáng hôm , khi bố mở cửa phòng, phát hiện con cuộn trong chăn, ngủ gục bên khung cửa sổ suốt cả đêm. 

 

Mỗi một tuyết rơi, chúng lớn thêm một chút. 

 

Không đêm nay, họ đang ngoài hành lang lớp học của , lặng lẽ tuyết rơi

 

đưa tay , đón lấy vài bông tuyết bé nhỏ. Giống như bao đây, chúng chạm ấm của liền tan chảy. 

 

Thật sự nhớ… ngôi nhà ngày của

 

khẽ vỗ vai

 

"Học bá, " Sở Ngôn lưng từ khi nào. Cậu khoác hờ chiếc cặp sách một bên vai, ngước màn tuyết giăng đầy trời, mỉm

 

"Thời tiết thế , trốn học một lát ?"

 

16. 

 

Đêm ở khu phố cũ yên tĩnh, đường nhiều , tuyết rơi lả tả khắp nơi.

 

Những phiến đá đường ướt đẫm, tuyết chạm đất tan, khó mà tích tụ , cũng chẳng sẽ rơi bao lâu nữa. 

 

Đây là đầu tiên trong đời trốn học, mà trong lòng vô cùng bình tĩnh, lẽ thật sự là do thời tiết. 

 

Cả và Sở Ngôn đều mang ô, tóc và áo vương đầy những hạt tuyết li ti lấp lánh, chắc cũng

 

"Lúc chiều chơi bóng, về chiến tích huy hoàng của trong căngtin." Cậu nghiêng đầu , : "Không ngờ cũng gan lì phết đấy." 

 

"Ừ, " phủi tuyết tóc, " xem, chẳng tớ đắc tội với ?" 

 

"Cậu sai, bọn họ đúng là đang lãng phí thời gian, tưởng thế là ngầu lắm, nhưng thực là ng.u hết thuốc chữa." Nói xong, ngừng một chút, tự giễu, " cũng chẳng khá hơn là bao." 

 

"Khiêm tốn gì chứ, giỏi hơn bọn họ nhiều mà." 

 

Trong màn tuyết, thấy ánh đèn vàng ấm áp le lói ở đầu con hẻm phía , một tấm bảng gỗ dựa bức tường, đó hàng chữ đỏ. 

 

"Ồ, thằng nhóc nhà họ Sở đến !" 

 

Bên trong quán, một cặp vợ chồng già cạnh chiếc bàn vuông, hồ hởi gọi với

 

"Ông bà ơi, còn cháo ạ? Cho cháu hai bát." Sở Ngôn vẻ quen với họ, đáp, "Cháu vẫn chỗ cũ nhé." 

 

"Còn, ." 

 

Bà cụ dậy, lấy hai chiếc bát sứ, mở nắp thùng giữ nhiệt, nóng bốc lên mang theo hương thơm ngọt ngào của đậu đỏ. 

 

Đây là một tiệm chè cổ sâu trong con hẻm, từ xà nhà đến nền đất, từng viên gạch, từng mái ngói đều nhuốm màu năm tháng. 

 

Sở Ngôn gọi hai bát cháo ngọt kiểu cũ, nếp trắng mịn hòa cùng đậu đỏ sánh đặc múc bát theo tỷ lệ một một, thêm một muỗng trân châu nhỏ dẻo dai, cuối cùng rắc một chút hoa quế khô lên

 

Món ăn là một trong những hương vị kinh điển của thành phố, từng nhắc đến trong những bài đồng d.a.o quen thuộc. Ngày nay, đôi khi nó xuất hiện trong thực đơn của một tiệm bánh ngọt hiện đại ở trung tâm, nhưng trong tâm trí nhiều , hương vị tuyệt vời nhất vẫn luôn ở những góc khuất cuối con hẻm nhỏ. 

 

"Chỉ cần tuyết rơi, hai ông bà già đoán xem liệu tối nay thằng nhóc mò tới ." Bà cụ tủm tỉm, sang , " mà, mang theo bạn nữa ." 

 

"Cậu chỉ là bạn học của cháu," Sở Ngôn nhận lấy bát chè, nửa đùa nửa thật, "Cậu còn là nửa sư phụ của cháu nữa đấy." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ca-chep-ven-bien/chuong-20.html.]

 

Căn nhà rộng hơn tưởng, hoặc lẽ vì nó cấu trúc dài  hẹp. theo Sở Ngôn qua một hành lang chật chội, rẽ một gian nhỏ, tiếng trò chuyện giữa ông bà chủ và khách ở phía dần trở nên mơ hồ. 

 

Trên tường một cánh cửa gỗ nhỏ, Sở Ngôn đưa tay mở , một dòng sông lặng lẽ trôi cánh cửa. 

 

Chúng cạnh bậc đá cửa. Những ngôi nhà cổ ven sông ngày xưa thường mở một cánh cửa nhỏ bên bờ nước, trải vài bậc thềm để tiện gánh nước giặt giũ. 

 

Có mái hiên che phía , ở mặt , đây thể ngắm tuyết rơi mà gió lùa lạnh cóng. 

 

Dòng sông rộng lắm, bên sông là một dãy nhà cổ, tường trắng ngói đen ẩn hiện trong màn đêm, tựa như một bức tranh thủy mặc đậm nét. Trong những ngôi nhà bên vẫn sinh sống, vài ô cửa sổ tỏa ánh đèn vàng, bóng đèn phản chiếu lấp lánh mặt nước, trôi nổi bập bềnh. 

 

"Nhìn bên đó , nhà ai ?" Sở Ngôn chỉ một căn nhà tối om ở phía trái, "Nhà cũ của cô Từ đấy." 

 

"Sao ?" buột miệng hỏi. 

"Tất nhiên là tớ , khu tớ rành lắm." Cậu nâng bát sứ lên, đôi mắt ánh lên ý , "Cô tớ từng sống ở đây, khi nghiệp đại học thì về dạy ở trường Thế Tây. Sau , trường phân nhà, cô Từ mới chuyển ." 

"Về?" lập tức bắt một từ khóa, "Cô Từ cũng học cấp ba ở Thế Tây ?" 

 

"Ừ." Sở Ngôn gật đầu, " thời của cô Từ, Thế Tây hơn bây giờ nhiều. Nghe hồi đó, cô Từ là học sinh xuất sắc của trường, điểm thi đại học cao. Tiếc là khi thông tin còn hạn chế, ai cũng chỉ đến mấy trường đại học nổi tiếng quanh quẩn vài cái tên. Cô cứ tưởng trường sư phạm là lựa chọn nhất, đến khi học mới nhận , với điểm đó mà học sư phạm thì quá lãng phí." 

 

"À…" Nghĩ đến hình ảnh cô Từ bây giờ, bất giác thấy tiếc nuối cô, "Thực , tớ cảm thấy cô Từ là một giáo viên giỏi, đôi khi… nhỉ, cảm giác như cô Thế Tây phần phí." 

 

" thế, nhưng cô Từ kiểu tài năng kìm hãm. Cô cơ hội rời đấy." 

 

Tuyết càng lúc rơi càng dày hơn, những bông tuyết nhẹ như lông vũ rơi xuống mặt nước, thoáng chốc tan biến. Bên sông, mái ngói rêu phong của dãy nhà cổ, những góc mái cong cong, bắt đầu tích một lớp tuyết mỏng. 

 

"… Khi cô Từ về nhận công tác, trường Thế Tây bắt đầu xuống dốc, nhưng dù danh tiếng vẫn còn, chất lượng đầu ảnh hưởng nhiều. Vài năm , cô đào tạo lớp học thành tích nhất của trường trong gần một thập kỷ. Trong top 10 thành phố kỳ thi đại học năm đó, một nửa là học sinh lớp cô , thậm chí còn nhỉnh hơn cả tỷ lệ của trường Phụ Trung cùng khóa. Bố tớ từng , đó là hào quang cuối cùng của Thế Tây." 

 

"Sau , khu đô thị mới phía Nam phát triển, các trường lớn như Phụ Trung, Thanh Trung dời sang khu mới, kéo theo tài nguyên và chính sách cũng nghiêng về phía đó… Thế Tây càng xuống dốc hơn." 

 

"Khi , nhiều giáo viên giỏi rời khỏi Thế Tây. Trường Phụ Trung cũng từng mời cô Từ về, nhưng cô từ chối. Trong nhóm giáo viên chủ chốt lúc đó, cô duy nhất xin điều chuyển mà quyết định ở ." 

 

"Tại ?" hiểu. Dù xét từ góc độ nào, Phụ Trung cũng là môi trường hơn nhiều.

 

 

"Thế thì hỏi cô thôi, tớ ." Sở Ngôn thẳng thắn , ánh mắt dừng mặt sông phủ đầy tuyết. "Cô , lúc nào cũng cau , suốt ngày chẳng thấy , bình thường cũng một , cực kỳ hòa đồng. Người khác nhảy việc hết, chỉ cứ khăng khăng bám trụ . Người khác lười quản chuyện, cô cố chấp nắm chặt buông. Từ nhỏ tớ về 'ác danh' của cô , ghét cô thì đầy ... thật lòng, tớ phục cô . Nếu trưa nay tớ mặt, tớ cũng sẽ ." 

 

Nói xong, cả hai rơi im lặng. Bên bờ sông, vài cánh cửa sổ tối đèn, màn đêm càng thêm dày đặc. Tuyết rơi ngớt, tựa hồ như sẽ chẳng bao giờ dừng

 

"Sở Ngôn, thành tích của kém thế?" bất chợt lên tiếng. 

 

"... Hả?" Sở Ngôn ngớ

 

"Cậu giống họ chút nào." thẳng . "Nên tớ thể chấp nhận chuyện điểm kém như ." 

 

Sở Ngôn , dở dở : "Chắc là do tớ ng.u đấy." 

 

"Còn lâu mới tới lượt ngu." 

 

Đây là sự thật. Sau vài hướng dẫn học, phát hiện rằng chỉ hổng kiến thức nền, chứ đầu óc linh hoạt. 

 

"Cậu từng nghĩ đến việc thi ngành nghệ thuật ?" hỏi nghiêm túc. "Cậu vẽ đấy." 

 

"Gì... gì chứ, vẽ vời gì ..." Cậu bỗng lắp bắp, đầu chỗ khác. 

 

"Đừng giả vờ nữa, những bức vẽ giấy nháp tớ đều thấy hết ." khẽ đá chân , trêu . "Cậu năng khiếu lắm đấy, trai ạ." 

 

Sở Ngôn gãi đầu, vẫn chịu mặt , hồi lâu mới : "Thi ngành nghệ thuật gì chứ, tốn kém lắm." 

 

sững sờ, lời định bỗng nghẹn nơi cổ họng, nghẹn đến mức trong lòng thấy khó chịu vô cùng. 

 

Trong khoảnh khắc , sự cũ kỹ và suy tàn ăn sâu từng tấc đất của khu phố bỗng trỗi dậy mãnh liệt, như một đám mây đen vô hình đè nặng lên bầu trời đầu

 

Nhìn gương mặt nghiêng của Sở Ngôn, đầu tiên một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nếu như, sinh trong Chu gia... 

 

"Haizz, ban đầu dẫn đến đây là an ủi đấy, thành an ủi tớ ?" Cậu cuối cùng cũng , khôi phục vẻ mặt cợt nhả thường ngày. "Ngon ? Nghe đồ ngọt thể giúp tâm trạng lên đấy." 

 

"... Ừm, ngon." 

 

Sở Ngôn duỗi chân dài , lấy mũi giày khẽ quấy động mặt nước, tạo những gợn sóng lăn tăn.  

 

"Ông bà ở đây đối xử với tớ , từ nhỏ đến giờ tớ ghé qua, nhất là những ngày mưa, tuyết. Ngồi ở cánh cửa , mới thấy khu phố cổ thật ." Cậu dựa lưng khung cửa, giọng điệu thư thái. 

 

"Chuyện ở trường đừng bận tâm, tớ ở đây, cứ điều mà cho là đúng là ." 

 

Khi rời khỏi tiệm, trời đến giờ tan học buổi tối. Tuyết vẫn ngừng rơi, ông bà đưa chúng một chiếc ô. 

Loading...